Hồi X:
Lệnh Hồ Linh gặp được Kiều Nguyệt Nga
Dương Bích Tùng vớ luôn xe cút cút
Sau khi tu hết lọ thuốc giải, Lệnh Hồ Linh chạy một mạch về thành Ba lê. Gã cũng lấy làm ngạc nhiên vì Tiểu tinh xà không đuổi theo lôi cổ gã về như mọi khi. Nhưng gã cũng không phải chờ đợi lâu, ngay chiều hôm sau gã nhận được lá thư đoạn tình của Tiểu tinh xà gửi lên. Sau khi đọc xong lá thư lòng gã rối bời, một nửa thì mở cờ ăn mừng như vừa thoát khỏi ách đô hộ, một nửa thì đau đớn tan nát như bị bồ đá lần đầu. Chính vì vậy mặc dù trong lòng rất đau đớn nhưng gã không đòi ra sông "Sel" tự vẫn như lần trước.
Vốn luôn tâm niệm một câu "bể anh tẹc nét bao la, ngoảnh đầu lại là xê pê u", gã liền cưỡi chậu thau lên nét than sầu. May mắn thay cho gã là sư phụ gã vốn đã ngán ngẩm với những thở than, nước mắt nước mũi ngắn dài của gã nên quẳng cho gã địa chỉ của một đệ tử khác. Qua đó gã làm quen được với một đại tiểu thư dòng dõi hoàng tộc ở Nam Hạ là Kiều Nguyệt Nga. Nàng vốn dòng dõi danh giá nhưng không ngại khó khăn gian khổ bôn ba sang tận thành Óc lê ăng để tầm sư học đạo. Và qua một tuần dở tất cả các tuyệt chiêu gia truyền, cộng với các bí kíp phát tán trên giang hồ, thêm một chút binh pháp Tôn Tử, kết hợp với mấy mánh khoé hê rốt học mót được từ sư phụ Nhạc Mất Quần My Ô Kiên, Lệnh Hồ Linh đã chinh phục được đỉnh mông bờ lăng (mont blanc).
Sau một tuần gửi thương qua đường dây chuối, sờ tay nàng qua chuột không đuôi thì cuối cùng gã cũng được diện kiến nàng khi nàng đến thăm gã. Hai người gặp nhau ở trang trại của Lệnh Hồ Linh, tâm đầu ý hợp ngồi đàm đạo với nhau suốt ba ngày ba đêm không nghỉ. Kể như Bá Nha và Tử Kỳ có sống lại thì cũng chẳng thể nào hơn được như thế. Từ bao đời nay anh hùng thì thường phải có mỹ nhân, và Lệnh Hồ Linh cũng không thể nào khác được.
Cũng trong những ngày đó, tuyết rơi trắng thành Ba lê, tuyết phủ một lớp dày trên những con đường làm cho việc đi lại hết sức khó khăn. Vào một trong những ngày tuyết rơi, sau khi tiễn đồng đạo, Tinh Tinh đại ca, một quãng đường Dương Bích Tùng đạo sĩ quay trở về phòng trọ. Trên đường về gã phát hiện trên nóc chờ buýt quán, phía trước phòng trọ của gã có một cái xe cút cút ai đó quẳng lên. Gã sướng như bắt được vàng liền lao vào phòng trọ thuyết phục Thần chim đại hiệp và Tiểu Hiếu Tử cùng đi lấy chiếc xe về. Nhưng hai gã kia đang nấu ăn và rửa bát, cho đó là việc làm không đứng đắn, không xứng danh với các cao thủ Chết vì ăn. Bích Tùng đạo sĩ đành lủi thủi một mình quay ra chờ buýt quán. Gã đảo nhanh mắt, ngó trước ngó sau không thấy ai liền phi thân lên cái thùng rác bên cạnh rồi với lấy cái xe cút cút. Nhảy xuống đất, gã vận khinh công lao về phòng trọ, giấu chiếc xe vào một góc.
Nhưng gã không thể chơi với chiếc xe loanh quanh trong nhà được nên ngay mùa xôn (solde) sau đó, gã mò ra chợ mua một chiếc túi về đựng chiếc xe cút cút. Trong lòng gã thầm nhủ là một ngày đẹp trời nào đó, nắng đẹp tuyết tan, "thần chim" hót trên cây gã sẽ đem chiếc xe đi thật xa để chơi cho thỏa thích, chơi cho đê mê, chơi cho thật phê thật sướng, chơi đến ... cực khoái thì thôi (theo lời của Tiểu Hiếu Tử).
Và cũng vào một ngày đẹp trời, vào khoảng giờ tuất có một cô nương ở trọ phòng bên cạnh gõ cửa phòng mấy gã Chết vì ăn. Bích Tùng vốn nhanh mồm nhanh miệng đon đả:
- Bọn đệ có thể giúp được gì cho đại tẩu?
- Đại tẩu từ bé đến giờ thích nhất là phim ung thư với máu trắng của Cao Ly, nếu các đệ có thì cóp py cho đại tẩu vài bộ. Gớm, xem mấy cái phim ấy đại tẩu cảm động khóc suốt, ở nhà mọi người toàn phải đem chăn bông ra đại tẩu lau nước mắt đó.
- Phim đó bọn đệ có nhiều lắm, đại tẩu cứ vào xem, thích phim nào thì đệ cóp cho - Thần chim trả lời ngay.
........
Chuyện trò một lúc thì câu chuyện quay sang việc dùi mài kinh sử, vì Bích Tùng đạo sĩ hiện đang tu luyện ở cùng một ngôi chùa với vị cô nương này.
- Thế mỗi khi đệ đến chùa thì đệ đi như thế nào?
- Thì đệ vẫn khinh công đi bộ đến bến trạm rồi đi xe trạm đến chùa thôi.
- Sao đệ không mua một đôi hài vạn dặm hiệu gô lơ đi ra bến trạm cho nhanh?
- Đệ cũng muốn lắm nhưng đệ chưa biết đi gô lơ, nhỡ ngã một cái thì đệ biết lấy cái gì để gặm chân gà.
- Thế thì đệ mua xe cút cút ấy, đại tẩu cũng....
Vị cô nương chưa dứt lời thì Bích Tùng chỉ ngay chiếc xe cút cút trong chiếc túi dựng xó nhà nói ngay:
- Đệ cũng có đấy chứ. Nhưng đem đến chùa thì vướng quá nên đệ không dùng.
Thấy thế vị cô nương tiếp lời luôn:
- Hồi trước đại tẩu cũng có một cái nhưng mà bị mất mất rồi.
Nghe thấy thế Bích Tùng đạo sĩ bỗng chột dạ. Trong khi đó thì vị cô nương tiếp tục kể:
- Một lần đại tẩu đi chợ nhưng tuyết rơi nhiều quá nên đại tẩu quẳng chiếc xe lên nóc chờ buýt quán. Đến khi đại tẩu quay về thì có thằng ranh nào lấy bố mất rồi.
Liếc mắt nhìn sang thì thấy Thần chim đại hiệp đang cố nhịn cười, Bích Tùng đạo sĩ đành phải ra vẻ an ủi mấy câu:
- Mấy cái thằng ranh ở đây thật là láo, có cái xe cút cút của người ta để đó mà cũng lấy. Đệ mà biết được là thằng nào thì đệ gô cổ nó đưa lên quan phủ ngay...
Vị cô nương nghe thấy thế cũng cảm thấy được an ủi phần nào, bèn cóp phim rồi ra về. Khi cánh cửa được đóng lại thì cũng là lúc Thần chim đại hiệp cùng Bích Tùng đạo sĩ bò ra sàn cười lăn lộn.
Mời các bạn theo dõi tiếp những cuộc tình sóng gió của Lệnh Hồ Linh ở hồi sau.