Vì sao Iran ''coi thường'' LHQ?
Tehran đã không để ý đến hạn chót về chương trình hạt nhân của mình. Nhưng, hành động của LHQ dường như cũng chẳng thấy đâu.
Với bản báo cáo của Cơ quan năng lượng nguyên tử quốc tế (IAEA) công bố Iran không tuân thủ yêu cầu của Hội đồng Bảo an LHQ (HĐBA) ngừng hoạt động làm giàu uranium, Tehran có thể cảm thấy ''sức nóng''. Nhưng dù có vậy, chắc chắn Tehran cũng chẳng tỏ ra mình bị nóng.
Không chỉ Iran không đáp ứng được hạn chót 30 ngày mà nước cộng hoà Hồi giáo này còn loan báo về bước đột phá mới trong hoạt động thí nghiệm làm giàu uranium, cảnh báo sẽ mở rộng hoạt động này và có thể cả xuất khẩu công nghệ hạt nhân sang các nước khác. Nhưng cũng phải thấy rằng, sự ''cứng đầu cứng cổ'' của Iran dựa trên cơ sở tính toán chắc chắn ở phương diện ngoại giao. Bởi lẽ, Tehran tin chắc rằng, Mỹ không có đủ khả năng tạo ra sự đồng thuận trong LHQ đòi gia tăng sức ép đối với Iran, một phần cũng do ''thái độ hoài nghi'' đối với chính những ý định của bản thân Washington.
Iran đã coi thường lời kêu gọi của HĐBA về việc ngừng làm giàu uranium và cản trở các nỗ lực thanh sát vũ khí. IAEA kết luận trong báo cáo mới nhất.
Đơn cử, Nga và Trung Quốc không thay đổi quan điểm phản đối bất kỳ lệnh trừng phạt nào của HĐBA đối với Iran, và ngay cả Mỹ hiện cũng không cố sức tìm kiếm một nghị quyết trừng phạt.
Thay vào đó, Mỹ và các đồng minh ''cốt cán'' của mình sẽ nỗ lực vì một nghị quyết khác của HĐBA nhằm lặp lại yêu cầu chấm dứt các hoạt động làm giàu theo Chương 7 trong Hiến chương LHQ. Căn cứ vào đó, hoạt động làm giàu uranium của Iran là một mối đe doạ đối với an ninh toàn cầu, sự bất tuân thủ có thể bị trừng phạt bằng cấm vận hoặc tấn công quân sự. Tất nhiên, đó là điều cho đến giờ Nga và Trung Quốc chưa nghĩ tới. Thực sự, các quan chức Mỹ mất dần hy vọng vào hành động của HĐBA và đang nghĩ tới một cái gọi là ''liên minh ý trí'' bên ngoài LHQ để gây sức ép đối với Iran thông qua các biện pháp trừng phạt về tài chính...
Tất nhiên, cái gọi là ''liên minh ý trí'' cũng chẳng có mấy thành viên vào thời điểm này. Rõ ràng, vị thế là nước xuất khẩu dầu lớn thứ 4 thế giới của Iran quả ''không thể coi thường''. Và, nước nào muốn cô lập Iran cũng phải xét đến khả năng gia tăng căng thẳng giữa phương Tây và Iran chắc chắn đẩy giá dầu lên mức kỷ lục.
Hơn nữa, Nga, Trung Quốc và nhiều nước Tây Âu sợ rằng, Washington có thể đang chuẩn bị một cuộc ''can thiệp thay đổi chế độ'' nữa tại Trung Đông, và hiển nhiên cái hành động đó là mối đe doạ rõ ràng hơn nhiều đối với an ninh toàn cầu so với chương trình hạt nhân của Iran.
Thái độ cứng rắn của Iran cũng dựa vào khả năng rất có lý rằng, cuộc khủng hoảng leo thang sẽ làm trầm trọng thêm mối bất hoà trong cộng đồng quốc tế và như vậy Iran sẽ thắng trong cuộc chiến giành quyền làm giàu uranium, chí ít trong giới hạn nào đó. Một số nhà phân tích tin rằng, Iran sẽ chấp nhận một phần đề xuất làm giàu uranium ở Nga trong khi vẫn duy trì hoạt động làm giàu có giới hạn trong nước vì mục đích nghiên cứu. Các chính phủ phương Tây đang chi rẽ sâu sắc về việc trừng phạt thế nào nếu Iran không tuân thủ hoặc ''thưởng thế nào'' nếu tuân thủ.
Sự khăng khăng của chính quyền Bush rằng hành động quân sự vẫn là một lựa chọn đã ''báo động'' một số đồng minh, nhưng trên mặt trận ngoại giao bất đồng vẫn ''hoành hành''. Đức - được sự ủng hộ của Anh - đã nhiều lần hối thúc Mỹ đàm phán trực tiếp với Iran và cảnh báo sẽ chẳng có giải pháp ngoại giao nào nếu cả hai nhân vật chính không ''nói chuyện trực diện'' với nhau. Nhưng, cả Mỹ và Iran đến nay vẫn ''chẳng muốn nhìn mặt nhau''.
Lý do thực sự của việc Chính quyền Mỹ không muốn đàm phán trực tiếp với Iran rất đơn giản: khi chính sách của Washington vẫn nghiêng về ''thay đổi chế độ'', thì chiến lược ngoại giao của các nước châu Âu muốn Mỹ bỏ ý định tấn công Iran. Sự bất đồng đó rõ ràng đang bảo đảm cho tình trạng bế tắc, ít nhất là vào lúc này.
Trần Kiên (tổng hợp)
(Nguồn:
www.vietnamnet.vn)