oh_tiny
New Member
Tèn tén ten! Bài Linh xuất hiện
_Hoàng TT Linh_
Mùa đông. Từng cơn gió thổi qua căn phòng trên tầng ba. Đứng bên cửa sổ, người run lên vì những cái lạnh của gió. Tôi cảm thấy được cái lạnh rát của mùa đông. Sương mù che phủ làm cho Hồ Tây có cái gì đó thật mơ hồ và huyền ảo.Tôi man mác nhớ, nhớ đến những kỉ niệm, những con đường đã qua, những hàng ghế đá, những tiếng chuông reo giờ nghỉ, những tiếng chân rầm rập trên cầu thang, tiếng còi thầy giám thị… Từng kỉ niệm cứ tràn về trong tâm trí tôi.
Bất chợt, tôi quay vào lớp.Vẫn hàng ghế ấy, vẫn dãy ấy, chỗ ngồi ấy,mà sao thấy như trống trải và xa lạ. Xa lạ với một thời khi quay lại bắt gặp một ánh mắt, trống trải vì đã không còn thấy ánh mắt ấy. Đã có một thời như vậy - một thời để nhớ.Những cảm xúc vụng về của một thời cấp ba non nớt. Và tôi nhớ, nhớ những cuộc nói chuyện trong giờ, những câu nói đùa (ý không tốt đẹp) cả hai cùng cười, những giờ kiểm tra cả hai cùng không học… Những lần muốn rủ đi xem phim mà không dám mời. Những lần tranh cãi về một bộ phim . Tôi thực sự rất thích nói chuyện với người có cùng sở thích… Rồi nhớ thật nhiều, nhớ về những điều đã qua.
Tôi nhớ cái ngày tôi biết bạn đi xa. Cái ngáy tôi tặng bạn món quà để bạn biết rằng bạn đã trở thành một người thật đặc biệt. Tôi nhớ và cám ơn cách xử sự của bạnvì nếu không tôi không biết tôi phải làm gì để bạn hiểu tình cảm của mình. Cái ngày tôi nghe được bài hát “đặt bàn tay lên môi giữ chặt tiếng nấc nghẹn ngào…” khi tôi chia tay bạn. Cái ngày bất chợt xem “ Love actually” của diễn viên Hugh Grant để biết rằng tôi cũng bắt đầu thích anh ta. Có lẽ vì bạn thích anh ta.
Và cuối cùng nếu Thượng đế bắt tôi phải quên, tôi vẫn xin Ngài cho tôi ba năm, ba năm cấp ba, ba năm của những đièu tốt đẹp nhất trong cuộc đời mà tôi có, ba năm “để nhớ”.
:x :x :x Bài này hiện đang hot nhất lớp mình :x :x :x
“Để nhớ”
_Hoàng TT Linh_
Mùa đông. Từng cơn gió thổi qua căn phòng trên tầng ba. Đứng bên cửa sổ, người run lên vì những cái lạnh của gió. Tôi cảm thấy được cái lạnh rát của mùa đông. Sương mù che phủ làm cho Hồ Tây có cái gì đó thật mơ hồ và huyền ảo.Tôi man mác nhớ, nhớ đến những kỉ niệm, những con đường đã qua, những hàng ghế đá, những tiếng chuông reo giờ nghỉ, những tiếng chân rầm rập trên cầu thang, tiếng còi thầy giám thị… Từng kỉ niệm cứ tràn về trong tâm trí tôi.
Bất chợt, tôi quay vào lớp.Vẫn hàng ghế ấy, vẫn dãy ấy, chỗ ngồi ấy,mà sao thấy như trống trải và xa lạ. Xa lạ với một thời khi quay lại bắt gặp một ánh mắt, trống trải vì đã không còn thấy ánh mắt ấy. Đã có một thời như vậy - một thời để nhớ.Những cảm xúc vụng về của một thời cấp ba non nớt. Và tôi nhớ, nhớ những cuộc nói chuyện trong giờ, những câu nói đùa (ý không tốt đẹp) cả hai cùng cười, những giờ kiểm tra cả hai cùng không học… Những lần muốn rủ đi xem phim mà không dám mời. Những lần tranh cãi về một bộ phim . Tôi thực sự rất thích nói chuyện với người có cùng sở thích… Rồi nhớ thật nhiều, nhớ về những điều đã qua.
Tôi nhớ cái ngày tôi biết bạn đi xa. Cái ngáy tôi tặng bạn món quà để bạn biết rằng bạn đã trở thành một người thật đặc biệt. Tôi nhớ và cám ơn cách xử sự của bạnvì nếu không tôi không biết tôi phải làm gì để bạn hiểu tình cảm của mình. Cái ngày tôi nghe được bài hát “đặt bàn tay lên môi giữ chặt tiếng nấc nghẹn ngào…” khi tôi chia tay bạn. Cái ngày bất chợt xem “ Love actually” của diễn viên Hugh Grant để biết rằng tôi cũng bắt đầu thích anh ta. Có lẽ vì bạn thích anh ta.
Và cuối cùng nếu Thượng đế bắt tôi phải quên, tôi vẫn xin Ngài cho tôi ba năm, ba năm cấp ba, ba năm của những đièu tốt đẹp nhất trong cuộc đời mà tôi có, ba năm “để nhớ”.
:x :x :x Bài này hiện đang hot nhất lớp mình :x :x :x