Hoàng Phương
Member
_Khủng khiếp, thật là khủng khiếp! _nàng thì thầm trong nỗi hãi hùng, ân hận. _Khủng khiếp quá, nhục nhã quá.
Sáng ra, nàng xin với phụ vương:
_Xin cho con được về nhà! Xin phụ vương đừng giữ con lại , con ko thể nán thêm một ngày nào nữa. Xin phụ vương hãy sai lo liệu thuyền cho con. Con đau khổ , lo cho đàn con.
Rồi nàng kể lại đầu đuôi cơn ác mộng đêm qua cho vua cha và vô cùng hối hận về việc làm thất đức của mình.
_Thế đấy! _vua cha đau đớn . _Ta ngờ đâu rằng con đã giấu giếm ta!
Rồi Đức vua kể lại rằng từ lâu, Người đã nghe thấy chuyện người ta cắt mào loài hạc trắng để làm vật trang sức . Giấc mơ đêm qua của công chúa đã là sự thật từ bao lâu nay rồi.
_Thật thế sao, thưa phụ vương! _Izonda hốt hoảng.
_Một sự thật đáng buồn ! Loài chim chóc thì bị hủy diệt , còn con người mất hết phẩm giá!
Nàng Izonda liền cầu xin vua cha khuyên bảo đặng ăn năn chuộc lỗi. Đức vua bảo:
_Ăn năn thì sự đã muộn rồi. Sự ăn năn chỉ đủ làm sạch tâm hồn và nhắc nhở , hãy đừng phạm thêm điều tội lỗi. Song, những gì đã phạm thì vô phương cứu nổi.
_Con xin thề là sẽ ko bao giờ gieo điều ác cho bất cứ ai trong suốt quãng đời còn lại.
_Thế vẫn chưa đủ, ái nữ của ta ạ! Chỉ ko gieo điều ác thôi thì chưa đủ . Còn phải năng làm việc thiện. Chỉ có thế mới được hạnh phúc, thanh thản nơi tâm hồn!
Đức vua đặt bàn tay xương xẩu của mình lên đầu công chúa và hôn nhẹ lên mái tóc của nàng , rôi tiếp:
_Trên thế gian này đã quá nhiều tội ác , quá nhiều nỗi đau khổ, nên phạm thêm một điều ác cỏn con cho một giống vật nhỏ nhoi thôi, thì cũng làm tăng thêm điều ác. Con người ta sinh ra không phải để làm việc đó!
Sáng sớm, đức vua tiễn công chúa Izonda ra đi. Người trông thật trầm tư , lặng lẽ. Con tàu giờ đây ko trang hoàng lá, đèn sao như dạo mùa xuân nọ, khi mà nàng Izonda tràn trề hạnh phúc, hãnh diện trước vẻ đẹp kiều diễm của mình trong bộ xiêm y ngày cưới, đang háo hức chờ đón một cuộc đời mới nơi vương quốc lạ. Thời đó, nàng đã vô cùng mãn nguyện với niềm hạnh phúc của riêng mình. Còn giờ đây, nàng ra đi với tâm tư đau khổ, cô đơn và niềm mơ ước cho hạnh phúc chung của mọi người . Tất cả mọi người đều phải được hạnh phúc , và tất cả họ đều phải trở nên nhân hậu. Nàng trở về với gia đình, thần dân trăm họ đã chịu nhiều nỗi cơ cực , nên nàng nguyện sẽ giúp đỡ họ , quên bản thân mình.
_Vĩnh biệt con gái của ta! _Đức vu nhắn nhủ khi con tàu rời bến.
_Hãy nhân từ, hiền hậu và như thế mới đảm bảo được hạnh phúc vĩnh hằng cho con!
Khi con tàu lướt trên sóng nước, rời đảo ra khơi xa mù sương, nàng Izonda vẫn trầm ngâm nghĩ ngợi và nuôi hy vọng cho tương lai tốt đẹp, nhưng đó không phải là tương lai của riêng nàng, mà là chung của mọi người. Nàng mong mau tới nơi , để làm lại cuộc đời nhân đức của nàng
Sáng ra, nàng xin với phụ vương:
_Xin cho con được về nhà! Xin phụ vương đừng giữ con lại , con ko thể nán thêm một ngày nào nữa. Xin phụ vương hãy sai lo liệu thuyền cho con. Con đau khổ , lo cho đàn con.
Rồi nàng kể lại đầu đuôi cơn ác mộng đêm qua cho vua cha và vô cùng hối hận về việc làm thất đức của mình.
_Thế đấy! _vua cha đau đớn . _Ta ngờ đâu rằng con đã giấu giếm ta!
Rồi Đức vua kể lại rằng từ lâu, Người đã nghe thấy chuyện người ta cắt mào loài hạc trắng để làm vật trang sức . Giấc mơ đêm qua của công chúa đã là sự thật từ bao lâu nay rồi.
_Thật thế sao, thưa phụ vương! _Izonda hốt hoảng.
_Một sự thật đáng buồn ! Loài chim chóc thì bị hủy diệt , còn con người mất hết phẩm giá!
Nàng Izonda liền cầu xin vua cha khuyên bảo đặng ăn năn chuộc lỗi. Đức vua bảo:
_Ăn năn thì sự đã muộn rồi. Sự ăn năn chỉ đủ làm sạch tâm hồn và nhắc nhở , hãy đừng phạm thêm điều tội lỗi. Song, những gì đã phạm thì vô phương cứu nổi.
_Con xin thề là sẽ ko bao giờ gieo điều ác cho bất cứ ai trong suốt quãng đời còn lại.
_Thế vẫn chưa đủ, ái nữ của ta ạ! Chỉ ko gieo điều ác thôi thì chưa đủ . Còn phải năng làm việc thiện. Chỉ có thế mới được hạnh phúc, thanh thản nơi tâm hồn!
Đức vua đặt bàn tay xương xẩu của mình lên đầu công chúa và hôn nhẹ lên mái tóc của nàng , rôi tiếp:
_Trên thế gian này đã quá nhiều tội ác , quá nhiều nỗi đau khổ, nên phạm thêm một điều ác cỏn con cho một giống vật nhỏ nhoi thôi, thì cũng làm tăng thêm điều ác. Con người ta sinh ra không phải để làm việc đó!
Sáng sớm, đức vua tiễn công chúa Izonda ra đi. Người trông thật trầm tư , lặng lẽ. Con tàu giờ đây ko trang hoàng lá, đèn sao như dạo mùa xuân nọ, khi mà nàng Izonda tràn trề hạnh phúc, hãnh diện trước vẻ đẹp kiều diễm của mình trong bộ xiêm y ngày cưới, đang háo hức chờ đón một cuộc đời mới nơi vương quốc lạ. Thời đó, nàng đã vô cùng mãn nguyện với niềm hạnh phúc của riêng mình. Còn giờ đây, nàng ra đi với tâm tư đau khổ, cô đơn và niềm mơ ước cho hạnh phúc chung của mọi người . Tất cả mọi người đều phải được hạnh phúc , và tất cả họ đều phải trở nên nhân hậu. Nàng trở về với gia đình, thần dân trăm họ đã chịu nhiều nỗi cơ cực , nên nàng nguyện sẽ giúp đỡ họ , quên bản thân mình.
_Vĩnh biệt con gái của ta! _Đức vu nhắn nhủ khi con tàu rời bến.
_Hãy nhân từ, hiền hậu và như thế mới đảm bảo được hạnh phúc vĩnh hằng cho con!
Khi con tàu lướt trên sóng nước, rời đảo ra khơi xa mù sương, nàng Izonda vẫn trầm ngâm nghĩ ngợi và nuôi hy vọng cho tương lai tốt đẹp, nhưng đó không phải là tương lai của riêng nàng, mà là chung của mọi người. Nàng mong mau tới nơi , để làm lại cuộc đời nhân đức của nàng