estrella
Active Member
Cây cơm nguội
Người ta nói, hình như chỉ ở Hà Nội mới có nhiều cây cơm nguội đến thế.
Không cao vút, kiêu hãnh vươn lên thẳng tắp lên như hàng sao đen ở Phố Lò Đúc, cũng không sum suê, rợp bóng như rặng sấu trên phố Phan Đình Phùng hoặc Trần Hưng Đạo, hàng cây cơm nguội trên phố Đinh Tiên Hoàng-con phố chạy nửa vòng Hồ Gươm- có một vẻ đẹp riêng biệt.
Cây cơm nguội còn được gọi là cây sếu, cả hai cái tên đều bị coi là xấu xí, không tương xứng với vẻ đẹp vốn rất thanh mảnh, dịu dàng của nó-cái vẻ đẹp của những tán xanh mềm và liu riu gió. Nhìn cây có dáng dấp thanh mảnh như vậy không mấy người biết tuổi thọ của nó có khi dài hơn cả một đời người.
Hàng cơm nguội đẹp nhất khi Hà Nội vào thu. Khi đó, cây nào cũng thế, thả những chiếc lá màu như rát vàng vào gió. Ban ngày, cây rực lên một màu vàng dưới nắng-nhất là lúc chiều tà. Hình ảnh hàng cơm nguội dưới ánh chiều tà gợi cho ta nhớ đến một sự khát khao, một sự dâng hiến, một niềm yêu mãnh liệt, kiệt cùng.
Đêm mùa thu, lá cơm nguội vương đầy tóc những đôi lứa đi qua. Trong số những người đã đứng dưới tán, đã đi qua hàng cơm nguội, liệu có ai đó nhớ về một hàng cây-một nhân chứng lặng lẽ của biết bao tha thiết, nồng nàn, hờn giận…?
Không hiểu tại sao, khi đi dưới hàng cơm nguội mỗi độ thu về, tôi lại nhớ câu thơ của Onga Becgon, những câu thơ tưởng như chỉ viết riêng cho loài cây này: “Những hàng cây như lửa chói ngời, vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ, những tấm biển treo trên đại lộ, nhắc ai ngang- dù đầy đủ lứa đôi, cả những ai cô độc trong đời, tránh đừng động vào cây-mùa lá rụng… ”
Hà Nội nay đang vào thu, hàng cơm nguội lại đang rực lên một màu khao khát.
Người ta nói, hình như chỉ ở Hà Nội mới có nhiều cây cơm nguội đến thế.
Không cao vút, kiêu hãnh vươn lên thẳng tắp lên như hàng sao đen ở Phố Lò Đúc, cũng không sum suê, rợp bóng như rặng sấu trên phố Phan Đình Phùng hoặc Trần Hưng Đạo, hàng cây cơm nguội trên phố Đinh Tiên Hoàng-con phố chạy nửa vòng Hồ Gươm- có một vẻ đẹp riêng biệt.
Cây cơm nguội còn được gọi là cây sếu, cả hai cái tên đều bị coi là xấu xí, không tương xứng với vẻ đẹp vốn rất thanh mảnh, dịu dàng của nó-cái vẻ đẹp của những tán xanh mềm và liu riu gió. Nhìn cây có dáng dấp thanh mảnh như vậy không mấy người biết tuổi thọ của nó có khi dài hơn cả một đời người.
Hàng cơm nguội đẹp nhất khi Hà Nội vào thu. Khi đó, cây nào cũng thế, thả những chiếc lá màu như rát vàng vào gió. Ban ngày, cây rực lên một màu vàng dưới nắng-nhất là lúc chiều tà. Hình ảnh hàng cơm nguội dưới ánh chiều tà gợi cho ta nhớ đến một sự khát khao, một sự dâng hiến, một niềm yêu mãnh liệt, kiệt cùng.
Đêm mùa thu, lá cơm nguội vương đầy tóc những đôi lứa đi qua. Trong số những người đã đứng dưới tán, đã đi qua hàng cơm nguội, liệu có ai đó nhớ về một hàng cây-một nhân chứng lặng lẽ của biết bao tha thiết, nồng nàn, hờn giận…?
Không hiểu tại sao, khi đi dưới hàng cơm nguội mỗi độ thu về, tôi lại nhớ câu thơ của Onga Becgon, những câu thơ tưởng như chỉ viết riêng cho loài cây này: “Những hàng cây như lửa chói ngời, vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ, những tấm biển treo trên đại lộ, nhắc ai ngang- dù đầy đủ lứa đôi, cả những ai cô độc trong đời, tránh đừng động vào cây-mùa lá rụng… ”
Hà Nội nay đang vào thu, hàng cơm nguội lại đang rực lên một màu khao khát.