Diary (cont.)
Ngày 14-10-2003
Vậy là gió mùa Đông Bắc đã tràn về, sáng nay trời vẫn nắng chang chang, đường vẫn bụi mù mịt, thế mà tối nay, gió đã vi vu ngoài cửa, lạnh về rồi. Nhớ ngày nào còn ngồi trên tầng 3, quấn cái khăn lụ khụ để thò đầu nhìn ra hồ Tây lộng gió. Tưởng như đứng trước mình không phải là cái ao của Hà Nội (thằng bạn Đại học của mình bảo thế) mà là cả một vùng biển mênh mông... Rồi bọn thằng Việt, thằng Dũng còn làm trò Titanic nữa chứ, hai thằng ôm nhau vươn ra ngoài cửa sổ, trông hệt như anh Jack và chị Rose thứ thật, thằng Đức béo thì tiện trời khoe luôn cái thân hình béo ục ịch của nó, những lúc đó chắc chẳng có đứa nào nghĩ đến kì thi Đại học, nghĩ đến mình đã sắp 20. Vậy mà sắp rồi đấy, cả lũ đã già cả rồi mà đã có đứa nào kiếm được cho mình một nàng Rose đâu, thấy buồn buồn... Tự nhiên nhớ sáng nay qua trường, nhìn lũ học trò Chu Văn An trong bộ đồng phục, thấy lũ nó sao mà trẻ thế, sao mà hồn nhiên và hạnh phúc thế. Thấy tiếc vô cùng cái thời cấp III của mình, có một lũ bạn xung quanh, có một lớp học bé nhưng ấm cúng, có một cái đầu ít phải suy nghĩ, chẳng biết sáng mai ngồi giữa cái giảng đường to đùng, mình sẽ cảm nhận cái lạnh đầu mùa thế nào đây. Hình như trường lại chặt bớt đi mấy cái cây to thì phải, phí thật, hồi lớp 10 nhớ có lần ngồi giữa trường, dưới tán cây to, kéo thật cao cái cổ áo để cảm nhận cái lạnh về, thấy khắp người lành lạnh, nhưng mà vui, vui lắm. “If only I could turn back time...” Mùa đông năm nay lại về nữa rồi, có lẽ nó sẽ vẫn có những cơn gió vi vu, những cơn mưa bất chợt nhưng chắc mình sẽ cảm thấy lạnh lắm đây. Hình như càng lớn lên, người ta càng thấy cô đơn thì phải, đứa thì bận học, đứa đã đi nước ngoài, bạn bè mỗi đứa mỗi nơi, chẳng biết bao giờ mới lại được nhìn thấy mặt bọn nó, khuôn mặt vuông chữ điền của thằng An Huy, bầu bầu của thằng Minh, trắng “như bị bạch tạng” của Liên, nhọn hoắt của Dương, biết bao giờ nhỉ? Biết bao giờ mới được lập “hội thần bài” để ngồi nghe thằng Long chửi bới, được đi “buôn sách” cùng thằng Vũ và thằng Phương... Đúng hai năm trước, cũng đúng những hôm thế này, cũng đúng lúc trời trở lạnh, lại nhớ đến chuyện thầy Mão bắt đĩa bánh lớp mình mua tặng bọn con gái, thấy sao mà quý thầy thế, chả bù lúc đấy. Thôi, dừng ở đây vậy, mai lại phải lóc cóc lên Thanh Xuân rồi. Nửa tháng nữa là hội trường, chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa, về với ai đây, để gặp ai đây, nhưng mà cần, cần để bọn “trẻ con” thấy quý những năm cấp III hơn, đừng có phung phí để đến lúc quay đầu nuối tiếc như mình.
Ngày 3-11-2003
Thời gian trôi nhanh thật! 18-5, thứ Bảy, một ngày mưa tầm tã, mình kết thúc đời học sinh để bước vào kì thi “của cuộc đời”. Thế mà chỉ chưa đầy nửa năm sau, ngoảnh đi ngoảnh lại đã chẳng thấy bạn bè mình đâu, còn bản thân thì lại tiếp tục lao đầu vào học, học, học, trái ngược hoàn toàn với những gì mình nghĩ về cuộc đời mới - cuộc đời của một sinh viên. Thứ Sáu, 1-11, qua trường thấy đèn pha đã bắc lên, một ngày hội trường mới sắp đến, lại thấy vui vui, hồi hộp vì chẳng biết mình có gặp được mấy đứa bạn cũ, có gặp được cô Huệ, cô Giang, cô Hương, thầy Hà…. không nữa? Thứ Bảy, 2-11, buổi sáng đi qua thấy một cái cổng chào được dựng lên, mình như sống lại khoảng thời gian cách đây một năm. Cũng thứ Bảy, cũng một ngày trời lành lạnh, quang đãng, mình đã lo biết chừng nào cho cái trại “thuyền buồm” của lớp, lo cho bài thuyết trình về trang web của lớp, lo cho cả chương trình của CLB Toán Tin ở sân khấu chính, lo…. Một năm sau, mình cũng vẫn lo, lo chẳng biết “vợ” mình có đi không, lo chẳng biết có Mr Đại có cắt cúp chương trình đi không, lo lũ đàn em chẳng còn ai nhận ra mình nữa. Với một đứa 12 năm học Chu như mình, có lẽ ngày hội trường không chỉ là một ngày hội, mà còn là dịp để mình trở lại thời học sinh, trở lại cái thời vừa lo cho kì thi ĐH, vừa lo làm sao đi chơi cho thật nhiều. Cuối cùng ngày đó cũng đến, vui thật! Nhưng… Buổi tối đến gửi xe, bác bảo vệ không cho đành sang trường cấp II gửi, chú Năm vẫn còn nhớ mình, lại còn hỏi thăm nữa chứ, vừa cảm động, vừa buồn vì chẳng nhẽ chỉ 5 tháng thôi mà các bác đã quên thằng học sinh cũ này rồi ư? Vào trường, thấy mọi thứ cũng ồn ào náo nhiệt, cũng thấy trại của lớp D1 năm nay chả khác gì của trại của mình năm ngoái, cũng thấy trình diễn web, lại còn giới thiệu bài của RungBachDuong này nữa chứ, cũng thấy vui vui. Nhưng nhìn quanh nhìn quẩn, hình như chả còn gì làm mình thấy gắn bó, chẳng còn gì làm mình thấy ấm áp giữa đêm cuối thu này nữa! Chẳng nhẽ cuộc đời học sinh, chả nhẽ những đứa bạn cấp III, chả nhẽ mái trường Chu Văn An 12 năm gắn bó chẳng còn gì sao??? Chẳng nhẽ thời gian lại phũ phàng cuốn đi tất cả, chẳng cho mình một chút gì để nuối tiếc sao??? Buồn, cô đơn, dù mình đang đứng giữa mái trường thân yêu. Tự nhiên thấy nhớ đến quặn lòng những đứa bạn đã đi xa, chẳng biết lúc này ở Kiev, thằng Đức Minh có mong được về hội trường không, chẳng biết ở Lille Liên đang đi học hay đang đi làm thêm, chẳng biết ở New Zealand thằng Tuấn đang ngủ hay đang thức??? Một năm trước, cái Thảo béo, thằng Việt đang hì hục quạt chân gà, mình cùng thằng Đức thì giời thiệu trang Web, thằng Đức Minh thì chắc là đang đi tia các em ở lớp F bên cạnh,… 7 tháng trước, thằng Đức đeo kính đen phóng Viva vào giữa trường, thằng Đức Minh thì chạy xuống “vê râu” cười với em D7,… 5 tháng trước, thằng Quốc Minh đang nấy bên cạnh văn phòng Đoàn để dội nước vào đầu thằng An bí thư, cả lớp ngồi giữa trường chơi trò vừa hát vừa té nước,… 3 tháng trước, mình ngỡ ngàng vì thi ĐH cùng phòng Lan Phương, rồi ngỡ ngàng vì thằng Thế Dũng học ít chơi nhiều cũng đỗ Bách Khoa,… Và bây giờ chẳng còn gì cả! Chẳng biết có phải thế không nữa nhưng đến giờ mình mới bàng hoàng nhận ra rằng mình đã trở thành một thằng sinh viên chứ chẳng còn là cậu học sinh Chu Văn An ngày nào, hình như có ai đó nói với mình “Mày ơi, mày chẳng còn là học sinh Chu nữa đâu, đừng có tí tởn vào trường như là học sinh như thế nữa!”. Có lẽ mọi thứ sẽ phải như thế thôi, thời gian vẫn trôi và nó sẽ chẳng chừa chỗ cho mình để ở lại đâu! Nhưng tại sao lúc này mình thấy nhớ trường thế, nhớ lớp thế, nhớ lũ bạn D1, nhớ các thầy cô đến thế! Trước đây mình luôn mong mọi thứ thân yêu mãi mãi là như thế, mãi mãi là thân yêu, là gắn bó, nhưng bây giờ thì phải thực tế thôi, phải học, phải nhớ rằng mình là sinh viên, phải nhìn đến tương lai trước mắt, phải nhìn đến nước Pháp – nơi mình mong muốn đến, chứ không phải cứ quay đầu lại với mái trường Chu Văn An thân yêu. Nhưng nói là nói thế, nghĩ là nghĩ thế, nhưng cũng chả có gì ngăn được mình nhớ về Chu Văn An, một phần, mà không, toàn bộ cuộc đời học sinh đẹp nhất của mình.