Em vẫn đợi, người ơi! Em vẫn đợi
Đợi anh đến sưởi ấm trái tim đau
Cơn gió nào vẫn xa thẳm ngàn khơi
Ngày mỏi mòn em vẫn chờ anh đến
Em vẫn đợi, người ơi! Anh có biết?
Vẫn thầm lặng dõi theo bóng hình ai
Cánh cửa tối vẫn khép chặt trước mắt
Anh vẫn thế, thờ ơ và lạnh lẽo
Vẫn quỳ mãi nơi vực sâu xa lắm
Để mắt ai mãi vương lệ mờ trông
Hoàng hôn buồn, nắng chiều đã tắt lâu
Sao cánh én vẫn chưa về với tổ?
Anh xa lắm, mãi mãi xa em lắm
Để đêm lạnh vây kín tâm hồn em
Giọt lệ buồn với chén đắng đầy vơi
Gặm nhấm dần tâm hồn người con gái
"Anh thương nhớ!" em chỉ dám thầm gọi
Gọi anh mãi trong những giấc mơ buồn
Tiếng gọi từ kí ức không lời đáp
Anh xa lắm, chẳng nghe tiếng em đâu
Em vẫn thế, cam tâm mối tình lặng
Hoa vẫn thắm, nhưng trái tim đẫm máu
Nụ cười ẩn một cõi lòng tan nát
Em vẫn thế, bước thầm lặng bên anh
Dù người mãi ở nơi nào xa thẳm
Dù mai này người sẽ tìm thấy nắng
Nơi vườn lạ chẳng có bóng hình em
Em sẽ chẳng oán hận, người yêu dấu!
Nhưng thầm mong hạnh phúc mãi bên anh
Dù lần nữa anh đâm thẳng vào tim
Anh vùi chết một tâm hồn hấp hối
Thì kí ức, em vẫn đợi, đợi mãi!!!
Anh có nhớ một mùa đông có nắng
Ta rong chơi khắp nẻo đường Hà thành
Từng bữa nem lụi, từng tô phở ấm
Đã hâm nóng tình yêu của đôi ta
Anh có nhớ một mùa xuân nhẹ gió
Những cánh diều ngược gió mà bay cao
Những bông hoa gặp sương mà nở rộ
Chuyện tình mình hợp ý thăng hoa
Anh có nhớ một mùa hè rực lửa
Ta bơi thuyền hóng mát giữa Hồ Tây
Tay em chèo anh ngồi vu vơ hát
Cuộc đời này anh chỉ có mình em…
Anh có nhớ một mùa thu buồn thẳm
Có ngày anh đi và ngày anh trở về
Mắt em nhìn long lanh đẫm lệ
Một chuyện tình trôi về phía xa xăm
Anh có biết nhiều mùa nhiều mùa nữa
Nhiều mùa ta chẳng còn nghĩ về nhau
Thời gian trôi đi thật phũ phàng
Bắt ta phải đón nhận... mọi thứ... đổi thay
Đã lâu rồi anh không về phố cũ
Con đường xưa phủ mờ rêu phong
Hàng cây xưa bao mùa thay lá
Phố vắng anh - Phố mất tên rồi
Có phút nào anh chợt nhớ đến em
Người con gái từng yêu anh say đắm
Người con gái ngu ngơ khờ dại
Cháy hết mình ở cái tuổi đôi mươi
Anh từng nói tình mình tựa vầng trăng
Ấm nồng như ngọn lửa rực cháy
Vầng trăng xưa giờ chia hai nửa
Ngọn lửa xưa giờ cũng lụi tàn
Anh rẽ lối,em phải học cách quên
Quên nỗi nhớ cứ đeo bám dai dẳng
Nhớ anh,ngày chơi vơi - đêm day dứt
Càng cố quên lòng càng thấy trống tênh
Mưa chiều nay đưa em về phố cũ
Gió chiều nay gợi nhắc câu thề xưa
Em cứ ngỡ lòng mình khô theo gió
Ai có ngờ nước mắt lại tuôn rơi
Đường xưa đây,giờ hai ngã rẽ
Em nức nở trong chiều mưa xối xả
Anh rẽ lối,em cũng đành rẽ lối
Hết thật rồi,hai đứa mình mãi xa
Anh có nhớ Hà Nội của em
Hôm nay gió mùa về lạnh quá
Những con đường buồn, lá xô nhau ngã
Bước chân em, có ai đợi, ai chờ?
Hà Nội nôn nao, Hà Nội gió mùa
Se sắt lắm, lòng em chiều thật vắng
Giá mà trên Hồ Gươm có nắng
Mắt em nhìn sẽ đỡ chông chênh
Em nhớ anh, nhớ đến bần thần
Nhớ giọng anh, tiếng cười anh thật ấm
Nhớ những lời yêu anh gửi cùng vô tận
Bài thơ đầu ngọng nghịu của anh...
Biết rằng sang thu, lá phải rời cành
Sau hội ngộ, lời chia ly phải nói
Nhưng có bao giờ anh tự hỏi
Có bao giờ anh nhớ Hà Nội - em?