Hồi cấp 3, đi học ngáp ngắn ngáp dài, thằng bạn hỏi tối qua mấy giờ ngủ, trả lời nó 2h nó đã há mổm bảo “đis” rồi còn đánh thêm 1 câu “tởm” ngân nhẹ đằng sau cho vần điệu. Lên đại học rồi, đi học ngáp là thường, gục xuống ngủ quên cả về không phải là hiếm, đứa nào hỏi mấy giờ ngủ bị cười thối mặt, có ngủ éo đâu mà hỏi.
Hồi cấp 3, lớp 5x mạng, nhớ bạn bè không chỉ nhớ tên mà còn nhớ mặt mũi và đủ thứ liên quan, bồ bịch, gia cảnh, đi học mấy giờ, ăn quà ở đâu, bữa trước đi học rách quần, bạn bè hiểu nhau phải biết - nghe tiếng đoán người, mượn tiền wit luôn không thèm trả. Lên đại học học lớp 200 thấy đông ngút tầm mắt, nhớ được mặt đã là thần thánh, nhìn mặt đoán xem có cùng lớp không đã là tuyệt kĩ, chỉ có vào phòng thi mới nảy sinh tình đồng chí.
Hồi cấp 3, đi học bị điểm kém- kém là mấy? là 5 6 7 8, mặt thuỗn ra, thẫn thờ nửa buổi, ăn cơm không ngon, chơi game mất hứng. Đi đại hoc mới biết, 5đ là đậu, éo đậu là rớt, rớt thì thôi học lại, khỏi xoắn. Điểm số là để cho vui, kiến thức là chủ yếu, và đi học chủ yếu là cho vui.
Hồi cấp 3, đi chơi PS2 đá banh, 2 thằng chơi từ 1h đến 7h tối,uống 2 chai number one, 2 cái bánh mì trứng, trả tiền hết 50k giật thót. “Bỏ mẹ rồi mày ơi, tao hết tiền đổ xăng” - ‘lết về nhà đi, éo j”. Lên đại học mới hiểu, 50k chưa là gì, 250k nhậu 1 bữa hết. Tiền bạc là thứ trong tầm tay, được rút ra từ thẻ, không còn là thứ j đấy ngoài tầm với và phải mở mồm xin.
Hồi cấp 3, xoắn cả năm vì kt 15p, vì kt 1 tiết, 2 tiết, 3 tiết, chăm chỉ cần mẫn, thi học kì cũng vác sách vở ra ôn luyện tối ngày, nhưng đêm thì vẫn đọc harry potter được. Thi xong thở phào vứt sách vở đi chơi. Lên đại học chơi dông dài cả kì, 2 tuần cuối cày như trâu, như chó, nhồi như nhồi dồi lợn, pha gói mì tôm mắt vẫn đọc sách, nước sôi bắn vào ngón cái phải mút lấy mút để. Thi xong phải chạy 1 vòng xin tài liệu đặng còn học ôn thi lại.
Hồi cấp 3, yêu cô nào thì chim nhau chán chê, chim được rồi thì nắm tay tình củm, mút môi đã xa xỉ ghê gớm, tình yêu học trò trong sáng như tờ giấy than Quảng Ninh. Lên đại học rồi, yêu thì tới luôn khỏi lên số, nấu cơm xong thì về xin cưới, lớn rồi sợ j.
Hồi cấp 3, nghĩ đại học sướng, chơi bời tung tẩy éo ai la, sống tự do thoải mái như bác hồ đã dặn. Lên đại học mới hiểu, cấp 3 là thuở mộng mơ, là khoảng nắng lẻ loi trong đêm bão táp, là sự dịu êm trước cơn dông tố, hạnh phúc ngắn ngủi đến 1 lần rồi thôi