avirax
Member
Hơn sáu giờ, tuyết vẫn rơi, không ăn nhằm gì, thanh niên say rượu không sợ lạnh.
Metro - niềm tự hào của những cây bạch dương, sàn diễn thời trang hè của chị em phụ nữ, ngôi nhà của những kẻ móc túi trấn lột, địa bàn của những tên không có tóc, chó và mèo không cần mua vé, nỗi kinh hoàng của người nước ngoài…
Hai dãy thang máy lù đù tải từng kiện quần áo nặng ịch, đội lên từng cái xác người sống. Không có cái miệng nào nhúch nhích nhưng vẫn có tiếng ồn. Không hiểu từ đâu.
Hai cái ống nghe cứ lòng thòng chui ra khỏi cái áo khoác. Thôi không nghe thì cứ đeo vào tai cho nó khệnh, đàng nào cũng đi một mình không nói chuyện với ai cả.
Áo da đen, quần bò đen hơi phai màu, giầy da cao cổ đế dày muỗi tròn và cứng ngắc, đó là bộ trang phục chung của ba hậu vệ đầu trọc lóc đang theo sát tôi.
Không phải chỉ có đàn bà mới có giác quan thứ sáu đâu. Đàn ông cũng có, nhưng chỉ khi nào cần thiết thì thượng đế mới cài đặt vào đầu họ phần mềm này và tháo gỡ ngay sau khi không cần đến. Tôi cũng không ngoại lệ. Công thức chung : bước dài và thật nhanh, đừng chạy, đừng đi thẳng đều như metro. Cám ơn chúa đã ban cho con cái tính thích màu đen - một màu dễ ẩn náu trong đám đông. Vẫn phải bước thật nhanh, phải quan sát từ xa và tính toán làm sao cho khi mình bước vào toa tàu là lúc nó cũng vừa đóng cửa.
“Đừng đi vào chốn xe đông người” , câu nói hoàn toàn sai, sai bét, nhất là ở cái đất này. Thượng sách nhất là tìm ngay một công an đang trực. Tổ sư ! Mấy cha nội kia chắc giờ này vẫn còn say. Chả thấy ma nào. Còn lại. Mục tiêu cần tiếp cận: không phải trẻ con, không phải người già, họ không giúp gì được, không phải thanh niên, chắc gì họ đã là người tốt, chắc gì họ đã ưa mình. Bài toán loại nghiệm lúc nào cũng cho ra một kết quả đáng tin cậy, kết quả cho ra : trung niên; đặt điểm yêu cầu: đàn ông, có vẻ khoẻ mạnh, ăn mặc đứng đắng, không rách rưới, không “ăn chơi”, không đang say rượu. Đã phát hiện được “cứu tinh”, một nhóm hơn bốn ông trạc bốn mươi đang ngồi đọc báo trong toa tàu. Đi ngược lại thật nhanh để vào đúng được toa đó.
Phù ! Coi như an toà được hai mươi phần trăm. Biết ngay : chúng nó cũng bám theo kịp. Hai thằng còn lại vào cửa kia nhằm chặn đầu tôi, tên kia đương nhiên kịp theo sau tôi vào cửa. Nó bị cánh cửa kẹp lại, tôi đưa mắt liếc sơ, bắt gặp ngay ánh mắt cúa một con hổ đang đói và nhìn thấy con mồi ngon. Bí quyết cần nhớ: đừng bao giờ tỏ vẻ quan tâm đến nó. Vô hiệu. Nó vào được toa và đến gần bắt chuyện với tôi. Tôi vờ không nghe, nhích đến gần mấy “vị cứu tinh” của mình. Hai thằng kia cũng đến gần, ba thằng tạo thành một vòng vay kính tôi ba mặt. Trước mặt tôi là “vị cứu tinh” đang ngồi đọc báo. Lúc này đoàn tàu đã chuyển bánh nên dù hắn có nói lớn là “đưa tiền đây” thì cũng chẳng ai nghe. Nhưng cái “nghiệp vụ” của những kẻ cướp giữa đám đông là không được phép nói lớn. Chúng cũng tuân thủ cái nguyên tắc của chúng. Áp sát vào tai tôi nói nhỏ: “nếu muốn ra khỏi đây thì đưa tiền đây”.
Làm sao đây ?
Không bóc phết với một người, lúc đó dù là Pentium IV tốc độ ba giga hẹc thì cũng không thể đưa ra một bài toán vĩ đại như thế. Không phải, nó là một công thức phản ứng thì đúng hơn. Mồm ngậm lại, răng cắng chặt, lưỡi đẩy thật mạnh vào hàm trên rồi rít thật mạnh cho máu trong hai bên lợi răng rỉ ra. Răng nhai nhẹ lên hai sườn lưỡi cho chất bột đang bám vào lưỡi tróc ra rồi dùng cơ lưỡi nghiến cho tất cả trộn điều nhau tạo thành một phản ứng lên men và kết quả của nó là một mùi hôi thối trong mồm miệng bốc ra. Cuối cùng, gửi kèm cái mùi đó với một câu nói cũng nhỏ nhẹ với nó : “tôi không hiểu tiếng Nga”. Mục đích rất đơn giản là làm cho đối phương choán voán nhụt trí trong việc nói nhỏ vào tai với mình. Hơi mất vệ sinh, mất văn hoá, mất tư cách, nhưng liệu có cần trong lúc này không nhỉ ? Kết quả : hiệu nghiệm ! Hắn hơi rời xa cái mặt của hắn ra khỏi phạm vi bốc mùi và bắt đầu nói lớn hơn. Cũng lập lại câu cũ !
Được lắm ! Bây giờ bắt đầu phải áp dụng phương án vận động sức mạnh quần chúng. Lấy hết sinh lực của phổi, phế quản, cổ họng, nói thật to với hắn: “Tôi hiểu tiếng Nga kém lắm, anh có thể nói to và chậm được không”. Nguyên tắc và bí quyết : thời gian rãnh rỗi ở nhà nên tự luyện thanh, cụ thể là tập hát các bài của Aerosmith, lúc nói câu này cần nói đúng ngữ pháp tuyệt đối và nên phát âm sai chút xíu, để cho những người trong toa tàu nghe rõ ta - một SINH VIÊN nước ngoài đang nói tiếng Nga. Và đương nhiên kết quả hiệu nghiệm, cả đoàn tàu quay ra nhìn chúng tôi, cả ông “cứu tinh” nữa ! Nhưng được hơn một giây ba mươi sáu phần trăm giây thì họ lại tiếp tục nghệch mặt ra. Không sao, ít nhất thì ba tên trọc kia cũng bắt đầu thấy ngại rồi. Vậy mà một tên vẫn cứ lì lợm tiếp tục tung lời đe dọa. Một tên khác rút trong túi ra cây dao bấm đưa nhẹ qua mắt tôi, chắc là chỉ mình tôi nhìn thấy, những người khác cũng không để ý. Trong khi hắn vẫn cứ xăm xăm tuôn lời đe dọa càng dồn dập đến tôi. Tôi nói lại câu “không có tiền”. Hắn chỉ vào hai cái ống nghe : “thế thì đưa cái này đây”. Giờ tôi mới tự trách mình cái tội thích khoe của, đúng ngu. “Đây không phải là đồ của tôi, tôi không thể đưa anh được!” (tôi tự cho rằng đây là câu nói lãng nhách nhất mà tôi từng nói bằng tiếng Nga). Hắn trừng mắt nhìn tôi và cắng răng chặt lại. Làm sao nữa đây ?
Phương án cuối cũng (chiêu này không được thì chỉ có cách chiến thôi, thà chết chứ không chịu hi sinh): sử dụng “cá nhân kiệt suất”, chính là “vị cứu tinh” đang ngồi trước mặt tôi đây:
“Xin lỗi vì đã làm phiền, xin ông hãy giải thích cho tôi hiểu anh ta nói cái gì, tôi là sinh viên mới sang nên không hiểu tiếng Nga lắm”. Nguyên tắc : phải tỏ vẻ khách quan như là mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cố làm vẻ mặt càng nghệch càng tốt. Nhưng mà năm giây phân tích lại câu này trong đầu mới thấy mình ngu. Không sao miễn là hiệu nghiệm. Mà hiệu nghiệm thật ! Ông ta hỏi bọn trọc kia muốn cái gì, chúng nói vớ vẩn vài câu gì đó, tôi không thể nghe hiểu hết được. Rồi cái tên bên tay phải tôi móc cây dao ra một cách công khai. “Vị cứu tinh kiệt suất” của tôi vẫn cứ bình tĩnh mà quay ra hỏi hắn : “mày cầm cây dao định làm gì ?”. Lại một câu giải thích không thể hiểu được. Rồi ông ta tung đòn cuối cũng : “tao gọi công an bây giờ nhé”. Ba tên nghe thế liền giật mình và quay sang tôi nói lời “trăn trói cộng đe dọa” cuối cùng: “chúng ta còn gặp nhau đấy!” (thực ra câu hắn nói dài hơn nữa, cộng thêm rất nhiều từ mà tôi coi gần hết quyển từ điển vẫn không thấy đâu). Giờ này tàu mới dừng lại. Chúng nó phóng ra như những mãnh sành vỡ vụn, mỗi người một lối tẩu thật nhanh.
Tôi vẫn chưa an tâm quay ra nói với ông “cứu tinh” : “ông có thể gọi công an hộ tôi được không, hay là ông đi với tôi một đoạn nhé, ông đi đến đâu ạ”. Nguyên tắc : nói câu này phải tỏ vẻ thật xúc động, thật sợ sệt, thật tội nghiệp… Nhưng lần này lại vô hiệu, ông ta nói :”không sao đâu ! chúng nó đi rồi, cậu có thể đi về an toàn”. Im lặng một lúc để giả vờ suy nghĩ nhưng thực ra lúc đó trong đầu cũng chẳng biết phải nói gì thêm, tim đập loạng xạ còn hơn cả tiếng trống trong các bài nhạc rock Việt Nam. Tiếng nhân viên lái tàu phát ra trên loa, tôi đã đi lố một bến rồi. Thì ra từ nãy đến giờ tàu đã dừng lại hơn bốn lần mà tôi không hề hay biết. Chắc là sợ quá mất cả hồn vía.
Bây giờ phải tính là làm sao về đến cái bến tàu mà mình cần. Chúng nó vừa ra thôi, giờ mà ra đó để đi tuyến ngược lại thì khác gì quay lại hang cọp. Thôi đi thêm một bến nữa cho chắc ăn. Bến kế tiếp đã đến, tôi bước ra. Vắng tanh ! Kinh khủng đến tột cùng. Đi thật nhanh đến chạm điều khiển thang máy, nơi có con mẹ già đang ngồi buồn ngủ trong cái ki ốt. Không an toàn thêm được bao nhiêu, nhưng từ chỗ này tẩu đi đâu cũng dễ. Việc còn lại : chờ !
Tàu đến, leo lên, đi ngược lại đến bến lúc nãy chúng nó vừa ra. Người ra người vào cùng với tiếng tim đập của tôi cứ thế mà càng tăng theo sự căng thẳng tột cùng. Cửa đóng xập lại kết thúc hồi đập loại xạ của trái tim. Tàu lăng bánh, tốc độ đang tăng dần, tôi nhìn thấy chúng, chúng nhìn thấy tôi. Xong ! An toàn ! Tôi nở nụ cười Moliza với chúng. Chúng giơ bàn tay trái đập ruồi ra chào tôi. Hết sức “thân thiện” ! Cũng may tôi vào toa cuối cùng nên không bị chúng thấy từ đầu. Đúng là mình thông minh thật, tôi tự mỉm cười như thế.
Metro - niềm tự hào của những cây bạch dương, sàn diễn thời trang hè của chị em phụ nữ, ngôi nhà của những kẻ móc túi trấn lột, địa bàn của những tên không có tóc, chó và mèo không cần mua vé, nỗi kinh hoàng của người nước ngoài…
Hai dãy thang máy lù đù tải từng kiện quần áo nặng ịch, đội lên từng cái xác người sống. Không có cái miệng nào nhúch nhích nhưng vẫn có tiếng ồn. Không hiểu từ đâu.
Hai cái ống nghe cứ lòng thòng chui ra khỏi cái áo khoác. Thôi không nghe thì cứ đeo vào tai cho nó khệnh, đàng nào cũng đi một mình không nói chuyện với ai cả.
Áo da đen, quần bò đen hơi phai màu, giầy da cao cổ đế dày muỗi tròn và cứng ngắc, đó là bộ trang phục chung của ba hậu vệ đầu trọc lóc đang theo sát tôi.
Không phải chỉ có đàn bà mới có giác quan thứ sáu đâu. Đàn ông cũng có, nhưng chỉ khi nào cần thiết thì thượng đế mới cài đặt vào đầu họ phần mềm này và tháo gỡ ngay sau khi không cần đến. Tôi cũng không ngoại lệ. Công thức chung : bước dài và thật nhanh, đừng chạy, đừng đi thẳng đều như metro. Cám ơn chúa đã ban cho con cái tính thích màu đen - một màu dễ ẩn náu trong đám đông. Vẫn phải bước thật nhanh, phải quan sát từ xa và tính toán làm sao cho khi mình bước vào toa tàu là lúc nó cũng vừa đóng cửa.
“Đừng đi vào chốn xe đông người” , câu nói hoàn toàn sai, sai bét, nhất là ở cái đất này. Thượng sách nhất là tìm ngay một công an đang trực. Tổ sư ! Mấy cha nội kia chắc giờ này vẫn còn say. Chả thấy ma nào. Còn lại. Mục tiêu cần tiếp cận: không phải trẻ con, không phải người già, họ không giúp gì được, không phải thanh niên, chắc gì họ đã là người tốt, chắc gì họ đã ưa mình. Bài toán loại nghiệm lúc nào cũng cho ra một kết quả đáng tin cậy, kết quả cho ra : trung niên; đặt điểm yêu cầu: đàn ông, có vẻ khoẻ mạnh, ăn mặc đứng đắng, không rách rưới, không “ăn chơi”, không đang say rượu. Đã phát hiện được “cứu tinh”, một nhóm hơn bốn ông trạc bốn mươi đang ngồi đọc báo trong toa tàu. Đi ngược lại thật nhanh để vào đúng được toa đó.
Phù ! Coi như an toà được hai mươi phần trăm. Biết ngay : chúng nó cũng bám theo kịp. Hai thằng còn lại vào cửa kia nhằm chặn đầu tôi, tên kia đương nhiên kịp theo sau tôi vào cửa. Nó bị cánh cửa kẹp lại, tôi đưa mắt liếc sơ, bắt gặp ngay ánh mắt cúa một con hổ đang đói và nhìn thấy con mồi ngon. Bí quyết cần nhớ: đừng bao giờ tỏ vẻ quan tâm đến nó. Vô hiệu. Nó vào được toa và đến gần bắt chuyện với tôi. Tôi vờ không nghe, nhích đến gần mấy “vị cứu tinh” của mình. Hai thằng kia cũng đến gần, ba thằng tạo thành một vòng vay kính tôi ba mặt. Trước mặt tôi là “vị cứu tinh” đang ngồi đọc báo. Lúc này đoàn tàu đã chuyển bánh nên dù hắn có nói lớn là “đưa tiền đây” thì cũng chẳng ai nghe. Nhưng cái “nghiệp vụ” của những kẻ cướp giữa đám đông là không được phép nói lớn. Chúng cũng tuân thủ cái nguyên tắc của chúng. Áp sát vào tai tôi nói nhỏ: “nếu muốn ra khỏi đây thì đưa tiền đây”.
Làm sao đây ?
Không bóc phết với một người, lúc đó dù là Pentium IV tốc độ ba giga hẹc thì cũng không thể đưa ra một bài toán vĩ đại như thế. Không phải, nó là một công thức phản ứng thì đúng hơn. Mồm ngậm lại, răng cắng chặt, lưỡi đẩy thật mạnh vào hàm trên rồi rít thật mạnh cho máu trong hai bên lợi răng rỉ ra. Răng nhai nhẹ lên hai sườn lưỡi cho chất bột đang bám vào lưỡi tróc ra rồi dùng cơ lưỡi nghiến cho tất cả trộn điều nhau tạo thành một phản ứng lên men và kết quả của nó là một mùi hôi thối trong mồm miệng bốc ra. Cuối cùng, gửi kèm cái mùi đó với một câu nói cũng nhỏ nhẹ với nó : “tôi không hiểu tiếng Nga”. Mục đích rất đơn giản là làm cho đối phương choán voán nhụt trí trong việc nói nhỏ vào tai với mình. Hơi mất vệ sinh, mất văn hoá, mất tư cách, nhưng liệu có cần trong lúc này không nhỉ ? Kết quả : hiệu nghiệm ! Hắn hơi rời xa cái mặt của hắn ra khỏi phạm vi bốc mùi và bắt đầu nói lớn hơn. Cũng lập lại câu cũ !
Được lắm ! Bây giờ bắt đầu phải áp dụng phương án vận động sức mạnh quần chúng. Lấy hết sinh lực của phổi, phế quản, cổ họng, nói thật to với hắn: “Tôi hiểu tiếng Nga kém lắm, anh có thể nói to và chậm được không”. Nguyên tắc và bí quyết : thời gian rãnh rỗi ở nhà nên tự luyện thanh, cụ thể là tập hát các bài của Aerosmith, lúc nói câu này cần nói đúng ngữ pháp tuyệt đối và nên phát âm sai chút xíu, để cho những người trong toa tàu nghe rõ ta - một SINH VIÊN nước ngoài đang nói tiếng Nga. Và đương nhiên kết quả hiệu nghiệm, cả đoàn tàu quay ra nhìn chúng tôi, cả ông “cứu tinh” nữa ! Nhưng được hơn một giây ba mươi sáu phần trăm giây thì họ lại tiếp tục nghệch mặt ra. Không sao, ít nhất thì ba tên trọc kia cũng bắt đầu thấy ngại rồi. Vậy mà một tên vẫn cứ lì lợm tiếp tục tung lời đe dọa. Một tên khác rút trong túi ra cây dao bấm đưa nhẹ qua mắt tôi, chắc là chỉ mình tôi nhìn thấy, những người khác cũng không để ý. Trong khi hắn vẫn cứ xăm xăm tuôn lời đe dọa càng dồn dập đến tôi. Tôi nói lại câu “không có tiền”. Hắn chỉ vào hai cái ống nghe : “thế thì đưa cái này đây”. Giờ tôi mới tự trách mình cái tội thích khoe của, đúng ngu. “Đây không phải là đồ của tôi, tôi không thể đưa anh được!” (tôi tự cho rằng đây là câu nói lãng nhách nhất mà tôi từng nói bằng tiếng Nga). Hắn trừng mắt nhìn tôi và cắng răng chặt lại. Làm sao nữa đây ?
Phương án cuối cũng (chiêu này không được thì chỉ có cách chiến thôi, thà chết chứ không chịu hi sinh): sử dụng “cá nhân kiệt suất”, chính là “vị cứu tinh” đang ngồi trước mặt tôi đây:
“Xin lỗi vì đã làm phiền, xin ông hãy giải thích cho tôi hiểu anh ta nói cái gì, tôi là sinh viên mới sang nên không hiểu tiếng Nga lắm”. Nguyên tắc : phải tỏ vẻ khách quan như là mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cố làm vẻ mặt càng nghệch càng tốt. Nhưng mà năm giây phân tích lại câu này trong đầu mới thấy mình ngu. Không sao miễn là hiệu nghiệm. Mà hiệu nghiệm thật ! Ông ta hỏi bọn trọc kia muốn cái gì, chúng nói vớ vẩn vài câu gì đó, tôi không thể nghe hiểu hết được. Rồi cái tên bên tay phải tôi móc cây dao ra một cách công khai. “Vị cứu tinh kiệt suất” của tôi vẫn cứ bình tĩnh mà quay ra hỏi hắn : “mày cầm cây dao định làm gì ?”. Lại một câu giải thích không thể hiểu được. Rồi ông ta tung đòn cuối cũng : “tao gọi công an bây giờ nhé”. Ba tên nghe thế liền giật mình và quay sang tôi nói lời “trăn trói cộng đe dọa” cuối cùng: “chúng ta còn gặp nhau đấy!” (thực ra câu hắn nói dài hơn nữa, cộng thêm rất nhiều từ mà tôi coi gần hết quyển từ điển vẫn không thấy đâu). Giờ này tàu mới dừng lại. Chúng nó phóng ra như những mãnh sành vỡ vụn, mỗi người một lối tẩu thật nhanh.
Tôi vẫn chưa an tâm quay ra nói với ông “cứu tinh” : “ông có thể gọi công an hộ tôi được không, hay là ông đi với tôi một đoạn nhé, ông đi đến đâu ạ”. Nguyên tắc : nói câu này phải tỏ vẻ thật xúc động, thật sợ sệt, thật tội nghiệp… Nhưng lần này lại vô hiệu, ông ta nói :”không sao đâu ! chúng nó đi rồi, cậu có thể đi về an toàn”. Im lặng một lúc để giả vờ suy nghĩ nhưng thực ra lúc đó trong đầu cũng chẳng biết phải nói gì thêm, tim đập loạng xạ còn hơn cả tiếng trống trong các bài nhạc rock Việt Nam. Tiếng nhân viên lái tàu phát ra trên loa, tôi đã đi lố một bến rồi. Thì ra từ nãy đến giờ tàu đã dừng lại hơn bốn lần mà tôi không hề hay biết. Chắc là sợ quá mất cả hồn vía.
Bây giờ phải tính là làm sao về đến cái bến tàu mà mình cần. Chúng nó vừa ra thôi, giờ mà ra đó để đi tuyến ngược lại thì khác gì quay lại hang cọp. Thôi đi thêm một bến nữa cho chắc ăn. Bến kế tiếp đã đến, tôi bước ra. Vắng tanh ! Kinh khủng đến tột cùng. Đi thật nhanh đến chạm điều khiển thang máy, nơi có con mẹ già đang ngồi buồn ngủ trong cái ki ốt. Không an toàn thêm được bao nhiêu, nhưng từ chỗ này tẩu đi đâu cũng dễ. Việc còn lại : chờ !
Tàu đến, leo lên, đi ngược lại đến bến lúc nãy chúng nó vừa ra. Người ra người vào cùng với tiếng tim đập của tôi cứ thế mà càng tăng theo sự căng thẳng tột cùng. Cửa đóng xập lại kết thúc hồi đập loại xạ của trái tim. Tàu lăng bánh, tốc độ đang tăng dần, tôi nhìn thấy chúng, chúng nhìn thấy tôi. Xong ! An toàn ! Tôi nở nụ cười Moliza với chúng. Chúng giơ bàn tay trái đập ruồi ra chào tôi. Hết sức “thân thiện” ! Cũng may tôi vào toa cuối cùng nên không bị chúng thấy từ đầu. Đúng là mình thông minh thật, tôi tự mỉm cười như thế.