from: someone
to: someone...
Có lẽ bởi vì cái ấm áp chia xa, cuộc đời mỗi người chỉ có một lần mà thôi. Nhưng có một lần để nhận ra, đã đi bên cạnh tình yêu từ lâu rồi mà không biết, sắp chia xa rồi mới thấy nhớ thương, để lưu luyến, để tiếc nuối vẫn là hạnh phúc lắm! Thời gian càng trôi xa thì những cảm xúc trong sáng mang hơi thở của mùa hạ ấy càng mờ nhạt trong lòng mỗi người. Đến bây giờ mỗi đứa một nơi, mỗi đứa một cuộc đời, nhiều đứa ở những phương trời xa lắc... Có đứa ra đi không bao giờ trở lại, có đứa đã tốt nghiệp đi làm, có đứa vẫn còn đi học, có đứa đã kịp xây dựng cho mình một gia đình nhỏ bé, có đứa thì lại chia tay với mối tình đầu và mãi chưa thấy mối tình thứ hai, mỗi đứa đều có những lo toan riêng, chẳng thể nào sống cho nhau hết mình như ngày ấy. Phải đến bây giờ, sau bao năm chia xa, Dế mới thực sự hiểu lời của bài hát, trở lại bên nhau không nhất thiết phải nhìn mặt nắm tay, chỉ cần chúng mình còn nhớ về nhau trong những phút giây êm đềm bên nhau, cũng như là đã gặp nhau vậy. Có lẽ bây giờ Dế đã có thể soạn một email để trả lời cho Răng khểnh - Ở nhà bây giờ có màu gì Răng khểnh biết không? Màu của lãng quên đấy!