<!--QuoteBegin-Le Huong Tra+Jun 10 2004, 07:22 AM--></div><table border='0' align='center' width='95%' cellpadding='3' cellspacing='1'><tr><td>
QUOTE (Le Huong Tra @ Jun 10 2004, 07:22 AM)</td></tr><tr><td id='QUOTE'><!--QuoteEBegin--> Vừa vào topic đọc được vài dòng của chị Hà mà đã thấy sửng sốt (phải nói là hơi tức). [/b][/quote]
Hì, thế tức là em chưa hiểu hết ý của chị muốn nói rùi... Để chị giải thích thêm cho em nhé...
Chị Hà nói vậy cũng phải có lý do bởi chị Hà đã chọn Dược chứ không chọn Y. Điều đó không ai có thể phủ nhận đúng không?
Không phải là thế em ạ, đây là chị cũng nói nửa đùa nửa thật vì:
Y và Dược là 2 ngành bổ trợ cho nhau, không thể thiếu bất cứ ngành nào, cũng không thể coi ngành nào quan trọng hơn.
Cái này chị hoàn toàn đồng ý với em, nhưng xét về những mặt khác, nhìn tổng thể thì chị cho là Dược vẫn linh động hơn Y... (chị sẽ dẫn chứng dần dần...)
Còn chuyện ngành Y học không rộng bằng ngành Dược thì cũng chưa hoàn toàn đúng. Nếu đi chuyên khoa về ngành nào đó trong Y thì phải học sâu và rộng không kém gì học Dược nói chung (Điều này thì em không chắc chắn bởi em không học Dược).
Em nói thế này là 2 ý ngược hẳn nhau trong 1 câu rồi... Đã gọi là "đi sâu vào chuyên khoa" thì làm sao có thể nói là hiểu biết rộng được nữa?
- Dược không đi nghiên cứu sâu vào các bệnh mà thiên về nghiên cứu cách chữa bệnh, cách các thuốc tác dụng vào cơ thể hơn... Em có thể hỏi 1 BS về mọi thứ của 1 căn bệnh, nhưng 1 DS sẽ giải thích cho em thuốc em cần nó tác dụng thế nào, vào đâu của cơ thể tốt hơn 1 BS <--- cái này thì coi là hòa nhé.
- 1 BS chuyên khoa chỉ biết rõ về cái chuyên của mình, và biết cách chữa những căn bệnh của khoa đó, còn DS thì phải biết hết tất cả các loại thuốc cho các loại bệnh và cách tác dụng của nó <--- 1 cái rộng hơn nhé.
- DS phải biết những phản ứng phụ, phản ứng thay đổi, v.v.. của thuốc.. 1 người có nhiều bệnh phải đi đến nhiều BS chuyên khoa khác nhau, các BS đó kê đơn thuốc, nhưng chẳng ai để ý xem (thực ra là không biết rõ) liệu thuốc này có phản ứng thay đổi gì với thuốc kia không... Khi đưa thuốc cho bệnh nhân, DS phải nhận biết được những phản ứng thay đổi có thể xảy ra và báo với BS để BS kê loại thuốc khác <--- 1 cái rộng hơn nữa nhé.
- Dược sĩ hiểu biết hơn về các thảo dược, các cây cỏ và biết nhận biết chính xác 1 loại cây kể cả trong thể đã bị xay vụn (cái này chỉ có Dược mới học, kể cả học chuyên về Sinh vật cũng không học cái này; còn Dược ở VN có được học thế này không thì chị không biết) <--- lại 1 cái rộng hơn Y nhé.
- Là DS, người ta có thể mở 1 hiệu thuốc tư và như vậy phải cần hiểu biết rộng hơn về Luật và Kinh Tế (cái này bọn chị được học ở Áo, nhưng chị không biết ở VN thế nào??). Luật trong Dược là Luật phúc tạp nhất, cái này thì các SV Luật cũng phải ...sợ <--- thêm 1 cái rộng hơn nữa nhé.
(Cái này thực ra rất quan trọng, ở Tây thì luật lệ được thi hành nghiêm ngặt hơn nhiều so với ở VN - phải nói thật ra là như thế - nên không nắm chắc thì mình ..."teo" lúc nào không biết...)
Đấy là chị nếu ra vài ví dụ chính thôi...
Còn ngày xưa, từ bé chị đã thích học Y rồi cơ, nhưng vì Y học lấu quá (hơn thời gian thực hành thôi - Y 3 năm, Dược 1 năm, vì ở đây học Dược cũng mất 5,5 năm mà em...), vả lại chị cũng sợ máu me, và Y thì khi đi làm vất vả hơn Dược, nên chị chọn Dược. Khi học nó mới thấy nó hay hơn Y. Nhà chị thì toàn những người học Y, nên chị cũng biết khá rõ...
Chuyện "ăn tiền" của dân thì cũng không tránh khỏi, giờ trong xã hội bất cứ ngành nào chả có mặt trái, chả có chuyện "ăn đút lót". Nói về mặt này thì ngành sư phạm lại giữ vị trí đứng đầu thì phải?
Cái này thì không bàn đến, nói chung nước càng nghèo thì chuyện này càng dễ xảy ra... Buồn, nhưng là sự thật ....phũ phàng....
Còn những quan điểm tiêu cực của chị Hà đối với SV MTCN cũng không hằn được tán thành đâu. Trong xã hội, ngành nào cũng có cái quan trọng riêng, ai cũng muốn chọn cho mình một nghề vừa học nhàn hạ, lại vừa có nhiều tiền, chỉ có những người thực sự đam mê và thực sự muốn dâng hiến cuộc đời của mình với sự nghiệp và một mục đích cao cả mới điên mà đi đâm đầu vào học. Em nghĩ như thế cũng đâu phải là điên, mà thực chất đó là quan niệm của từng người mà thôi. Ngành MTCN cũng đâu chỉ học vẽ riêng. Mẹ em là họa sĩ (nói thực là em cũng không khoái gì ngành này đâu) nên em biết rõ về việc học của họ.
Hì, Bố chị cũng là Họa sĩ đấy em ạ
Từ bé chị đã được lớn lên trong cuộc sống của những nghệ sĩ phải nói là nổi tiếng của Hà Nội. Hồi bé chị cũng đi học vẽ nhiều, và bây giờ thỉnh thoảng rỗi rãi chị cũng thích vẽ...
Tiếp xúc nhiều với giới Văn Nghệ Sĩ chị cũng học hỏi được nhiều và cũng...rút kinh nghiệm được nhiều.... (chị sẽ viết tiếp ý ở đoạn sau)
SV MTCN không học nhiều về KHTN song học nặng về XH, như là triết chẳng hạn. Họ phải học về cái siêu tưởng trừu tượng, đâu phải dễ đâu.
Đúng thế em ạ.
Để làm 1 người nghệ Sĩ thực sự giỏi thì rất khó... Mà 1 người nghệ sĩ thực sự giỏi thì tính tình cũng rất hay. Như chị đã nói ở bài post trên kia, không phải chỉ có năng khiếu vẽ đã là đủ, mà còn phải hiểu biết rộng nữa. Chị thấy SV MTCN không coi trọng mấy thứ kia, phải nới thẳng ra là thế. Học thì có học, nhưng không học cho "ra nhẽ". Có học triết đấy, nhưng mà đâu có học sâu xa đâu... Còn lich sử nghệ thuật cũng chẳng được quan tâm nhiều... Đấy là những môn XH đấy chứ em...
Em nói đúng, chính những thứ đó làm nền tảng cho những sáng tác của mình, và nền tảng đó toát ra trong mỗi tác phẩm. Nhưng nếu nền tảng có không chín muồi thì bức tranh của mình thể hiện cũng khong thành công... Người xem có thể cảm nhận được rất rõ...
Ở đây, ngành MT mới là cái phù hợp với cuộc sống hiện đại mới. Người ta chỉ sẵn sàng bỏ ra mười mấy triệu đồng để mua một chiếc xe máy chứ chẳng ai dại gì mà đi mua một bức tranh khi họ chưa có xe máy. Đề cập đến một khía cạnh khác, ngày nay, các bé nhỏ cũng đua nhau đi học hát, học vẽ, đâu chỉ để sau này thành họa sĩ và ca sĩ hết đâu, mà chỉ để học cái nghệ thuật, học được cái đầu óc tinh thần và niềm đam mê sáng tạo.
Khi người ta học ngành khác, cũng có thể đi học thêm mĩ thuật, bởi ngày nay, nó rất có ích lợi, nó giúp mình biết nhìn nhận cái đẹp một cách tinh tế, biết cách ăn mặc, phối màu sao cho đẹp nhất, biết trang trí nhà cửa hay thậm chí biết đánh giá một tác phẩm tuyệt mỹ. Đời sống như vậy phải chăng không đáng được khen là thi vị và đáng được hài lòng? Vậy ai là người tạo ra cái đẹp, ai đã sáng tác ra cái đẹp để mình chiêm ngưỡng. Là họ đó, những SV MTCN, họ có thể coi cái năng khiếu làm đầu song không ai là không phải rèn luyện trong sự sáng tạo. Phải vậy không chị Hà?
Chị cũng là người rất yêu nghệ thuật và muốn thưởng thức nghệ thuật.
Em ví dụ cái xe mày với bức tranh trên kia chị nghĩ là chưa được hợp cho lám... Vì với người VN, xe máy là 1 thứ không thể thiếu trong cuộc sống. Có thể người ta cũng muốn mua bức tranh đó chứ, nhưng khi trong nhà người ta chưa đầy đủ tiện nghi thì làm sao mà dám nghĩ đén sự thưởng thức??
Nói thật ra la nghệ thuật là 1 cách thưởng thúc cao cấp, nên không phải ai cũng hiểu và trân trọng. Chị cũng mong là càng ngày càng nhiều người có suy nghĩ như em ;-)
Em viết hay lắm, cám ơn em nhé