ngày đầu tiên đặt chân trên đất khách

GiangNguyen

Member
hehehe nghe mọi người nói thế làm em cung mún di Hà Lan wa a , đợt vừa rồi đáng lẽ ra em dc đi rồi nhưng cuối cùng lại k đi được. Từ Pháp wa HLan k cần fai xin visa đúng k ạ?
Mọi người nếu đang du học thì tranh thủ đi mấy nước gần nhau , chắc chả mấy dịp được đi hết đâu ạ. Bác nào định wa Pháp chơi em tình nguyện làm hướng dẫn viên du lịch hehehe...
HG
 

LeoXX

Member
thôi anh xin năm ngoái đón giao thừa ở chân tháp effel sợ lắm rùi vừa đói rét lại còn ngôn ngữ bất đồng hỏi đường cứ như diễn viên kịch câm dùng hết cả tay chân .......mãi đến hai giờ đêm mới thuê được cái nhà trọ rẻ rẻ ở ngoài trung tâm paris
cạch đến già, lần sau nếu có sang anh phải thuê phiên dịch viên như em GN không thì toi <_<
 

Sunrise

New Member
Cảm giác của người ở nhà hẫng hụt thật , nhưng chỉ được một thời gian thôi. Người đi xa mới thật sự là người bị bỏ lại , bị lãng quên... Cảm giác bị lãng quên rất đáng sợ. Cứ thử 3 4 tuần mà kô có một cái mail nào gửi đến cho mình... nó là một cảm giác kô phải là buồn nũa( vì buồn thì cũng làm gì có ai quan tâm)... hollow and empty in soul....
Nhưng mà cũng chẳng trách được bạn bè ở nhà, mình cũng sẽ thế thôi. Một người bạn dù thân đến đâu, sẽ nhớ được bao lâu (1 nam???) khi mà mình rồi sẽ có bạn mới, trường mới , lớp mới, rồi bận rộn học hành , yêu đương...Nhưng cảm giác một mình rất đáng sợ, vẫn chỉ mong mọi người nhớ tới mình một tí, lại không dám làm phiền mọi người :(
 
to anh leo...anh nói kiểu này thằng em có tin được ko đây hic hic....dễ đứng mốc mặt ở cái sân bay đó vẫn chưa thấy anh ra thì toi đời em ah...biết đâu lại có mấy cô nào nào đó đến giúp đỡ mình ấy chứ he he...
to sunrise: hãy lạc quan nên bạn ah,chắc chắn sẽ ko có việc đó đâu , đã gọi nhau là bạn bè thì họ sẽ ko quên mình đâu ,và mình cũng ko bị vào lãng quên đâu. Vì dù sao cuộc sông cũng thay đổi từng ngày mà chính vì thế có 1 lúc nào đó họ ko liên lạc với họ.Nhưng 1 lúc nào đó khi bạn gặp khó khăn thì những người bạn thân của mình sẽ biết và chia sẽ với mình đó.... ;)
 

Sunrise

New Member
Bạn mới sang một năm đúng không, thế thì tin đi, mà tuỳ bạn, nhưng mà năm ngoái tôi cũng tin những điều bạn nói, còn năm sau bạn sẽ hiểu những điều tôi nói
Đừng lo cho tôi, cuộc sống tự lập rất vui vẻ... tôi cũng có những bạn bè mới mà chẳng mấy khi muốn nghĩ lại những chuyện cũ... không phải vì tôi quên mà là vì tôi không muốn nhớ
 

Pham Vu Ngoc Ha

Active Member
Mình có 1 bà bạn thân lắm lắm lắm, hihi. Chơi thân với nhau từ hồi lớp 2...
Hồi cấp 2 đi nước ngoài, mình với bạn ý chẳng liên lạc với nhau 6 (!!!) năm trời!! Hồi đấy làm gì có mail hay ĐT như bây giờ... Địa chỉ của bạn ý mình cũng không có... Thế mà hồi về VN, mình mò đến nhà bạn ý chơi, ôi, 2 đứa nhìn thấy nhau vui sướng không để đâu cho hết và nói chuyện với nhau như chưa từng xa nhau ngày nào!!!!! Không đứa nào giận đứa nào vì không liên lạc, mà hình như cũng chẳng đề cập đến chuyện đó nữa ý, hihi.
Bây giờ có điều kiện, 2 đứa có thể ngồi chat chit với nhau cả ngày mà không chán!! Bàn mọi chuyện trên trời dưới biển, đủ thứ, chẳng giấu nhau cái gì cả....
Thỉnh thoảng bận bịu quá cũng bẵng đi 1 thời gian không liên lạc với nhau,nhưng trong lòng luôn nghĩ tới nhau... Luôn thông cảm cho nhau...
PA ơi, sao không vào đây post bài đi, lười quá, hihi, để người ta 1 mình thế này à, huhuhu....
 

Nhung vit

Member
cái ngày đầu tiên em đến Kentucky , lúc ấy trời tối , khoảng 11 h đêm mất , ng thì lả đi như sắp chết ( hoặc như đã chết ) :( lúc đấy chỉ muốn ở nhà đang nằm trên giường , chưa ngủ dc ( vì phải đợi bố kiểm tra xem đánh răng chưa mới ngủ dc _ thực ra mình là 1 đứa chuối o chịu dc ) :lol: :lol:
thôi , hôm nào post tiếp , chứ hôm nay nhớ mẹ quá ( mai mình làm nem đấy ) Nhớ nem mẹ làm quá :( :(
 

Tra cứu điểm thi

Phần mềm mới

Quảng cáo

11223344550983550000
Top