Có những lúc, tôi thấy mình thật hạnh phúc, và cái hạnh phúc ấy dường như chưa chịu dừng lại ở một nơi nào đó, mà nó còn tiếp tục cho đến khi không còn ai ngờ được. Và rồi, tôi lại chính là con người của ngày hôm nay, chẳng khác xưa một tí ti nào cả, cũng vẫn đơn côi trên mỗi bước đường đời.
Chiều nào quen biết, chiều nào gặp gỡ để rồi chiều nào........ chúng mình lại chia tay, phải không em ! Cuộc đời đâu có bất công với cả hai đứa chúng mình, phải thế không em ! Anh vẫn là anh, vẫn còn là vohaongson như ngày nào trong cái chat room vietfun buồn bã này, duy chỉ có một điều khác biệt với ngày xưa, rằng bây giờ, ký ức anh nặng trĩu, lòng anh buồn rầu u uất, và một đôi khi anh cảm thấy mình khó có thể thoát ra được nó. Vâng, có lẽ nó mới chính là tình yêu. Nó là điều mà mọi người luôn thắc mắc, tình yêu là gì ? Và với anh, nó là ngày dài nhung nhớ, da diết, khôn nguôi !
Phải chi ngày trước anh biết trân trọng chút mối tình của mình thì bây giờ chúng ta đâu có phải xa nhau, em nhỉ ! Bao đêm dài anh trằn trọc bâng khuâng, lòng nhớ em ray rứt ........ Em ơi giờ này, em đang ở đâu ? Em đang làm gì vậy hở em ? Em có còn thói quen ngắm Sao như ngày nào mình yêu nhau nữa không em ? ........ Và đặc biệt là em có còn nhớ anh là ai không hở em ? Anh chàng Tình Hận ngày nào ngơ ngác chấp nhận lời tỏ tình của em, dù rằng mọi thứ, vẫn diễn ra trên net cả !
Thời gian lặng lẽ trôi nhanh, mỗi bước xa đi là cả một bước buồn. Ngày dài lặng lẽ không em, anh chỉ biết chua xót cùng kỷ niệm. Có những kỷ niệm qua đi, dường như hụt hẫng. Có những kỷ niệm còn sót lại, dường như cũng sắp sửa phôi phai............ Cũng may là anh còn công việc, học hành, rồi bè bạn cũ ....... cũng phần nào giúp anh có thể vơi đi nổi nhớ trong lòng mình. Ngày dài tất bật, anh ăn giấm dúi vài mẩu bánh vụn mua được từ cái cửa hàng anh quen biết. Dường như mọi người đã quen với cái cảm giác khi anh bước vào đó, khi anh ngày nào cũng ghé đó mà chỉ duy nhất nói một câu :
" Cô giúp tôi lấy vài mẫu bánh như mọi khi nhé, cảm ơn cô nhiều lắm ! "
Và họ cũng vui lòng giúp đỡ mà chưa một lần họ hỏi anh là vì sao ? Heyyyyyyyyy ....... Sau những buổi tiệc của những đám bạn bè cũ, gọi là chí thân, họ kéo nhau nhậu bí xỉ ........ Cũng có một đôi khi, anh đã chìm vào thứ men nồng đó một cách vô vọng........ Ngày không em, đêm về anh chậm rãi bước lê đôi chân mình ra khỏi cổng nhà, ngồi nơi góc đường buồn bã, điếu thuốc trên tay dường như sắp lụi tàn khi đêm dần trở về khuya, gió buốt lạnh ........ Lòng anh miên man nghĩ về em, em tôi hiện giờ đang ở đâu, có biết rằng đêm nay tôi nhớ lắm không !......... Câu cuối cùng của một ngày dài thốt ra trong lòng mình, như vô vọng, như hối tiếc ........... QN ơi, anh có thể làm được gì........ nếu anh có thể thay đổi được số phận của ngày hôm nay, của hai đứa chúng mình, em nhỉ !
Tôi chậm rãi đứng dậy lầm lũi bước vô nhà, nơi góc đường vẫn còn trơ trơ những mảnh giấy vụn rơi vương vãi khắp nơi như tình tôi ngày hôm nay, không chốn nương thân, không biết đã tan biến đến tận nơi nào. Biết có một lần tình cờ nào chấp lại, mảnh tình rơi kia biết có còn nguyên vẹn như hôm nào hay không, hay chỉ còn mỗi mình tôi cô độc với ngày tháng dài cô đơn, lầm lũi ....... Tôi yêu em ngày ấy, em có hay chăng !.............
Poster : magic_eye_of_love (hsol)