imagineT_T
Member
anh cứ thấy sống làm bản thân thỏa mãn, người khác vui vẻ là có ích.
đã thấy mâu thuẫn rồiimagineT_T said:anh cứ thấy sống làm bản thân thỏa mãn, người khác vui vẻ là có ích.
imagineT_T said:Đôi lúc buồn, cố nghĩ rằng " xu hướng của cuộc đời là phải sống vui vẻ" , để nó trôi qua hết đi , và rồi không vui vẻ thì sẽ làm cho bạn bè mày cũng chẳng vui nổi, người mày yêu sẽ nhìn mày bằng cặp mắt thương hại, và nàng cũng sẽ buồn thôi chứ chẳng vì thế mà yêu mày đâu "..
Thế là tôi cố gắng xua đi nỗi buồn. Nhưng mà nỗi buồn cứ bám lấy tôi, không buông tha tôi. Nó kéo tôi xuống bùn lầy, lấy hết sức sống. Không hy vọng, không đam mê, chẳng còn cái gì ngoài nỗi buồn. ^^ khốn nạn, giá cứ là thằng trẻ con như hồi bé, thì sẽ chẳng biết buồn là cái gì.
Vì sao mà buồn ? có lẽ tại vì chợt nhận thấy cuộc sống thật vô vị, không đẹp như trong mong ước, có lẽ tại vì những phút giây lại thất bại với bản thân một lần nữa mà không thể làm gì. Bê tha, tìm tí games để chơi. Kì lạ thay, cái thằng chuyên games gú như mình mà cũng biết nói " không có hứng ! " với bản thân cơ đấy. Tìm đến giấc ngủ. Hồi trước, đọc truyện ngắn về một gã nhân viên quèn. Gã chán cuộc sống của gã, toàn bon chen. Và thế là ngoài những phút đi uống cafe, làm thơ thẩn, gã đi ngủ. Trong giấc mơ, dưới cái chăn bông, gã tìm được cuộc sống tươi đẹp của mình, bên cạnh người con gái gã yêu. Và một lần hắn ngủ đến chết. Tất nhiên tôi không chết dễ như vậy được, nhưng giá mà cũng có thể rơi vào những giấc mơ đẹp khi đi ngủ , bỏ lại hiện thực sau lưng ^^. Giá mà ngủ nổi...sẽ đến một lúc, bạn sẽ biết rằng quên đi mọi việc để đi ngủ là vô cùng khó khăn.
Thế rồi một lần, ở trường xảy ra những chuyện làm tôi buồn. Mà buồn là lại yếu đuối. Yếu đuối là lại để bản thân gục ngã. Cố gắng để vượt qua, mà dường như không thể. Thế là chạy một mạch từ trường về nhà. Đến lúc bắt đầu mệt, thì khoan khoái không tả nổi. Như có tia nắng của hy vọng lóe rạng trong đầu, xua tan cả hiện thực u ám ^^. Càng mệt càng cảm thấy sức sống trào dâng, và tôi tin rằng tương lai sẽ tốt đẹp, và sao lại để nỗi buồn nhấm chìm cơ chứ, cố gắng thay đổi bản thân xem nào... Về đến nhà đã gần 11h đêm, mệt gần chết. Thế là mặc kệ mùa đông, tắm luôn phát nước lạnh mong cho ngày mai bị ốm. Người không thể bị ốm nổi nhiều khi có những ước muốn kiểu đấy đấy :|. và tất nhiên hôm sau vẫn không ốm T.T
Từ đấy tới nay, mỗi lần buồn thì đều đi chạy. Và càng ngày càng ít phải chạy. Đúng là thay đổi bản thân hay thay đổi thế giới, cũng đều bắt nguồn từ sự thay đổi cái nhìn mà thôi
Vừa mở mắt chào đời, hoa thấy mình nằm trong một cái chậu hình tam giác, giữa một vườn hoa. Một ngày, hoa thấy đau nhói khi nhận ra cái rễ của mình đâm sâu xuống thành chậu bị bẻ quặt lên. Vô cùng đau đớn, hoa chẳng biết làm gì khác hơn ngoài nương theo thành chậu và kiến tạo cho mình một bộ rễ hình tam giác. Đến ngày khai mở, hoa biết mình sẽ nở ra một đóa hoa hình tròn. Nhưng kỳ lạ thay, có một điều gì không cưỡng nổi khiến hoa phải nở ra hình tam giác. Nhìn xung quanh vườn, hoa thấy những anh chị em mình cũng thế. Tất cả đều nở ra hoa hình tam giác. Hoa thấy ai cũng hài lòng với hình dáng của mình cả. Nhưng riêng hoa vẫn muốn nở trọn vẹn một lần bông hoa tròn như mình đã tiên cảm. Đến mùa thứ hai, hoa tích tụ năng lượng để bật mở bông hoa như mình muốn. Nụ hoa hình tròn đã khai sinh. Cái chậu hoa vỡ nát. Hoa mỉm cười an lạc trước khi héo dần đi và thấm sâu làn hương của mình vào giữa lòng đất mẹ...
“Có những người sinh ra với định mệnh một ngôi sao, không biết làm gì ngoài việc chiếu sáng”. Đó là câu châm ngôn của công ty sản xuất ra tôi. Khi vào đời, tôi có bao nhiêu mộng tưởng, hy vọng mình sẽ được chiếu sáng huy hoàng trong những đền đài, nhà thờ, khách sạn hay nhà hàng tưng bừng yến tiệc như bạn bè tôi có người đã làm được. Nhưng giờ đây, tôi làm một bóng đèn nhỏ trên gác mái, soi sáng cho em. Dù nơi này nhỏ nhoi và hiu hắt, tôi vẫn hết mình chiếu sáng cho em trong những ngày trời đêm mưa gió gọi...
cách giải thoát khỏi vòng quay nghiệt ngã của cuộc đời ư ? hãy sống có ích
ko phải của anh ý :|fruit NHO said:thích câu chuyệnu này của bạn imagine ..............:x
Nhắc lại nhớ đến Forrest Gump. Nhưng có phải ai cũng có được trái tim của chàng Gump đâu . .imagineT_T said:Thế rồi một lần, ở trường xảy ra những chuyện làm tôi buồn. Mà buồn là lại yếu đuối. Yếu đuối là lại để bản thân gục ngã. Cố gắng để vượt qua, mà dường như không thể. Thế là chạy một mạch từ trường về nhà. Đến lúc bắt đầu mệt, thì khoan khoái không tả nổi. Như có tia nắng của hy vọng lóe rạng trong đầu, xua tan cả hiện thực u ám ^^. Càng mệt càng cảm thấy sức sống trào dâng, và tôi tin rằng tương lai sẽ tốt đẹp, và sao lại để nỗi buồn nhấm chìm cơ chứ, cố gắng thay đổi bản thân xem nào... Về đến nhà đã gần 11h đêm, mệt gần chết. Thế là mặc kệ mùa đông, tắm luôn phát nước lạnh mong cho ngày mai bị ốm. Người không thể bị ốm nổi nhiều khi có những ước muốn kiểu đấy đấy :|. và tất nhiên hôm sau vẫn không ốm T.T
Từ đấy tới nay, mỗi lần buồn thì đều đi chạy. Và càng ngày càng ít phải chạy. Đúng là thay đổi bản thân hay thay đổi thế giới, cũng đều bắt nguồn từ sự thay đổi cái nhìn mà thôi
Em giống anh . Mục đích sống cũ của anh đã mất hết rồi . Nhưng chỉ là mất đi những mục đích cụ thể , còn những mục đích lâu dài không hề thay dổi . Mất đi mục đích cụ thể chẳng qua là do mình trải nghiệm hơn , thực tế hơn nên đề lại mục đích thôi .Em cũng chẳng hiểu. Bây giờ mọi thứ đã quay trở lại bình thường và tốt đẹp với em nhưng em cứ thấy nó vô nghĩa ấy. mất hết một loạt một hệ thống mục đích sống cũ .