BlackDragon
Active Member
Gửi tôi,
Có những lúc trong nhiều điều rối ren và vướng bận nhất, tôi hay dừng chân lại và bỏ tất cả ở một chỗ. Tôi tìm cho mình một điều riêng tư để tự suy ngẫm về những việc đã làm.
Tôi hay cười vào những điều ngớ ngẩn mình mắc phải, và đôi lúc tôi tự nhủ với mình cần can đảm lên vì điều đó.
Trong vinh quang, và có khi là lúc mà vinh quang đến với mình, cho dù điều đó đã quá muộn so với thời gian là những ngày hôm nay; tôi đã rút lui.
Và nhiều khi để nhìn lại những hậu quả cũng như tác hại những gì mình đã thực hiện đó, tôi như soi mình vào làn nước. Làn nước bao giờ cũng có cái hiện thực và hư ảo, nước không phẳng lặng mà luôn có sóng. Tôi không dùng gương đôi lúc cũng là vì thế.
Xét trong cuộc đời cũng vậy, chẳng điều gì là hiện thực, mà đôi khi hiện thực chỉ là một mặt giả dối của mơ hồ.
Nói về con người, tôi biết con người ta ai cũng có một tính cách riêng và thường người ta hay bộc lộ tính cách đó ra.
Tôi sống và nhìn những người đang vinh quang, hình ảnh của họ là thứ hình ảnh kĩ thuật số hào nhoáng loà mắt con người. Bởi dẫu sao, bức ảnh kỹ thuật số chỉ cho ta nhìn được mà không thể sờ được, cảm nhận được.
Vì thế, trong những lúc sống giữa bất công đến bạc nhược, những khi đau khổ và tuyệt vọng đến tận cùng, tôi nhận ra giá trị của sự im lặng.
Tiền bạc chỉ là thứ phù phiếm nhưng thực tế rằng sau này tôi sẽ phải đấu tranh để giành giật lấy nó, tài hoa và nhan sắc âu cũng chỉ là điều cuốn hút và quyến rũ được những kẻ còn quá sức non nớt trong cuộc đời này.
Tôi ghét nhìn thấy sự kiêu ngạo, bởi thực tế kiêu ngạo khác với kiêu hãnh nhiều lắm. Và điều tôi ghét nhất ở sự kiêu ngạo là không biết mình kiêu ngạo và tự thoả mãn. Điều đó giống như một con mèo con bắt được chuột và tự coi mình là con hổ chúa tể.
Tôi cũng không vồn vã khi niềm vui đến với mình, tình cảm cũng vậy. Những người giành cho tôi tình cảm đặc biệt lại càng khiến tôi lo sợ. Vì tôi chỉ nhìn ra ở họ sự bồng bột bất chợt mà chưa thấy nổi những sự chân thành. Có lẽ vì cái quan niệm của tôi vốn chẳng giống một cậu học sinh tẹo nào. (mà dẫu sao đi nữa, Tôi cũng là sinh viên rồi đấy chứ
Có những lúc trong nhiều điều rối ren và vướng bận nhất, tôi hay dừng chân lại và bỏ tất cả ở một chỗ. Tôi tìm cho mình một điều riêng tư để tự suy ngẫm về những việc đã làm.
Tôi hay cười vào những điều ngớ ngẩn mình mắc phải, và đôi lúc tôi tự nhủ với mình cần can đảm lên vì điều đó.
Trong vinh quang, và có khi là lúc mà vinh quang đến với mình, cho dù điều đó đã quá muộn so với thời gian là những ngày hôm nay; tôi đã rút lui.
Và nhiều khi để nhìn lại những hậu quả cũng như tác hại những gì mình đã thực hiện đó, tôi như soi mình vào làn nước. Làn nước bao giờ cũng có cái hiện thực và hư ảo, nước không phẳng lặng mà luôn có sóng. Tôi không dùng gương đôi lúc cũng là vì thế.
Xét trong cuộc đời cũng vậy, chẳng điều gì là hiện thực, mà đôi khi hiện thực chỉ là một mặt giả dối của mơ hồ.
Nói về con người, tôi biết con người ta ai cũng có một tính cách riêng và thường người ta hay bộc lộ tính cách đó ra.
Tôi sống và nhìn những người đang vinh quang, hình ảnh của họ là thứ hình ảnh kĩ thuật số hào nhoáng loà mắt con người. Bởi dẫu sao, bức ảnh kỹ thuật số chỉ cho ta nhìn được mà không thể sờ được, cảm nhận được.
Vì thế, trong những lúc sống giữa bất công đến bạc nhược, những khi đau khổ và tuyệt vọng đến tận cùng, tôi nhận ra giá trị của sự im lặng.
Tiền bạc chỉ là thứ phù phiếm nhưng thực tế rằng sau này tôi sẽ phải đấu tranh để giành giật lấy nó, tài hoa và nhan sắc âu cũng chỉ là điều cuốn hút và quyến rũ được những kẻ còn quá sức non nớt trong cuộc đời này.
Tôi ghét nhìn thấy sự kiêu ngạo, bởi thực tế kiêu ngạo khác với kiêu hãnh nhiều lắm. Và điều tôi ghét nhất ở sự kiêu ngạo là không biết mình kiêu ngạo và tự thoả mãn. Điều đó giống như một con mèo con bắt được chuột và tự coi mình là con hổ chúa tể.
Tôi cũng không vồn vã khi niềm vui đến với mình, tình cảm cũng vậy. Những người giành cho tôi tình cảm đặc biệt lại càng khiến tôi lo sợ. Vì tôi chỉ nhìn ra ở họ sự bồng bột bất chợt mà chưa thấy nổi những sự chân thành. Có lẽ vì cái quan niệm của tôi vốn chẳng giống một cậu học sinh tẹo nào. (mà dẫu sao đi nữa, Tôi cũng là sinh viên rồi đấy chứ