Chia tay rồi ư, vậy ư??

Mai em!
Có lẽ sẽ chẳng có gì buồn hơn, nếu một ngày kia, ko còn em a lô với chị.
K làm chị rất buồn
Thật sự, buồn. Phải chăng chị có quá nhiều bí mật
 

Nguyễn Lam

Administrator
Staff member
Cuộc đời này chúng ta không thể nói trước được cái gì cả.Nhất là đối với tình yêu, đối với tôi giờ đây tôi thấy cái khái niệm tình yêu quá xa vời.Vì đó là 1 khái niệm tình cảm do con người tạo ra, chính vì do con người nên nó luôn xuất hiện rồi lại mất đi lúc nào mà chính bản thân chúng ta cũng chẳng hay biết.
Bởi vậy nếu các bạn có thực sự muốn yêu, hãy tìm và tìm thấy một người thực sự yêu thương mình. Đừng quá vội vàng theo thời đại để rồi tình yêu vụt tắt lúc nào mà ta cũng chẳng hay biết. Đến lúc tình yêu mất đi các bạn sẽ cảm thấy chán gấp vạn lần so với cái cảm giác mọi người có người yêu mà mình thì cô đơn.
Mình thấy nhiều người bảo "họ hạnh phúc thật", "họ thật đẹp đôi"... nhưng đôi khi cái hạnh phúc đó chỉ là thoáng qua, một hạnh phúc chưa biết trước không bằng 1 kẻ cô đơn. Những người cô đơn đôi khi tôi thấy hay hơn những kẻ đang yêu !
 
Câu chuyện này , Chu xin dành tặng cho một người anh trai đã xa Chu. Anh ý đã từng ở một nơi có tuyết, bây giờ anh ý đã xa Chu, xa như hơi tuyết. Chu dành cho Se na_em gái Chu_người luôn bên Chu, yêu mến Chu, quan tâm chăm lo cho Chu. Đây là một câu chuyện cổ tích buồn. Rất buồn, nhưng mang tính giáo dục rất hay.
CON HẠC TRẮNG
Phần một
Nơi phương bắc xa xăm, giữa biển khơi giá buốt. Có một vương quốc đơn độc trên một hòn đảo gần như quanh năm bao phủ hoàng hôn và sương mù. Mùa đông dài lê thê, còn mùa hạ thì mới thoáng đã qua ngay. Những tảng đá hoang sơ vừa kịp phủ rêu xanh đã bị tuyết trắng trùm kín.
Cây cỏ, lá hoa thật hiếm hoi, nhưng dân chúng nơi đây lại rất yêu thương xứ sở của mình, và yêu cả bờ biển khắc nghiệt. Họ nâng niu , trân trọng từng đoá hoa nhợt nhạt , từng ngọn cỏ lơ thơ, chứ ko cầu kỳ như những người miền Nam khó tính, chỉ thích những đoá hoa sặc sỡ. Bởi vậy mỗi độ xuân về, mặt trời mới sưởi ấm mặt đất là nhà vua mở hội tưng bừng; còn thần dân trăn họ thì náo nức chuần bị từ mùa thu, rồi cả mùa đông dài dằng dặc.
Theo lệ thường, các hoàng tử xa gần cũng đến dự hội, ai nấy đều quý trọng đức vua , tuy đã cao tuổi , nhưng thật anh minh, nhân từ, ai nấy đều thèm muốn bắt chước Người, vì Người thường để tâm chăm sóc dân chúng. Bởi vậy , dù rằng trời đất ở đây thật khắc nghiệt , nhưng thần dân vẫn cảm thấy thoải mái dễ chịu nơi vương quốc này.
Đức vua sinh hạ được một vị công chúa kiều diễm đặt tên là Izonđa. Được hưởng lộc của vua cha , nàng cũng giàu lòng nhân ái, thường giúp đỡ người yếu đau, bệnh tật và gặp cơn hoạn nạn ; và vua cha cũng hết sức hài lòng về đức tính đó của công chúa. Người thường xuyên nhủ rằng niềm hạnh phúc chỉ được trọn vẹn trong cái thiện ; còn cái ác thì kèm theo sự bất hạnh.
Mùa hè vui vẻ trôi qua nhanh quá.....Biển lại ảm đạm đìu hiu, toàn một màu xám xịt như chì, rên rỉ , gào thét trước những trận cuồng phong lạnh lẽo; rồi lại nín lặng , câm bặt . Dù ồn ào hay yên tĩnh thì biển vẫn chẳng hứa hẹn điều gì tốt lành. Mặt trời ko xuyên thủng được những khối mây đen và cả màn sương đặc quánh trườn trên những mỏm đá trơ trọi.....Tất cả đều chết lặng . Mùa đông lê thê, chán chường đã kéo đến.
Nagỳ nào cũng vậy, công chúa cũng trầm tư bên khung cửa sổ thật cao, thật rộng, trông ra bờ biển phủ tuyết và mặt trời đóng băng xám ngắt chạy tít về nơi xa xăm, tiếp với màu trời ảm đạm.
Nàng Izonđa cứ đứng như thế rất lâu , ôn lại ký ức về mùa hè đã qua. Nàng nghĩ về cánh hoa vương vào mái tóc? Nàng nghĩ về màu xanh mơn mởn , tươi mát hay những đêm hè ấm áp , hay những bài hát vui nhộn?......Tất cả đều bị đông giá vùi lấp.
-Ái nữ của ta đang buồn nhớ đấy ư?_Vua cha nhìn công chúa rầu rĩ, ưu phiền bên cửa sổ, lên tiếng hỏi_Con dõi theo cái gì ngoài biển khơi mênh mông?
_Biển khơi thật là hung dư_nãng Izonđa đáp_Biết bao con tàu bị biển khơi nhấn chìm xuống đáy sâu. Con lo sợ cho những ai nán lại với chúng ta, ra về sau cùng. Con lo sợ cho hoàng tử Xaghir.
_Đừng quá ưu phiền , con gái yêu dấu của ta ! _Vua cha an ủi_Hoàng tử Xaghir đã vượt qua hiểm nguy . Chàng đang đưa con thuyền của mình về gần đến vương quốc của chàng. Ôi, một đất nước tuyệt vời, giá mà con được nhìn thấy nhỉ?
Rồi đức vua kể cho công chúa nghe về những chuyện lạ thường nơi biển bờ phương Nam, vương quốc của Hoàng tử Xaghir, mong làm vợi đi bớt nỗi buồn nhớ của công chúa Izonđa.
_Chẳng còn bao lâu nữa, mùa đông sẽ qua, hội xuân vui tươi sẽ đến , và hoàng tử Xaghir sẽ trở lại với chúng ta . Chàng sẽ mang đến cho con tất cả những gì quý giá nhất từ vương quốc của chàng: nào của ngon vật lạ, nào đá quý kim hoàn, và chúng ta sẽ tổ chức đám cưới thật linh đình , chưa từng có và ko bao giờ quên tại vương quốc này!
Có một lần, giữa đêm trăng lạnh lẽo, nàng Izonđa bước đến bên cửa sổ, trong biển tuyết hoang vắng . Ánh trăng vằng vặc tựa ban ngày. Trời giá buốt , khiến cho cửa kính phủ lên một lớp băng mỏng tang với những đường nét yểu điệu , dẽ thương, giống như những cành cây và những đốm sao.
Izonđa mải mê ngắm nhìn.
Một ý nghĩ vui vui đến với nàng: " Giá bộ xiêm y ngày cưới của ta cũng đẹp như đất nước ta: váy trắng như tuyết, áo choàng xám như biển, mũ miện kết bằng những nhánh li ti như thảm băng trên cửa kính, toả ra những tia sáng tinh khiết như ánh trăng".
Sáng hôm sau, Izonđa sai sắm bộ đồ cưới như nàng đã tưởng tượng. Thợ may của hoàng cung nhận may áo cưới trắng như tuyết và cả chiếc áo choàng xám như màu biển, nhưng chẳng ai làm được chiếc mũ miện tựa như lớp băng cầu kỳ phủ trên cửa kính.
Bọn lính hầu được phái đi khắp hang cùng ngõ hẻm , tìm cho được những nghệ nhân để làm chiếc mũ miện chưa từng có này. Ấy thế mà họ đành phải bó tay.
Cuối cùng , có một lão già , đã từng trải khắp đó đây trên thế gian này, xin ra mắt cùng công chúa . Lão tâu rằng , để làm đẹp lòng công chúa phải có thời gian, ko phải làm một sớm một chiều.
_Nơi phương Nam xa xăm, bên bờ một con sông lớn , sinh sôi nảy nở một loài hạc trắng . Chúng đông đúc vô cùng, vì thịt chúng ko ăn được, nên ko bị ai săn giết. Cứ mỗi độ xuân về, chiếc mào trắng đẹp tuyệt mọc lên thật cao , thật xốp , đẹp lạ lung và mảnh như tơ nhện. Bây giờ, xứ sở đó sắp sang xuân. Phải lên đường ngay mới kịp mùa xuân đang đến.
_Ngươi hãy đi ngay đi! _Izonđa mắt sáng lên sung sướng, giục ông lão.
_Nếu lấy được mào tơ mịn , đem đính những hạt kim cương li ti thì sẽ được chiếc mũ miện như công chúa mong muốn. Xuân cũng sắp về trên đất nước chúng ta. Ra đi lúc này, đến khi trở lại là vừa đúng vào ngày cưới của công chúa.
_Nhưng làm thế nào mà lấy được chiếc mào mịn như tơ đó? _Izonđa vẫn long lanh ánh mắt, vẫn rạng rỡ nét mặt hỏi .
Lão già ghé sát vào tai nàng khẽ khàng, vẻ bí hiểm:
_Đành phải .......giết chết một con để lấy mào
_Giết chết một mạng sống ư?...............
Công chúa Izonđa thất vọng , buông thõng đôi tay và lắc đầu.
_Thế thì đừng! Ta ko cần có bộ xiêm y như thế! _Nàng băn khoăn.
Lão già cúi đầu chào và trở ra.
 
suốt đêm , nàng ko chợp mắt . Nàng biết là phụ vương sẽ rất buồn phiền , nếu nàng đang tâm làm như vậy .Song, làm thế nào để có được một chiếc mũ miện lộng lẫy như thế?
Lời nói của lão già văng vẳng bên tai công chúa: " Loài hạc trắng ko ăn thịt được....Chẳng ai giết hại chúng ....Chúng đông vô kể....."
Mà nếu cắt lấy chiếc mào mịn như tơ , đính lên đó những hạt kim cương li ti thì sẽ có được chiếc mũ miện như nàng ao ước....
Và nàng tưởng tượng về mùa xuân , về haòng tử Xaghir , về bộ áo cưới trắng như tuyết, chiếc áo choàng xám và chiếc mũ miện lộng lẫy...
" Chỉ cần giết có một con thôi! _nàng Izonđa thầm nhủ_Duy nhất có một con thôi mà...."
Chỉ giết có một con thôi thì đáng là bao , nhưng niềm vui sẽ trọn vẹn đâu đến nôi nào. Đàng nào con chim đó cũng sẽ chết đi , chỉ sơm hơn , muộn hơn một tý thôi mà.....Nhưng ta sẽ có 1 chiếc mũ miện tuyệt diệu mừng ngày hôn lễ! Hoàng tử Xaghir sẽ sung sướng xiết bao! Ôi, nàng công chúa Izonđa sẽ lộng lẫy biết nhường nào!
Dòng suy nghĩ của Izonđa cưa dần dần rõ rệt hơn về bộ đồ cưới của mình. Nàng đắn đo , do dự mãi và cuối cùng mới ngà ngũ.
Sáng hôm sau, nàng lại sai đòi lão già tới và bảo thu xếp lên đường.
Mùa xuân đang đến gần.
Cả vương quốc đang náo nức vào hội, mùa hội chưa từng có bao giờ, Đức vua ra ân cho khắp trăm họ ăn mừng lễ cưới cuae công chúa. Chỉ riêng nàng izonđa chìm đắm trong suy tư, phiền muộn.
Nàng đâm ra ân hận, hối tiếc về giây phút nông nổi của mình. Song biết làm gì nữa? Đành phải lòng nhủ lòng cho vơi bớt nỗi ưu tư.
Cỏ xuân mượt mà, biển cả réo sôi, các hoàng tử đã lần lượt kéo đến. Còn lão già thì vẫn bặt tăm . Thế nhưng nàng Izonđa lại cảm thấy mừng thầm và có ý định thay chiếc mũ miện ước ao của mình bằng chiếc khác.
Hoàng tử Xaghir cũng vừa tới nơi với bao nhieu báu vật. Ngaỳ cưới đã thu xếp xong xuôi, và hội xuân cũng đã sẵn sàng. Buổi tối cuối cùng trước ngày cưới, con tàu từ phương xa cập bến , và chẳng bao lâu , lão già đã ra mắt công chúa trong nội điện. Ông ta cung kính chào công chúa và trịnh trọng dâng lên nàng chiếc tráp. Izonđa mở nắp và sững sờ kinh ngạc.
Trên nền nhung sậm màu là chiếc quạt xoè ra với chiếc lông trắng muốt như tuyết, mịn như tơ, điểm những hạt kim cương lấp lánh. Thật ko có thảm băng trên cửa sổ nào đẹp bằng ! Đó là cái mà nàng công chúa Izonđa hằng mơ ước.
_Ôi, thật là tuyệt diệu! _nàng thốt lên thán phục._Đẹp quá! Kỳ diệu quá!
Song, đột nhiên , nàng nín bặt, nhắm nghiền đôi mắt lại trong khoảnh khắc.
_Lão đã giết chết một con hạc ư? _nàng gắng gượng tràn trề xúc động.
_Bẩm , đúng thế ! _lão già khoan thai đáp_Vâng , đã giết chết nó và cắt lấy chiếc mào, rối mang đến một kinh thành, nơi có những bàn tay khéo léo , biết kết lên đó vàng, bạc , kim cương. Dân chúng ai ai cũng phải trầm trồ vẻ đẹp của vật trang sức này. Nhiều cô thiếu nữ, nhiều thương nhân cùng vô khối thiên hạ đến chiêm ngưỡng báu vật và đòi mua lại bằng mọi giá . Song, thần đã từ chối. Thần đã thuê một nghệ nhân danh tiếng nhất thế gian này , bày tỏ cho về ước nguyện của quý cô nương. Và đây là công trình của con người tài năng đó! Vừa kể, lão già vừa chỉ vào chiếc mũ miện cực kỳ lộng lẫy.
_Cảm ơn ngươi! _nàng công chúa đáp và đậy tráp lại. Bàn tay nàng run run
 
Phần hai
Ngày hôm sau, dân chúng chật như nêm , tay cầm hoa lá tung hô mừng đón phò mã cùng công chúa , ngợi ca ân đức của vị quốc vương .
_Đức vua nhân từ vạn tuế! Công chúa Izonđa vạn tuế! Hoàng tử vạn tuế!...
Theo phong tục ở đây, phụ vương sẽ trao bàn tay công chúa hôn thê cho hoàng tử phò mã trước sự chứng kiến của trăm họ. Dân chúng náo nức chờ đón giây phút thiêng liêng đó.
Khi công chúa vừa bước ra thì đám đông lặng đi sững sờ trước vẻ kiều diễm tuyệt trần của công chúa Izonđa. Chiếc váy trắng tinh tựa tuyết, chiếc áo choàng xám tựa màu nước biển và chiếc mũ miện như lớp băng mịn màng trên kính cửa , khiến cho vẻ đẹp tự nhiên của nàng càng thêm lộng lẫy, hoà cùng trời đất mùa xuân.
Tiếng nhạc , tiếng hát, tiếng reo hò rung chuyển cả cây cỏ hoa lá. Những bó hoa tươi thắm , những nhành cây xanh um tùm khắp quanh nàng , tựa như tặng vật quý giá mùa xuân quên hương của nàng Izonđa.
Đỡ lấy tay nàng công chúa , vua cha trao cho hoàng tử:
_Cầu chúc các con hạnh phúc , nhân hậu cho thoả nguyện thần dân.
Rồi tiếng kèn lại ngân vang , dân chúng lại hò reo chúc tụng đức vua và đôi uyên ương.
Suốt cả ngày , dân chúng khắp vương quốc tưng bừng trẩy hội , nhưng chiều xuống thì tụ tập quanh bến cảng , nơi con tàu của hoàng tử đang bỏ neo , chăng đèn kết hoa rực rỡ với bao ánh màu lung linh trên mặt nước . Biển lặng , trời trong vắt , đầy sao. Con tàu đó sẽ đưa Hoàng tử cùng côngc húa Izonđa từ hòn đảo quê hương của nàng đến vương quốc phương Nam xa xăm của hoàng tử
 
[/i] Phần ba
Đã mấy năm trôi qua.
Cái xứ sở mà nàng Izonđa đang sống chẳng giống chút nào với quê hương của nàng. Tại đây, chẳng bao giờ nhìn thấy tuyết , biển xanh ấm áp , sóng vỗ nhè nhẹ, bờ biển xanh vườn nho, vườn trái. Cuộc sống ở đây phóng khoáng hơn ở phương Bắc , biển khơi đẹp hơn, bầu trời xanh hơn, sao sáng hơn và những bài hát vô tư lự hơn....
Song, ngay giữa cuộc sống phóng khoáng này, trong gia đình hạnh phúc , nhưng Izonđa vẫn khắc khoải , man mác buồn nhớ quê hương . Nàng muốn được về nơi chôn rau cắt rốn để thăm lại vua cha.
Vào độ xuân sớm, Izonđa sửa soạn lên đường. Càng ra khơi xa, gió càng mạnh , bầu trời càng mù sương, xám xịt và càng lạnh lẽo hơn.
Nơi quê hương của nàng còn lâu mới sang xuân. Băng giá giữa biển khơi mới bắt đầu rạn nứt, tuyết vẫn ngập ngụa. Song, trái tim nàng Izonđa đập rộn lên cảm thấy nhẹ nhõm trước cảnh tượng quen thân này.
Vua cha mừng khôn xiết khi gặp lại người con gái yêu quý của mình.
_Izonđa yêu quý của ta! Người xúc động_Ta ko ngờ con đã trở về trước khi ta nhắm mắt . Giờ ta tuổi đã cao, sức đã yếu , ko biết nằm xuống lúc nào và biết có còn được nhìn lại con lần cuối ko?
Suốt mấy ngày liền, đức vua luôn luôn bên cạnh nàng công chúa, hỏi han, trò chuyện cùng con gái.
Izonđa nghỉ ngơi nơi cung thất thời thiếu nữ của mình. Và cứ mỗi lần đặt lưng xuống, trước khi khép mắt lại , nàng ko sao quên được những kỷ niệm về những năm tháng từ thuở ấu thơ. Nàng cảm thấy tâm hồn thanh thản
 
******
Rồi một đêm trăng sáng.
Nàng Izonđa thao thức suốt đêm. Nàng trở dậy bên cửa sổ, trông ra những tảng đá trơ trụi ven bờ, và tiếp đến là biển khơi quê hương.
" Sắp sang xuân rồi, _Nàng mỉm cười, thầm nghĩ. _Băng giá đã bắt đầu rạn vỡ...Rêu xanh sắp sửa phủ trên những phiến đá...Cây cối sẽ đâm chồi nẩy lộc...."
Rồi nàng Izonđa chìm đắm trong ký ức về những năm tháng đẹp đẽ của thời thơ ấu và thời thiếu nữ. Và nàng nhớ lại cái mùa xuân , khi nàng trở thành vị hôn thê, nhớ lại cái đêm giá buốt , cũng chan hoà ánh trăng như thế này, và khi nhìn ra cửa kính đóng băng , nàng đã ao ước có một bộ xiêm y ngày cưới thật lộng lẫy , tượng trưng cho quê hương xứ sở của mình.
" Váy trắng như tuyết ...Áo choàng xám như màu nước biển, còn mũ miện tựa như thảm băng mịn như tơ ", _nàng hồi tuởng lại, nụ cười thoảng trên môi.
Hồi đó sao mà nàng trẻ người non dạ đến thế!
Nàng nhớ lại cả lão già nghiêm nghị khuyên nàng hy sinh một con hạc xấu số. Rồi bao nhiêu là chuyện khác nữa từ dĩ vãng xa xăm dồn về....
Hồi lâu, nàng Izonđa thiếp đi, và , đột nhiên , dường như có ai đó lay vai nàng dậy.
Nàng mở mắt ra....
Cả gian phòng tràn ngập ánh sáng , bên cạnh giường là hai con hạc lớn, trắng muốt, gác chiếc mỏ dài trên đầu giường, nhìn nàng bằng ánh mắt buồn bã. Một con có chiếc mào mịn như tơ , con kia ngậm hai bông hoa đỏ thắm hình ngôi sao, nhuỵ đen bóng như than . Nàng Izonđa rùng mình, ngồi bật dậy, kinh hoàng , nhìn đôi hạc.
_Xin quý công nương nhận lấy hai bông hoa này! _một con hạc đột nhiên lên tiếng , để rơi bông hoa trên gối nàng. _Hãy nhận lấy!Đây là những bông hoa tưới toàn bằng máu của đồng loại chúng tôi. Chúng tôi mang đến biếu nàng ,thưa công chúa!
Izonđa bàng hoàng, nín lặng, chẳng hiểu sự thể ra làm sao cả.
_Cuộc sống của chúng tôi vốn tự do, yên bình, _con hạc nối lời. _Lẽ ra , chúng tôi vẫn đông vui, yên ổn, nếu quý công nương ko cho phép người ta giết chết một đồng loại trong chúng tôi, để hớt lấy chiếc mào làm mũ miện cho mình. Mào chỉ mọc vào mùa xuân , khi chúng tôi làm tổ. Đó cũng chính là chiếc mũ miện ngày cưới của chúng tôi. Nàng có biết điều đó chăng , thưa quý công nương?
Izonđa cúi đầu, trầm ngâm.
_Chính nàng là người đầu tiên sai lấy mào của chúng tôi để trang điểm cho bộ đồ cưới . Và từ đó đến nay, bọn thợ săn từ các kinh thành bắt chước , huỷ diệt nòi giống chúng tôi đến hàng trăm , hàng nghìn sinh mạng....Chúng tôi lẩn trốn , mong thoát khỏi bàn tay ghê tởm của bon thợ săn, nhưng họ cứ mỗi mùa một đông thêm, còn chúng tôi thì lại thưa thớt dần. Nàng có biết điều đó chăng , thưa quý công nương?
Izonđa run rẩy, ko thốt được nên lời.
Con hạc vẫn ko tha.
_Người ta huỷ diệt chúng tôi ko thương tiếc, ko trừ một mạng nào. Chúng tôi lìa đời trong mùa xây tổ, cả lúc tha mồi nuôi con. Chúng tôi ngã xuống , tắt thở , hay chờ chết , máu tuôn chảy thành dòng, và bị cắt lấy mào . Còn lũ chim non thì gục xuống vì đói . Nàng có nghĩ đến điều đó chăng, thưa quý công nương?
Đôi hạc nhìn chòng chọc vào mắt Izonđa.
_Hôm nay, tất cả đã chết hết. Nòi giống chúng tôi bị tuyệt diệt rồi....Hai chúng tôi đây là cặp cuối cùng còn cơ may sống sót. Chúng tôi bay tới đây để quý công nương tận mắt trông thấy kết cục mà nàng đã khởi đầu. Máu đồng loại của chúng tôi còn chưa kịp đông cứng lại , thi thể chúng tôi còn la liệt trên mặt đất....
Chúng tôi sẽ bay đi ngay tức khắc để lần cuối nhìn lại cảnh tượng đau lòng đó. Thưa quý công nương, chúng tôi muốn nàng tận mắt chứng kiến sự thật đau đớn này. Những bông hoa kia sống bằng máu của chúng tôi và có phép thần thông mầu nhiệm. Mời quý công nương hãy cầm lấy mỗi tay một bông....
Giọng nói đầy uy lực nọ khiến cho Izonđa với tay cầm lấy bông hoa. Và ngay tức khắc , nàng cảm thấy sau lưng mình mọc ra đôi cánh . Nàng cầm bông hoa thứ hai thì trở thành tàng hình.
_Chúng ta lên đường thôi.!_đôi hạc nói.
Gió xoáy thành cơn lốc. Đâu đó , thật xa bên dưới vọng lên tiếng sóng réo sôi, tiếng gió gào thét , mặt đất loang loáng , quay cuồng, chiếc cầu vồng hiện ra, và sấm sét từng hồi.....
_Hãy ngó xuống kinh thành ! _nàng nghe thấy tiếng nói ._Đây chính là trung tâm của trần thế.
Nàng Izonđa nhìn thấy một kinh thành chưa hề quen biết lấp lánh muôn triệu chấm lửa lập loè.
Họ hạ cánh xuống nơi đây mà chẳng ai hay biết.
Phố sá sầm uất , đông nghẹt người, xe cộ, tiếng nói chen tiếng cười cùng những tiếng la hét. Một đám người sang trọng , vô công rỗi việc đang túm tụm nhau trước cửa tiệm, giương những cặp mắt thèm thuồng nhìn vào các ô cửa lớn chiêm ngưỡng những chiếc mào mịn như tơ đính những hạt kim cương nhỏ li ti óng ánh đặt trong những chiếc tráp nhung sẫm màu.
_Ôi, thật là tuyệt vời, thật là kỳ diệu!_Đám người đó trầm trồ và vung tiền ra mua.
Nàng Izonđa nghĩ thầm: " Đấy chính là chiếc mũ miện của ta ..."
_Nàng nhìn thấy chưa , thưa quý công nương? _đôi hạc hỏi. _nàng có thể tưởng tượng : điều nàng nghĩ ra , giờ kết quả ra sao chứ? Niềm vui lớn cho mọi người !....Nhưng khi bay đến xứ sở của chúng tôi, nàng sẽ hiểu rõ cái giá trị cho niềm hân hoan này".
 
Gió xoáy thành lốc, chung quanh réo gào, rồi chết lặng. Izonda cảm thấy như bị nhấc bổng lên cao và lao thật nhanh, thật xa, xa lắm, đến tận xứ sở của mây đen, bão tố và đêm tối mịt mùng
Khi bình minh trở dậy, nơi chân trời xa tắp, hiện ra quả cầu lửa mặt trời thì họ nhìn thấy một miền châu thổ trù phú, ngang dọc sông ngòi. Họ từ từ hạ cánh xuống thấp, rồi đáp xuống một nhánh sông. Buổi sáng màu xuân rạng rỡ , trong lành.
Những đóa hoa mà Izonda chưa hề thấy tỏa hương thơm ngào ngạt, nở trên những cây hùng vĩ. Những thân bò trườn theo thân cây đại thụ vươn tít lên trời cao, đan kết vào nhau , tỏa ra những tán lá xum xuê.
Bên dưới là thảm cỏ mượt mà. Dọc ven sông, lau sậy đang thổi sáo vi vu. Tất cả đều ấm áp, tươi non, dạt dào niềm vui.
_Đây là quê hương của chúng tôi, _đôi hạc nói _Quí cô nương hãy nhìn mùa xuân ở đây!Đẹp nhường nào! Nàng có nghe thấy tiếng suối rì rầm , tiếng sáo du dương của lau sậy ! Nàng có nhìn thấy những bông hoa rực rỡ, ngào ngạt hương thơm, và cả mặt trời ấm áp của chúng tôi?
_Đúng thế! _nàng Izonda đáp_Ta chưa hề được nhìn thấy mùa xuân ở đâu huyền diệu như thế này bao giờ!
_Quí công nương có thấy lau lách , giữa hao thơm cỏ lạ , dưới những tán cây um tùm, suốt dọc bờ sông? Nàng hãy phóng tầm mắt ra thật xa và có thấy những đốm trắng muốt?.....
_Ta có nhìn thấy nhiều vô kể những đám bông trắng muốt đó.
_Thưa quí công nương , đó không phải là bông mà là những thi thể loài hạc trắng chúng tôi đó! Chúng bị người ta giết chết để hớt lấy mào.
Izoda đưa mắt nhìn dọc theo bờ sông. Nàng kinh hãi nhận ra bao tấm thân trắng muốt la liệt, dày đặc....
_ôi, khủng khiếp quá! _nàng thảng thốt kêu lên.
Hàng nghìn, hàng nghìn con hạc : lớp thì đã chết , lớp thì còn thoi thóp thở , quằn quại , há mỏ gượng kêu lên những tiếng kêu đau đớn cuối cùng....Tất cả , tất cả đập vào mắt Izonda đang nín lặng , vô cùng thương cảm.
_Đó chính là cái giá của bộ cánh lộng lẫy mừng ngày cưới của ngươi!_ tiếng oán hờn văng vẳng bên tai Izonda. _Chúng tôi thì bị giết , và đàn con chúng tôi lả đi vì đói
Izonda đảo mắt ra bốn phía chung quanh , mong tìm thấy , dù chỉ là một sự sống lẻ loi, nghe giọng nói của nó nơi hoang dã này. Song, nàng chỉ nhìn thấy lũ chim non bất động giữa những chiếc tổ bị phá nát.
_Mới cách đây ko lâu, nơi đây còn huyên náo bởi những tiếng hót vui vầy của sự sống . Mới cách đây ko lâu, cũng tại nơi đây, vọng lên những tiếng thất thanh kêu cứu . Và mới hôm qua thôi, vẫn còn nghe được những tiếng kêu cứu cuối cùng. Thế mà hôm nay....tất cả đều đã câm lặng , tử khí ngự trị khắp mọi nơi! Ngươi có nghe thấy , nhìn thấy điều gì khác, ngoài sự chết chóc?
Nàng Izonda hãi hùng, tuyệt vọng, chẳng biết trốn chạy đi đâu để khỏi nhìn thấy cảnh thê lương , chết chóc do sự nông nổi của mình gây ra, cho khỏi bị lương tâm dày vò. Nàng đã hiểu ra rằng ko phải chỉ giết đi một con như lão già thề thốt, mà đã tuyệt diệt một loài chim đẹp. Nàng cố thu hết sức lực để vỗ đôi cánh , mong được thoát khỏi chốn này, thoát khỏi nỗi dằn vặt cô đơn và sự khủng khiếp đang hiển hiện trước mặt nàng. Và đột nhiên , nàng vụt bay đi ....nhưng ko phải bay lên cao, mà lại chui vào một hang tối thăm thẳm. Mắt mũi nàng tối sầm lại, rồi ngất đi
 
Izonda giật mình tỉnh dậy.
Thoạt tiên, nàng chưa hề hiểu nổi sự sợ hãi đang xâm chiếm tâm hồn mình. Và dường như bên tai nàng vẫn văng vẳng tiếng vi vu của lau sậy , trước mặt như vẫn nhìn thấy dòng sông, những bông hoa và những đám lông trắng xóa.....
_Đó là giấc mơ! _mãi sau nàng mới định thần lại được và trút được hơi thở nặng trĩu trong lòng. _Lạy chúa ! Đó chỉ là chiêm bao!....
Nàng trở dậy , xanh xao, ốm yếu và trong dạ băn khoăn . Nàng dạo thật lâu trong hoàng cung, nhưng vẫn không sao trút bỏ được tâm trạng nặng nề. Nàng cảm thấy hổ thẹn với chính mình , với vua cha, vì nàng đã lừa dối Người. Nỗi lo âu xâm chiếm lấy nàng , và bất giác , nàng nghĩ về những đứa con nơi phương trời xa xăm.Trong một khoảnh khắc , nàng tưởng như mình là những con hạc trắng với lũ con lả đi vì đói bởi lòng khát khao sắm một bộ váy cưới cầu kỳ.
 

Tra cứu điểm thi

Phần mềm mới

Quảng cáo

11223344550983550000
Top