Pham Vu Ngoc Ha
Active Member
Hì, nói đến ăn rồi, bây giờ nói đến uống
Mình thì hiếm khi uống cafe, nhưng mà thỉnh thoảng uống cũng thấy ngon lắm...
Đây lại là 1 bài mình chép từ "Bách khoa thư Hà Nội" ra:
Cà phê có mặt ở Hà Nội muộn hơn trà hàng trăm năm.
Không thể ngất ngây như rượu, không thanh thản như trà, nó là cái gạch nối giữa hai thứ đó, như cái gạch nối giữa niềm vui và nỗi buồn. Nó cũng không quá rề rà, cũng không quá hấp tấp, chỉ ở mức trung bình.
Có nhiều cách uống cà phê. Vui: uống. Buồn: uống. Gặp gỡ, chia tay: uống. Thanh thản hay lo âu: uống. Khát hay không khát cũng có thể uống. Mở đầu buổi sáng cần sảng khoái hay cuối tiệc cũng có thể uống cà phê.
Uống để thưởng thức một thứ cà phê ngon. Uống để nhớ một điều gì hay một ai xa vắng. Uống để ngồi cùng bạn chốc lát. Uống để nghiền ngẫm một tâm trạng riêng mình... Nhiều trường hợp không gọi là uống cà phê mà là nhắp.
Nghệ thuật uống cà phê không thể cẩu thả. Cà phê nóng phải uống bằng tách sứ, được cách thủy trong bát nước sôi, để cà phê nóng cho đén cuổi cùng. Pha xong, mà đun lại trực tiếp trên lửa, thường bị nồng. Cà phê được nhồi vào phin, rót chút nước sôi cho ngấm sau mới đổ đầy nước sôi để lọc. Cà phê nhỏ giọt xuống tách đều đều, có màu nâu thẫm hơi hồng thơm phức, nghiêng tách đi thành tác vẫn còn giữ lại màu nâu, thế mới là cà phê ngon vì độ sánh của nó. Nhiều cà phê quá, phin không chảy, ít quá, nước chảy nhanh không đạt yêu cầu, v.v...
Buổi sáng, các hàng cà phê gánh, gọi là gánh, nhưng lại ngồi một chỗ cố định nhiều năm, như ở nhà máy nước đá, phố Phùng Hưng, Gầm Cầu cạn, phố Bà Triệu, v.v... cái tủ kính nhỏ, với những chiếc bình nhôm to. Uống no để ăn bánh mì buổi sáng.
Ở gia đình, bọ đồ cà phê yêu cầu ngặt nghèo hơn. Phin nhôm, phin đồng được thong lỗ luôn. Nước pha thật sôi, rót ngay vào phin chứ không dùng nước đã chứa trong phích. Tách đĩa, bát cách thủy, đĩa đậy thìa to nhỏ cho hợp với tách, v.v... đều được chăm sóc chu đáo, tinh khiết, không có bất kỳ một thứ mùi nào lẫn vào.
Một thời, Hà Nội có những hàng cà phê ngon nổi tiếng. Ông chủ hiệu rang lấy, xay lấy, như cà phê Giảng, cà phê Nhân ở phố Cầu Gỗ, phía đầu phố, cà phê Bằng ở phố Lý Quốc Sư, cà phê Hợp ở phố Trần Xuân Soạn, cà phê Nuôi gần nhà Đờ Măng, cà phê Hói ở gần ngã năm Bà Triệu, v.v...
Ở những hàng cà phê này, chất lượng cà phê bao giờ cũng như bao giờ, không vì đông khách mà bôi bác, kém ngon, nên rất được tín nhiệm một thời. Khách muốn uống thế nào cũng được chiều. Đường để riêng, muốn nước cách thủy bao nhiêu tùy thích... Tuy vậy, có nhà không buôn thêm bánh ngọt vì cho rằng ăn bánh ngọt sẽ làm giảm cái thú ngon của cà phê.
Cà phê Hói, cà phê Lý Hảo, cà phê Ngọc Lâm ở phố Hàng Da , cà phê Lâm (gọi là Lâm toét, một nhà sưu tầm tranh nổi tiếng) ở phố Nguyễn Hữu Huân cũng từng nổi tiếng một thời. Đến nay, cà phê đay thành món uống phổ thông, hầu như phổ nào cũng có quán cà phê. Người uống cà phê cũng gồm đủ loại, già trẻ, phụ nứ, v.v... Có người thích uống cà phê phin, cà phê đen, người khác thích uống với sữa hoặc ca cao. Cà phê phin pha từng phin nhỏ một, trực tiếp bưng cả cốc hay tách có phin ấy ra trước mặt người uống. Cà phê đen pha bằng loại phin to, rồi đun lại, múc ra một tách, hoặc loại pha bằng túi, rót ra, đun lại, v.v...
Cà phê rất phổ biến hiện nay, một thứ giải khát tỉnh táo, giúp người uống đõ mệt.
Trước đó có cửa hàng bán cà phê đá, pha từng phin một.
Trong chiếc cốc thủy tinh trong vắt, để sẵn một ít nước đường trắng, cà phê chảy từng giọt xuống, trong như hòn bi nhỏ, không tan, nổi lập lờ trên mặt nước đường. Động cái cùi dìa vào nó mới tan ra, vân vân như hổ phách, như vân gỗ cẩm lai... Cách này, cà phê thơm, lại đoy tốn nước đá... Nay cách này mất hăn. (phí nhỉ...)
Có lúc cà phê đã thành cái mốt như mốt ướng rượu, ăn phở hiện nay. Có thời mùa hè thiếu nước đá, cửa hàng mạu dịch toàn bán cà phê nóng. Ngược lại, mùa rét để tăng doanh số lại chỉ có cà phê đá. Và nay có phong trào quán cà phê đèn xanh, đèn mờ, hát karaoke. Cà phê chỉ còn là thứ rất phụ, nên không phải là thứ cà phê ngon. Người sành cà phê không ai vào các quán loại này.
Và tìm được một hiệu cà phê thật ngon, thật đặc biẹt trong hàng ngàn hiệu cà phê hiện nay cũng không phải dễ.
Hì, khi nào về Việt Nam phải đi uống 1 chuyến mới được, nghe tả hấp dẫn quá cơ...
Mình thì hiếm khi uống cafe, nhưng mà thỉnh thoảng uống cũng thấy ngon lắm...
Đây lại là 1 bài mình chép từ "Bách khoa thư Hà Nội" ra:
Cà phê có mặt ở Hà Nội muộn hơn trà hàng trăm năm.
Không thể ngất ngây như rượu, không thanh thản như trà, nó là cái gạch nối giữa hai thứ đó, như cái gạch nối giữa niềm vui và nỗi buồn. Nó cũng không quá rề rà, cũng không quá hấp tấp, chỉ ở mức trung bình.
Có nhiều cách uống cà phê. Vui: uống. Buồn: uống. Gặp gỡ, chia tay: uống. Thanh thản hay lo âu: uống. Khát hay không khát cũng có thể uống. Mở đầu buổi sáng cần sảng khoái hay cuối tiệc cũng có thể uống cà phê.
Uống để thưởng thức một thứ cà phê ngon. Uống để nhớ một điều gì hay một ai xa vắng. Uống để ngồi cùng bạn chốc lát. Uống để nghiền ngẫm một tâm trạng riêng mình... Nhiều trường hợp không gọi là uống cà phê mà là nhắp.
Nghệ thuật uống cà phê không thể cẩu thả. Cà phê nóng phải uống bằng tách sứ, được cách thủy trong bát nước sôi, để cà phê nóng cho đén cuổi cùng. Pha xong, mà đun lại trực tiếp trên lửa, thường bị nồng. Cà phê được nhồi vào phin, rót chút nước sôi cho ngấm sau mới đổ đầy nước sôi để lọc. Cà phê nhỏ giọt xuống tách đều đều, có màu nâu thẫm hơi hồng thơm phức, nghiêng tách đi thành tác vẫn còn giữ lại màu nâu, thế mới là cà phê ngon vì độ sánh của nó. Nhiều cà phê quá, phin không chảy, ít quá, nước chảy nhanh không đạt yêu cầu, v.v...
Buổi sáng, các hàng cà phê gánh, gọi là gánh, nhưng lại ngồi một chỗ cố định nhiều năm, như ở nhà máy nước đá, phố Phùng Hưng, Gầm Cầu cạn, phố Bà Triệu, v.v... cái tủ kính nhỏ, với những chiếc bình nhôm to. Uống no để ăn bánh mì buổi sáng.
Ở gia đình, bọ đồ cà phê yêu cầu ngặt nghèo hơn. Phin nhôm, phin đồng được thong lỗ luôn. Nước pha thật sôi, rót ngay vào phin chứ không dùng nước đã chứa trong phích. Tách đĩa, bát cách thủy, đĩa đậy thìa to nhỏ cho hợp với tách, v.v... đều được chăm sóc chu đáo, tinh khiết, không có bất kỳ một thứ mùi nào lẫn vào.
Một thời, Hà Nội có những hàng cà phê ngon nổi tiếng. Ông chủ hiệu rang lấy, xay lấy, như cà phê Giảng, cà phê Nhân ở phố Cầu Gỗ, phía đầu phố, cà phê Bằng ở phố Lý Quốc Sư, cà phê Hợp ở phố Trần Xuân Soạn, cà phê Nuôi gần nhà Đờ Măng, cà phê Hói ở gần ngã năm Bà Triệu, v.v...
Ở những hàng cà phê này, chất lượng cà phê bao giờ cũng như bao giờ, không vì đông khách mà bôi bác, kém ngon, nên rất được tín nhiệm một thời. Khách muốn uống thế nào cũng được chiều. Đường để riêng, muốn nước cách thủy bao nhiêu tùy thích... Tuy vậy, có nhà không buôn thêm bánh ngọt vì cho rằng ăn bánh ngọt sẽ làm giảm cái thú ngon của cà phê.
Cà phê Hói, cà phê Lý Hảo, cà phê Ngọc Lâm ở phố Hàng Da , cà phê Lâm (gọi là Lâm toét, một nhà sưu tầm tranh nổi tiếng) ở phố Nguyễn Hữu Huân cũng từng nổi tiếng một thời. Đến nay, cà phê đay thành món uống phổ thông, hầu như phổ nào cũng có quán cà phê. Người uống cà phê cũng gồm đủ loại, già trẻ, phụ nứ, v.v... Có người thích uống cà phê phin, cà phê đen, người khác thích uống với sữa hoặc ca cao. Cà phê phin pha từng phin nhỏ một, trực tiếp bưng cả cốc hay tách có phin ấy ra trước mặt người uống. Cà phê đen pha bằng loại phin to, rồi đun lại, múc ra một tách, hoặc loại pha bằng túi, rót ra, đun lại, v.v...
Cà phê rất phổ biến hiện nay, một thứ giải khát tỉnh táo, giúp người uống đõ mệt.
Trước đó có cửa hàng bán cà phê đá, pha từng phin một.
Trong chiếc cốc thủy tinh trong vắt, để sẵn một ít nước đường trắng, cà phê chảy từng giọt xuống, trong như hòn bi nhỏ, không tan, nổi lập lờ trên mặt nước đường. Động cái cùi dìa vào nó mới tan ra, vân vân như hổ phách, như vân gỗ cẩm lai... Cách này, cà phê thơm, lại đoy tốn nước đá... Nay cách này mất hăn. (phí nhỉ...)
Có lúc cà phê đã thành cái mốt như mốt ướng rượu, ăn phở hiện nay. Có thời mùa hè thiếu nước đá, cửa hàng mạu dịch toàn bán cà phê nóng. Ngược lại, mùa rét để tăng doanh số lại chỉ có cà phê đá. Và nay có phong trào quán cà phê đèn xanh, đèn mờ, hát karaoke. Cà phê chỉ còn là thứ rất phụ, nên không phải là thứ cà phê ngon. Người sành cà phê không ai vào các quán loại này.
Và tìm được một hiệu cà phê thật ngon, thật đặc biẹt trong hàng ngàn hiệu cà phê hiện nay cũng không phải dễ.
Hì, khi nào về Việt Nam phải đi uống 1 chuyến mới được, nghe tả hấp dẫn quá cơ...