Thơ Xuân Diệu

Pham Vu Ngoc Ha

Active Member
"Vì sao"

Bữa trước riêng hai dưới nắng đào,
Nhìn tôi cô muốn hỏi "vì sao?"
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp
Một thoáng cười yêu thỏa khát khao

Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền.
Không thể vô tình qua trước cửa
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên?

Ai đem phân chất một mùi hương
Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương
Chỉ lặng chuồi theo dòng cảm xúc,
Như thuyền ngư phủ lạc trong sương.

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu...

Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước đứng say sưa;
Để tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay; - thế cũng vừa

Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.
Vì sao, ai nỡ hỏi làm chi!
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá,
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì.
 

vnn1269

New Member
Nói tới Xuân Diệu,tớ rất tâm đắc câu thơ này:
Thơ tình tặng khắp người ta
Hại thay trắng một vành hoa trên mồ.
 

teddybear

Member
NGUYỆT CẦM

Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh
Trăng thương ,trăng nhớ,hỡi trăng ngần
Đàn buồn đàn lặng,ôi đàn chậm
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân

Mây vắng trời trong đêm thủy tinh
Lung linh bóng sáng bỗng rung mình
Vì nghe nương tử trong câu hát
Đã chết đêm rằm theo nước xanh

Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời
Đàn ghê như nước,lạnh,trời ơi...
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận
Trăng nhớ Tầm Dương,nhạc nhớ người

Bốn bề ánh nhạc biển pha lê
Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề
Sương bạc làm thinh khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến sao khuê :(
 

Tra cứu điểm thi

Phần mềm mới

Quảng cáo

11223344550983550000
Top