Norwegian wood
I once had a girl, or should i say, she once had me.
She showed me her room, isn't it good, norwegian wood?
She asked me to stay and she told me to sit anywhere,
So i looked around and i noticed there wasn't a chair.
I sat on a rug, biding my time, drinking her wine.
We talked until two and then she said, "it's time for bed".
She told me she worked in the morning and started to laugh.
I told her i didn't and crawled off to sleep in the bath.
And when i awoke i was alone, this bird had flown.
So i lit a fire, isn't it good, norwegian wood.
Cho dù lâu, lâu rồi tôi không nghe lại ca khúc ấy, cũng như rất nhiều những ca khúc tuyệt vời của Beatles, tôi vẫn nhớ nó rất rõ. Không hoàn toàn nhớ lời, nhưng giai điệu và một vòng gam quay đều, lặp đi lặp lại nhưng ngày càng lôi kéo, tưởng chừng không có điểm dừng và kết thúc thì không thể nào quên được. Cũng như sự đơn giản, đơn giản và cuốn hút hoàn toàn. Haruki Murakami mở đầu câu chuyện bằng Norwegian Wood và kết thúc cũng bằng Norwegian Wood. Những cuộc tình trúc trắc của Taru Wanatabe cũng mở đầu bằng bài hát ấy, và kết thúc cũng bằng bài hát ấy trong tiếng guitar của Reiko. Những cuộc tình đến rồi đi qua, những cánh chim đã cất cánh bay đi đẹp như ánh trăng tuyệt mĩ chiếu ngang qua thân thể người con gái, giữ dội như ánh lửa cháy trên cánh rừng và u tối như vực thẳm.
Rừng Na Uy – “Dịu dàng, quyến rũ như thơ, căng thẳng như bi kịch và gợi tình một cách mê đắm”.
Rừng Na Uy là một tiểu thuyết dung hòa giữa phong cách cổ điển và hiện đại. Murakami mở ra một không gian, bao giờ cũng vậy, một không gian thật chân thực và bởi chính sự chân thực ấy nó khiến chúng ta mê đắm và thích thú. Trong những tiểu thuyết hiện đại ít khi nào ta cảm thấy được đang sống chính tại nơi nhân vật đang ở, tồn tại ở đó và hít thở khí trời ở đó, ta chỉ có thể cảm thấy nhân vật đang đi vào sâu trong bản ngã của ta, lọ mọ và trọc ngoáy lên những cơn ngứa ngáy mà ta đã vô tình hoặc cố tình để cho nó được ngủ một giấc ngủ đông thật dài, có thể dài đến hết cả cuộc đời ngắn ngủi - điều đó Murakami cũng đã làm rất tốt. Sự dung hòa ấy gần đến mức chạm vào cả nhau. Những hành động của nhân vật, những cuộc nói chuyện, những lần làm tình và những khắc khỏai bao giờ cũng tồn tại song song hành động và cảm thức. Chúng tồn tại cùng nhau, cùng hướng tới đích cuối cùng của câu chuyện (hay cuối cùng của đời người?) – cái chết, hay sự tan biến đi. Như những con domino, một phản ứng dây chuyền từ cái chết này sẽ dẫn đến một cái chết khác. Đi từ cái chết của Kizumi sang con đường tìm đến cái chết của Naoko, đi từ cái chết của tâm hồn Nagasawa đến cái chết của thân xác Hitsumi. Nhưng may thay, Murakami chọn một kết thúc có hậu cho câu chuyện của mình, làm dịu đi những u tối của bi kịch, và cho cuộc sống một màu xanh trong trẻo yên bình sau màu đỏ rực của đam mê và màu đen u tối.
Đọc những lời thoại trong Rừng Na Uy, tôi ước gì mình có thể diễn đạt với người con gái mình yêu được những lời như thế. Nó không phải những lời có cánh sáo rỗng mà ta thường nghe thấy trong những câu chuyện tình, nó hài hước, hồn nhiên bay bổng mà giản dị chân thực và đầy tình cảm.
“Nào, nói gì với tớ đi chứ”, Midori nói, vùi mặt vào ngực tôi.
“Cậu muốn tớ nói gì đây?”
Gì cũng được. Cái gì làm tớ thích ấy.
“Cậu thật xinh”, tôi nói
“Midori”, cô nói. “Nói tên tớ ấy”
“Cậu thật xinh, Midori à,” tôi chỉnh lại
“Thật xinh nghĩa là sao?”
“Xinh đến nỗi núi non mềm sụm xuống và đại dương khô hết đi.”
Midori ngẩng lên nhìn tôi. “Cậu thật đặc biệt với ngôn từ.”
“Tớ có thể cảm thấy lòng mình dịu đi khi cậu nói thế”, tôi nói và mỉm cười.
“Nói cái gì hay hơn nữa đi”
“Tớ thực sự thích cậu, Midori à. Thích lắm”
“Lắm là bao nhiêu?”
“Là như một chú gấu mùa xuân,” tôi nói
“Một chú gấu mùa xuân ư?” Midori lại ngẩng lên. “Thế nghĩa là sao? Một chú gấu mùa xuân?”
“Cậu đang bước đi trên một cánh đồng, chỉ có một mình, vào một ngày xuân, và chú gấu bé nỏ đáng yêu ấy, với bộ lông mượt như nhung và cặp mắt nhỏ sáng ngời chạy tới đi cùng với cậu. Và nó nói ‘ Xin chào tiểu thư, có muón lộn nhào với tôi không?’ Thế là cậu với chú gấu chơi với nhau cả ngày hôm đó, quấn quít trong tay nhau, lăn mình lên triền đồi phủ đầy hoa cỏ ở đó…”
Trong Rừng Na Uy, thứ được nói đến nhiều nhất, nhiều hơn cả cái chết, nhiều hơn cuộc sống, nhiều hơn cả niềm vui và nỗi cô đơn, là tình dục. Ở đó, vẻ đẹp của con người được biểu cảm qua hình ảnh của cơ thể, kể cả tâm hồn. Murakami viết về tình dục đầy nhục cảm, khoáng đạt và mạnh bạo. Tình dục thoát ra khỏi sự đụng chạm của thân xác đơn thuần, nó đưa hai tâm hồn tìn đến nhau tự nhiên và thuần khiết, biểu hiện cho tình cảm chân thực bằng cách thức chân thực nhất. Và họ đã làm tình với nhau triền miên, làm tình trong lời nói, trong ký ức, trong nỗi cô đơn, trong vòng tay ôm ấp và trong cả những cuộc làm tình chính xác như chính định nghĩa của từ ấy, và có cả những cuộc làm tình nhằm giải tỏa thân xác đơn thuần. Taru làm tình với Naoko trên đi văng, trên bãi cỏ bằng cơ thể và bằng tay, Midori bắt Taru hứa rằng lần thủ dâm sắp tới phải gắng nghĩ đến cô ấy rồi phải kể cho cô ấy nghe cảm giác… Làm tình trở thành một phương tiện biểu đạt nhận thức, biểu đạt suy nghĩ không thể nói thành lời, biểu đạt cảm xúc không thể nào diễn tả. Mà thôi, nói về tình dục trong Rừng Na Uy thì phải nói quá là nhiều, mà tôi thì hiện giờ cảm thấy lười không thể nào tả nổi.
Và vì cảm thấy lười quá rồi nên tôi sẽ chẳng viết tiếp gì nữa, mượn cái lời dịch giả cho vào đây để kết thúc thôi.
“… và thực sự cảm thấy sung sướng vì máu nóng đang chảy trong huyết quản bạn, vì bạn đang sống, vì tình yêu là có thực. Và bạn sẽ muốn chạy đến người mình yêu mến nhất để nói rằng bạn hỡi, chúng ta hãy trung thực với nhau, cùng làm quen và chấp nhận những bất hoàn của nhau, vì chỉ có vậy chúng ta mới có thể tìm thấy bình yên và hạnh phúc.”