Chuyện tình cảm của Vũ "nhị" (I)
Phấn 2...Bắt đầu.
Bẵng đi khoảng 1 tuần sau cái thất bại ấy, thằng bé có vẻ không hững thú nữa. Nó cứ sống, không muốn để ý tới lũ con gái. Bọn chúng gây ra cho nó "đau khổ" thế là quá đủ rồi... Dần dần, lũ con gái D4 cũng không tỏ thái độ với nó nữa, nhưng những ánh mắt vẫn không đổi. Chẳng làm sao hết, "đời còn dài gái còn nhiều", mà làm gì nó đã hết cơ hội, nó mới trong trường được 1 tháng cơ mà.
Một hôm...
Chị nó về sau cuộc họp lớp cấp 3 cũ. Chuyện cũng chẳng có gì đáng nói nếu bà ấy không nhìn thấy thằng em tội nghiệp. Chợt như nhớ ra chuyện gì, bà chị thỏ thẻ : "Hôm nay chị đi đến nhà cô chủ nhiệm, gặp cháu cô ấy! Con bé ấy học lớp D3 đấy!". Bỗng thằng bé hoạt bát hẳn lên :"Thế rồi sao hả chị?"-Thằng bé giục."Chị cũng nói chuyện với nó, cũng kể rằng có thắng em học lớp D1". Cười một lúc, bà ấy tiếp "Chị nói luôn với nó là thằng này xấu trai nhất lớp D1, nhìn là biết ngay!". Thằng bé cười, lần đầu tiên sau cú ngã nó cười. D3 à, con gái D3 bạo lắm, nhanh nhẹn và vui vẻ hơn D4. Nó cũng cảm thấy tò mò vì "đối tượng" này, nhưng dè chừng hơn lần trước vì đã có "kinh nghiệm". Một đứa con gái không có ảnh, không có quen biết, không có bất kì cái gì có thể tiếp cận... Nó suy nghĩ nhiều. Và trong lớp cũng chẳng tập trung được. Mắc kệ lão Dũng béo giảng toán, nó cứ suy nghĩ để gặp được đứa con gái ấy... Làm thế nào bây giờ nhỉ? Cái vẻ mặt của nó cả lớp không ai để ý, nhưng không qua mắt được Thanh "sói", bạn cùng bàn của nó. Chà Thanh "sói" thì tính khí lạ lùng như con trai, và đầy bí ẩn. Con bé đọc được ngay suy tư của thằng bạn bên cạnh, và nó lân la hỏi "Cậu để ý đến con bé nào à". Thằng bé chột dạ, nhưng rồi nó cũng tin Thanh "sói" vì đơn giản nó không còn sự lựa chọn nào khác. Nó kể hết mọi chuyện...
Thanh "sói" sang D3 tìm hiều, vì manh mối duy nhất là cái tến. Liên - người nó cần phải tìm ấy. Và thằng bé không hy vọng nhầm, chỉ sau vài ngày, Thanh "sói" đã tiếp cận được đối tượng. Vài lân nó định rủ thằng bé đi xem mặt...Thằng bé nhát lắm, nó nghĩ tới thất bại...Nó ngượng ngùng trước những người mà đã biết được ý tứ của nó. Nó vẫn tiếp tục nhờ Thanh làm nội ứng, để lấy thêm thông tin. Đơn giản, vì bây giờ nó vẫn chưa biết gì hết ngoài những gì Thanh "sói" kể, rằng đối tượng của nó khá hiền, tính hay, và "coi được"...Thằng bé lại thêm tò mò. Nó cần một cái ảnh của Liên, đó là điều đầu tiên nó nghĩ. Và nó quyết định nhờ luôn Thanh "sói" giúp luôn khoản này, vì đó là con đường tiện lợi nhất. 5000VND là cái giá theo nó là quá rẻ để có được tấm ảnh đấy. Rồi nó cũng có được cái thứ nó cần, mặc dù khi Thanh "sói" xin bức ảnh ấy, nó vẫn nhòm và khe cửa lớp nhìn ra ngoài và thấy một ánh Flash lóe lên. Thành công rồi! Nó dấu vội niềm vui đó và chạy vào lớp, hồi hộp chờ đợi kết quả.
Bây giờ, nó đã có tấm ảnh ấy. Người mà nó vẫn mong ước đó, đang hiện lên trước mắt nó. Cô bé có nụ cười rất tươi, rất hiền... Nó cất vội tấm ảnh vào cặp, nhanh chân đạp xe về nhà. Cả ngày hôm đó nó rất vui. Nó cất đi, rồi lại mang tấm ảnh ra... Nó ngắm rất lâu, như in từng nét đẹp đó vào tâm trí...Lúc này, cảm giác đã phấn khích hơn, nó có vẻ mạnh dạn hơn. Nó sẽ gặp cô bé kia...Chắc chắn rồi...Và trong một lần tan học, nó cố lại gần hơn các bạn D3. Và trong dòng người đó nó cũng nhận ra Liên - người trong ảnh mà nó vẫn nhớ. Nó tiếp cận ngay...
- "Bạn là Liên phải không?"
Cô bé ngước lên nhìn nó. Ánh mắt có vẻ thân thiện hơn.
- "Phải rồi, sao ấy biết?" Cô bé tò mò hỏi thằng bé. Nó cũng ấp úng, muốn nói mà không thể nói gì. Cuối cùng, nó buột miệng
- "Tớ là người xấu trai nhất D1"
Liên ngừng lại một lát, rồi tỏ vẻ gì đó lưỡng lự. Có phải đó là một cái gì đó rất lạ, mà rất quen không? Một tên xấu trai nhất D1 ư? Đó là...
- "À, tớ biết rồi, ấy là em chị Thu lớp bác tớ phải không? Hôm nọ tớ có gặp chị ấy!"
Và thế là bắt đầu một cái gì đó, thằng bé cũng không biết. Nhưng nó thấy được sự ấm áp từ nụ cười và chiếc răng "khển" của cô bé, nó dễ thương làm sao! Thằng bé bắt đầu nghĩ về một cái gì đó tươi sáng hơn, không ủ rũ và buồn bã như tiết trời đông đang đến dần...
Từ khi đó, thằng bé bắt đầu chào Liên nhiều hơn, và cố dành cho cô bé nét mặt vui tươi và phấn khởi. Và cái chuyện đó, nó cũng lan nhanh theo tốc độ buôn chuyện của dân D3. Và lũ con gái ấy cũng bắt đầu có thái độ khác với thằng bé...Nhưng không như D4, mà đó là cái gì đó gây chú ý và :"> hơn... Lớp D3 dường như "bật đèn xanh" cho các "hoạt động" tiếp theo...Thằng bé tin tưởng lắm. Nó tin là một ngày nào thằng bé sẽ được nắm tay cô bé, dạo bước trên khung cảnh lãng mạn với cỏ cây hoa lá trong tiếp trời mùa thu se lạnh...Đầu óc nó luôn vẽ ra những gì tốt đẹp nhất...
Nhưng nói ở trên, khi nó mang ảo tưởng, nó sẽ chuốc lấy tai họa. Và lần này se không ngoại lệ...
Ngày 20/10/2002...Ngày phụ nữ Việt Nam
Khi mà tất cả đều dành những sự ưu ái cho phái nữ vào ngày này, khi lớp nào nào cũng chuẩn bị những bó hoa tươi dành cho các cô giáo đáng kính - thì thằng bé không có gì cả. Nó băn khoan nhiều hơn. Nó không có tiền, không khéo tay đến mức có thể làm được một tặng phẩm nho nhỏ dành cho Liên - người mà nó...:"> . Thanh sói gợi ý :"Đâu cần tặng quà vật chất là tốt, tặng quà tinh thần đi...". Không đợi thằng bé nghĩ xong, tiếp luôn "One kiss for Liên nhé..." Rồi cười...Thằng bé đỏ mặt...nó đâu dám thế. Nhưng nó sẽ làm cái gì đó lãng mạn hơn thế...Nó sẽ ngồi trước cửa lớp D3, cầm cây đàn guitar mà nó vẫn "giấu nghề". Nó sẽ chơi, một bản nhạc thật hay, thật êm, để dành tặng cho Liên. Và Thanh sói rất ủng hộ, và chạy ngay sang D3 báo tin.
Nó mang cây guitar đến, cây đàn mà nó vẫn hay tập, không thật hay nhưng cũng "nghe được", ngồi xuống chiếc ghế đá trước cửa lớp D3, và chờ đợi...
Rồi thời khắc ấy cũng đến. Nó nín thở chờ đợi, chờ đợi người mà nó se chơi đàn thay cho một món quà giản dị. Nó run lên, nhưng tự nhủ mình phải trấn tĩnh, bởi nếu không tay nó sẽ run lên và không đánh đấm được gì cả. Lớp D3 đến, sau tiết thực hành TA tại Lab. Vừa nhìn thấy thằng bé, lũ con gái đã ồ lên và nhanh chóng bao quanh thằng bé. Chúng hỏi thằng bé nhiều điều lắm, vì sao nó lại ngồi đây trong một dịp như thế này...Nhưng dường như không có gì lọt được vào tai thằng bé. Nó chờ Liên, người quan trọng nhất. Liên cố trốn vào sau lưng các bạn, cố gắng làm sao không phải nhìn thấy thằng bé. Lạ quá, Liên dường như khác hẳn mọi ngày, khác hẳn những gì thằng bé dự đoán. Và phải nhờ đến Thanh sói, cô bé bị kéo ra đầu hàng xem nó chơi đàn. Vẻ mặt Liên càng trở nên lúng túng một cách khó hiểu. Thằng bé nhận ra ngay. Nó cố trấn tĩnh. Nó cố tập trung. Và điệu đàn Romance của Rone Bartoli vang lên từ từ trong không gian, mang theo tâm hồn thằng bé... Thằng bé nhìn vào Liên, cố gắng tìm ra trong đó một cái gì đó...tỏ ra thích thú với món quà này. Nó đã nhầm... Sau khi bản nhạc kết thúc, cô bé chạy nhanh vào lớp, dáng tất tưởi như vừa chứng kiến một điều gì đó đáng sợ. Thằng bé không hiều được...Nó cầm cây guitar lủi thủi bước về lớp. Trong đầu nó trống rỗng...Nó im lặng, ngồi vào chỗ để chờ Thanh sói từ D3 về...
- "Liên nó khóc rồi"-Thanh sói tất tả chạy vào lớp thông báo "tin dữ". Thằng bé đờ người, và càng không hiểu...
- "Nó nói rằng không bao giờ muốn nghe ông chơi đàn nữa"
- "Nhưng tại sao lại thế...?" Thằng bé cố hỏi
- "Cái đấy tôi không biết, ông sang hỏi nó ý." Thanh sói cũng giận không kém.
Thằng bé đứng như trời chết trân...nó không hiểu gì hết... nó bất ngờ và cũng đau lòng lắm. Nó đã làm gì sai ư? Nó đã gây ra điều gì xấu xa ư? Chẳng lẽ nó chơi đàn là sai? Nó dành tặng cái đó là tội lỗi?...Càng nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu nó, dằn vặt nó không yên...
Ngày hôm sau, mọi chuyện như không có gì xảy ra cả. Có lẽ khác là Liên tránh mặt nó nhiều hơn và nó cũng cố tránh mặt Liên. Nó nhát lắm, không muốn đối mặt với những gì nó không biết, mặc dù nó luôn đi tìm câu trả lời trong tuyệt vọng. Đối với nó, tất cả đã khép lại... Ôi ảo mộng là thế, mong manh quá, đẹp quá...mà dễ vỡ quá...nhiều đêm nó không ngủ được...Sao nó mơ nhiều dường như chỉ để thất vọng nhiều...Thêm nữa rằng kết quả học tập sa sút đi trông thấy. Và nó có nguy cơ đội sổ, càng ngày nó càng chán môn Toán, cái môn đáng lẽ là môn học để đời của nó... Nó chán ghét thế giới, tất cả như đang chống lại nó... KHông ai muốn hiều nó cả...Nó vật vờ như một cái bóng...vô hình hài...nó cũng không thiết đến chuyện tình cảm nữa...Đối với nó thì tất cả đều là lừa dối...bố mẹ nó, người thân nó, bạn bè nó... không ai muốn nó có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nó bị nhốt trong cái lồng D1 - nơi mà người ta cạnh trạnh đến mức quên mất họ đang tuổi đẹp nhất đời người, rất cần bạn bè, rất cần sức trẻ, rất cần vui tươi...
Đối với nó, năm lớp 10 là một con số 0 tròn trịa, kể cả chuyện tình cảm...