RungBachDuong
New Member
Trước hết là "trùm" tác phẩm của em, mạn phép anh em vậy Anh em muốn chửi em xin cứ tự nhiên
Diary
--------------------------------------------------------------------------------
Ngày 23-10-2001
Xin chào các bạn, bây giờ là 7h và tôi vừa hoàn thành xong bài Giải tích thứ 3, đáng nhẽ phải làm 11 bài cơ, nhưng muộn lắm rồi, tôi vẫn đang quần đùi áo may ô, răng chưa đánh, mặt chưa rửa trong khi chỉ còn 20 phút nữa là trống vào lớp rồi, chết mất....
Đã 7h10 và tôi đang có mặt trước dãy nhà B, nơi lớp tôi được vinh dự toạ lạc.Hai bên cửa vào vẫn như mọi khi là hai vị giám thị sắppờ soi, nhưng soi với ai chứ soi với tôi thì bằng thừa. Đen quá, chưa lên lớp đã gặp Mr Cat trên tầng hai rồi, phải báo động trước cho lớp, kẻo đến lúc hối không kịp, Mr Cat mà bắt được ai thì đúng là, hichic...
Cuối cùng sau 5 phút, tôi đã lê được quả balô đại bự của mình vào lớp. Trong cái balô này có bằng tốt nghiệp của cả lớp (nếu mất thì cả lớp chắc sẽ được học chung với nhau thêm vài năm nữa, càng tốt!) và một bộ sách mua hộ (từ hôm nay, tôi đã quyết định thêm cho mình chức danh cò sách). Tí nữa thì quên, hôm nay là ngày tái xuất giang hồ của sáu danh ca, phải ra bắt tay chúc mừng mới được, à, còn phải mượn vở Hạnh Trang chép nốt mấy bài Giải tích nữa, rách việc quá.
Tiết đầu là tiết Tin, tiết của những kiến thức cao siêu, rộng lớn mà những người như tôi thì chịu, nói dại mồm bây giờ nếu có kt 15 phút thì mình tèn tén ten là cái chắc. Trong khi cô đang giảng rất say sưa trên bảng thì mình cũng rất say sưa ngồi chép nốt quyển sổ quý hơn vợ của mình, chép nhanh nhanh để còn nói chuyện với Vinh nữa. Nhưng... chuyện gì xảy ra thế này? – “Các em lấy giấy ra kiểm tra 15 phút” – rõ ràng sáng nay mình đánh răng sạch rồi cơ mà. Trần Dương ơi, ấy đâu rồi, cứu tinh của tớ đâu rồi. Đã vội, ông Vũ ruồi lại chiếm chỗ bên trái Trần Dương mất rồi, thôi thì đành ngồi bên phải vậy, hơi chật một tí nhưng dù sao cũng còn chép được. Vừa chép chật vật lại phải vừa đưa bài cho ba đứa ngồi dưới mình là Đức Minh, Quốc Cat và Duy Phúc chép nữa, lại sắp hết tiết rồi, làm thế nào đây. Nhưng không sao, với kĩ năng chép lành nghề của mình, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn là chép bài kt 15 phút của Dương và thậm chí còn thừa thời gian chụp vài “pô” ảnh ghi lại khoảnh khắc cả nước hướng về Trần Dương này.
Sướng quá, có tiết nào sướng như tiết này không, môn GDCD yêu quý. Trong khi các chú đang nơm nớp lo sợ lên bảng thì mình lại nhe nhởn ngồi học môn khác, những người có điểm miệng rồi sướng thế đấy. Ơ, sao hôm nay thầy không xử trảm đứa nào nhỉ? Thì ra là đọc điểm kt 15 phút hôm trước. Mình được mấy đây? Á á, 7 điểm, Hạnh Trang cũng được 7, trong khi tên Hoa lại được 8, phải quây mới được, đúng là đồ chép sách, ngượng! Tưởng được một tiết vui vẻ ai ngờ đen thế.
Tiết ba chưa trống nhưng cảnh sát trưởng đã đến. Ngài bệ vệ đi vào, lạnh lùng ngồi xuống và thân ái mời sáu chiến sĩ mới trở lại sau một ngày ngồi nhà tiếp tục xuống phòng giám thị uống nước chè mới pha. Vậy là chiến sĩ đã trở thành tử sĩ, không biết các anh một đi không trở về hay thế nào đây. Tiết Toán bắt đầu thật lâm li với cảnh chia tay của Phúc, Vinh, Đức Minh, Quốc Cat, Phan Khoa và Kiên Trung với cả lớp, mong rằng chúng tôi sẽ còn được gặp lại các anh. Tiếp đó, những tử sĩ mới được mời lên bảng chữa mấy bài Giải tích thầy cho về nhà, may quá, trong đó không có mình, khổ thân Quyền Anh phải thế mạng cho mình. Trần Tăng đang giải bài 14, cách giải của bạn thật đáng để người ta học tập, nó sáng sủa, đúng đắn, đẹp đẽ tới mức không khác sách một tí nào. Đến nỗi mà Khôi khi được thầy mời nhận xét đã không do dự nói bài này Tùng giải không đúng, mà là cực đúng. Tiết Toán bao giờ cũng là tiết có nhiều việc để làm nhất, vì thế tôi cũng chả chú ý được động tĩnh gì của lớp.
Bây giờ là 10h5 phút. Trong khi tôi và Minh Phương đang thực hiện nghề cò sách của mình bằng việc mua 52000, bán 55000 thì sáu chiến sĩ đã trở về, chúc mừng các anh. Nhưng ở lớp tôi, mọi tai hoạ đều được mở đầu bằng sự may mắn, nếu bạn may mắn nhặt được một chiếc thước, sau đó bạn sẽ mất một cái máy tính (tôi chứ ai, chả hiểu cái máy thân yêu đâu rồi), hoặc như Minh Phương may mắn có một hôm ngồi một mình vì Kiên Trung được thầy cho nghỉ ở nhà thì bạn lập tức được cô Văn chúc mừng bằng một con 0 với tội ... ngồi gần cô (có Kiên có phải tốt không). Và sáu chiến sĩ của chúng ta cũng vậy, các anh được chở về có lẽ chủ yếu là để mang giấy mời phụ huynh của mình cộng thêm bác Phú đến họp thân mật với thầy về tình hình văn hoá văn nghệ của lớp. Thay mặt cả lớp, tôi xin chia buồn với các anh, trong chiều nay, tôi sẽ mua ngay phướn và chiếu cho các anh.
Thầy Hải chắc chắn là người có phương pháp giảng dạy khác người nhất trong các thầy cô giáo. Hai tiết cuối này là hai tiết Lý của thầy, hôm nay chúng tôi học Điện xoay chiều, không biết thầy sẽ giảng thế nào nhỉ. “Tôi giảng khác sách giáo khoa đấy!” – câu nói của thầy báo trước một bài giảng mới lạ, mới lạ đến mức khối người không hiểu, đặc biệt với những người không thi khối A như chú Hoa. Cả giờ lý thuyết Lý, chú cứ gật gật gù gù mỗi khi thầy quay xuống nhìn chú nhưng tôi cá tất cả số tiền tôi có trong ví (hiện giờ là 0 VNĐ) là chú ta chả hiểu tí ti ông cụ nào cả. Tiết thứ hai là tiết làm bài tập, thầy có vẻ tập trung hết tinh lực của mình cho tiết này thì phải. Nhưng tôi còn việc khác, đó là cái đề Hoá 1 tiết cô Chi mới cho lớp D2 mà mình phải bất chấp mọi nguy hiểm vào hang ổ của chúng mới chép được. Lúc nào cũng thế, đề của cô chả bao giờ dễ nuốt được cả. Ngồi làm lấy làm để được năm phút thì ông Vinh đã tra ra được bài 1 là bài 3 đề 14 Bộ đề rồi, cô Chi ơi, hôm sau cô cũng kiểm tra bài này nhé. Cuối tiết là giờ trả bài. Hôm nay mình thu hoạch tệ hại thật, lại thêm một con 8 một tiết nữa. Hạnh Trang được 9, Vinh 7 còn Phan Khoa thì khá hơn, 6 điểm. Thôi, điểm của mình thế là được rồi. Trong khi các gà chọi đang hăng hái lên kiện để được từ 8.5 lên 9 hoặc từ 6 lên 7 như Phan Khoa thì tôi vui vẻ đi bắt tay những người bằng điểm và đấm những ai hơn điểm- Sherif Đình Lộc, cảnh sát trưởng Macxây là nạn nhân đầu tiên, ai bảo hắn được 9 (đùa thôi mà – tôi chả bạo lực tí nào đâu). Hôm nay người đau nhất chắc là Minh Phương với một điểm 7 cộng thêm lời giải thích của thầy “Các cậu học trên lớp thế nào thì tôi chấm thế thôi”. Trông Phương có vẻ hậm hực lắm, nhưng thầy giáo là thượng đế, ấy cãi làm gì cho mệt Phương ạ.
Mai được nghỉ, sướng quá. Phải về đánh một giấc thôi, hình như lớp mình hôm nay hẹn đến nhà Đức làm báo thì phải. Tôi cũng muốn đến lắm nhưng nhà Đức ở đâu thì tôi chịu. Vả lại chiều nay còn 2 bài luận tiếng Anh nữa, chưa viết được tí nào cả. Hơn thế, tôi biết chắc là sẽ có khoảng vài chục người đến nhà Đức, mà cứ 10 người thì 8 người đến để chơi tú, 1 người ngồi vô công rồi nghề, 0.5 người ngồi nói chuyên với người kia và 0.5 người còn lại thì làm việc. Tôi mà đến thì cũng chỉ góp thêm vào danh sách thất nghiệp và to mồm mà thôi, thà ở nhà còn nghe nhạc giải sầu còn hơn.
Hôm nay chán thế không biết!
Diary
--------------------------------------------------------------------------------
Ngày 23-10-2001
Xin chào các bạn, bây giờ là 7h và tôi vừa hoàn thành xong bài Giải tích thứ 3, đáng nhẽ phải làm 11 bài cơ, nhưng muộn lắm rồi, tôi vẫn đang quần đùi áo may ô, răng chưa đánh, mặt chưa rửa trong khi chỉ còn 20 phút nữa là trống vào lớp rồi, chết mất....
Đã 7h10 và tôi đang có mặt trước dãy nhà B, nơi lớp tôi được vinh dự toạ lạc.Hai bên cửa vào vẫn như mọi khi là hai vị giám thị sắppờ soi, nhưng soi với ai chứ soi với tôi thì bằng thừa. Đen quá, chưa lên lớp đã gặp Mr Cat trên tầng hai rồi, phải báo động trước cho lớp, kẻo đến lúc hối không kịp, Mr Cat mà bắt được ai thì đúng là, hichic...
Cuối cùng sau 5 phút, tôi đã lê được quả balô đại bự của mình vào lớp. Trong cái balô này có bằng tốt nghiệp của cả lớp (nếu mất thì cả lớp chắc sẽ được học chung với nhau thêm vài năm nữa, càng tốt!) và một bộ sách mua hộ (từ hôm nay, tôi đã quyết định thêm cho mình chức danh cò sách). Tí nữa thì quên, hôm nay là ngày tái xuất giang hồ của sáu danh ca, phải ra bắt tay chúc mừng mới được, à, còn phải mượn vở Hạnh Trang chép nốt mấy bài Giải tích nữa, rách việc quá.
Tiết đầu là tiết Tin, tiết của những kiến thức cao siêu, rộng lớn mà những người như tôi thì chịu, nói dại mồm bây giờ nếu có kt 15 phút thì mình tèn tén ten là cái chắc. Trong khi cô đang giảng rất say sưa trên bảng thì mình cũng rất say sưa ngồi chép nốt quyển sổ quý hơn vợ của mình, chép nhanh nhanh để còn nói chuyện với Vinh nữa. Nhưng... chuyện gì xảy ra thế này? – “Các em lấy giấy ra kiểm tra 15 phút” – rõ ràng sáng nay mình đánh răng sạch rồi cơ mà. Trần Dương ơi, ấy đâu rồi, cứu tinh của tớ đâu rồi. Đã vội, ông Vũ ruồi lại chiếm chỗ bên trái Trần Dương mất rồi, thôi thì đành ngồi bên phải vậy, hơi chật một tí nhưng dù sao cũng còn chép được. Vừa chép chật vật lại phải vừa đưa bài cho ba đứa ngồi dưới mình là Đức Minh, Quốc Cat và Duy Phúc chép nữa, lại sắp hết tiết rồi, làm thế nào đây. Nhưng không sao, với kĩ năng chép lành nghề của mình, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn là chép bài kt 15 phút của Dương và thậm chí còn thừa thời gian chụp vài “pô” ảnh ghi lại khoảnh khắc cả nước hướng về Trần Dương này.
Sướng quá, có tiết nào sướng như tiết này không, môn GDCD yêu quý. Trong khi các chú đang nơm nớp lo sợ lên bảng thì mình lại nhe nhởn ngồi học môn khác, những người có điểm miệng rồi sướng thế đấy. Ơ, sao hôm nay thầy không xử trảm đứa nào nhỉ? Thì ra là đọc điểm kt 15 phút hôm trước. Mình được mấy đây? Á á, 7 điểm, Hạnh Trang cũng được 7, trong khi tên Hoa lại được 8, phải quây mới được, đúng là đồ chép sách, ngượng! Tưởng được một tiết vui vẻ ai ngờ đen thế.
Tiết ba chưa trống nhưng cảnh sát trưởng đã đến. Ngài bệ vệ đi vào, lạnh lùng ngồi xuống và thân ái mời sáu chiến sĩ mới trở lại sau một ngày ngồi nhà tiếp tục xuống phòng giám thị uống nước chè mới pha. Vậy là chiến sĩ đã trở thành tử sĩ, không biết các anh một đi không trở về hay thế nào đây. Tiết Toán bắt đầu thật lâm li với cảnh chia tay của Phúc, Vinh, Đức Minh, Quốc Cat, Phan Khoa và Kiên Trung với cả lớp, mong rằng chúng tôi sẽ còn được gặp lại các anh. Tiếp đó, những tử sĩ mới được mời lên bảng chữa mấy bài Giải tích thầy cho về nhà, may quá, trong đó không có mình, khổ thân Quyền Anh phải thế mạng cho mình. Trần Tăng đang giải bài 14, cách giải của bạn thật đáng để người ta học tập, nó sáng sủa, đúng đắn, đẹp đẽ tới mức không khác sách một tí nào. Đến nỗi mà Khôi khi được thầy mời nhận xét đã không do dự nói bài này Tùng giải không đúng, mà là cực đúng. Tiết Toán bao giờ cũng là tiết có nhiều việc để làm nhất, vì thế tôi cũng chả chú ý được động tĩnh gì của lớp.
Bây giờ là 10h5 phút. Trong khi tôi và Minh Phương đang thực hiện nghề cò sách của mình bằng việc mua 52000, bán 55000 thì sáu chiến sĩ đã trở về, chúc mừng các anh. Nhưng ở lớp tôi, mọi tai hoạ đều được mở đầu bằng sự may mắn, nếu bạn may mắn nhặt được một chiếc thước, sau đó bạn sẽ mất một cái máy tính (tôi chứ ai, chả hiểu cái máy thân yêu đâu rồi), hoặc như Minh Phương may mắn có một hôm ngồi một mình vì Kiên Trung được thầy cho nghỉ ở nhà thì bạn lập tức được cô Văn chúc mừng bằng một con 0 với tội ... ngồi gần cô (có Kiên có phải tốt không). Và sáu chiến sĩ của chúng ta cũng vậy, các anh được chở về có lẽ chủ yếu là để mang giấy mời phụ huynh của mình cộng thêm bác Phú đến họp thân mật với thầy về tình hình văn hoá văn nghệ của lớp. Thay mặt cả lớp, tôi xin chia buồn với các anh, trong chiều nay, tôi sẽ mua ngay phướn và chiếu cho các anh.
Thầy Hải chắc chắn là người có phương pháp giảng dạy khác người nhất trong các thầy cô giáo. Hai tiết cuối này là hai tiết Lý của thầy, hôm nay chúng tôi học Điện xoay chiều, không biết thầy sẽ giảng thế nào nhỉ. “Tôi giảng khác sách giáo khoa đấy!” – câu nói của thầy báo trước một bài giảng mới lạ, mới lạ đến mức khối người không hiểu, đặc biệt với những người không thi khối A như chú Hoa. Cả giờ lý thuyết Lý, chú cứ gật gật gù gù mỗi khi thầy quay xuống nhìn chú nhưng tôi cá tất cả số tiền tôi có trong ví (hiện giờ là 0 VNĐ) là chú ta chả hiểu tí ti ông cụ nào cả. Tiết thứ hai là tiết làm bài tập, thầy có vẻ tập trung hết tinh lực của mình cho tiết này thì phải. Nhưng tôi còn việc khác, đó là cái đề Hoá 1 tiết cô Chi mới cho lớp D2 mà mình phải bất chấp mọi nguy hiểm vào hang ổ của chúng mới chép được. Lúc nào cũng thế, đề của cô chả bao giờ dễ nuốt được cả. Ngồi làm lấy làm để được năm phút thì ông Vinh đã tra ra được bài 1 là bài 3 đề 14 Bộ đề rồi, cô Chi ơi, hôm sau cô cũng kiểm tra bài này nhé. Cuối tiết là giờ trả bài. Hôm nay mình thu hoạch tệ hại thật, lại thêm một con 8 một tiết nữa. Hạnh Trang được 9, Vinh 7 còn Phan Khoa thì khá hơn, 6 điểm. Thôi, điểm của mình thế là được rồi. Trong khi các gà chọi đang hăng hái lên kiện để được từ 8.5 lên 9 hoặc từ 6 lên 7 như Phan Khoa thì tôi vui vẻ đi bắt tay những người bằng điểm và đấm những ai hơn điểm- Sherif Đình Lộc, cảnh sát trưởng Macxây là nạn nhân đầu tiên, ai bảo hắn được 9 (đùa thôi mà – tôi chả bạo lực tí nào đâu). Hôm nay người đau nhất chắc là Minh Phương với một điểm 7 cộng thêm lời giải thích của thầy “Các cậu học trên lớp thế nào thì tôi chấm thế thôi”. Trông Phương có vẻ hậm hực lắm, nhưng thầy giáo là thượng đế, ấy cãi làm gì cho mệt Phương ạ.
Mai được nghỉ, sướng quá. Phải về đánh một giấc thôi, hình như lớp mình hôm nay hẹn đến nhà Đức làm báo thì phải. Tôi cũng muốn đến lắm nhưng nhà Đức ở đâu thì tôi chịu. Vả lại chiều nay còn 2 bài luận tiếng Anh nữa, chưa viết được tí nào cả. Hơn thế, tôi biết chắc là sẽ có khoảng vài chục người đến nhà Đức, mà cứ 10 người thì 8 người đến để chơi tú, 1 người ngồi vô công rồi nghề, 0.5 người ngồi nói chuyên với người kia và 0.5 người còn lại thì làm việc. Tôi mà đến thì cũng chỉ góp thêm vào danh sách thất nghiệp và to mồm mà thôi, thà ở nhà còn nghe nhạc giải sầu còn hơn.
Hôm nay chán thế không biết!