Chu Văn An là gì ???
Hôm nay vào trang chủ đọc được cái này
Chu Văn An là gì? Với một thằng học sinh lớp 1 như tôi thì nó chả có nghĩa gì cả. Vì trường học với tôi chỉ là cái lớp 1D của mình với cô giáo, cô Thảo “bê”, với một lũ bạn, và cả với 1 điểm 3 Toán đầu năm vì tội viết số 3 ngược! Lên lớp 2, rồi lớp 3, dần dần Chu Văn An to hơn, nó là cái sân trường rộng lớn, nơi bọn tôi đánh nhau để thể hiện mình là những Ninja Rùa thực sự, trong khi lại run như cầy sấy trước một thằng gì đó lớp 2E mà nghe đồn là ... có anh là đầu gấu “xịn”.
Hồi đó trường còn lụp xụp lắm, có lần chú Năm bảo vệ còn bắt được hẳn một con dơi trong phòng học và việc đi vệ sinh thực sự là một cơn ác mộng - một dãy nhà thấp lè tè, đầy thứ nước gì đó vàng vàng và cả những bãi gì đó vàng vàng, còn mùi thì ôi thôi, đứng từ giữa sân trường cũng có thể ngửi thấy. Dọc đường đến trường hồi đó vẫn còn một dãy dài thứ cây bụi gì đó, mà khi ngắt một cái lá, bôi nhựa nó lên tay rồi xoa xoa thì chuyển sang màu trắng - điều “kì diệu” với một thằng học sinh lớp 3. Điều kì diệu thứ hai của trường Chu Văn An hồi đó với tôi chính là khu Bát giác. Với đủ loại lời đồn thổi, nào là nơi chôn kho báu, bên trong có đường hầm bí mật với đầy xương người bên tai, tôi cùng lũ bạn đã phải cậy cục kiếm được mấy cây nến để vào đó thám hiểm mấy đường hầm thông nhau đó, nơi rút cục chỉ có bóng tối và nhung nhúc những gián là gián. Bây giờ thì khu Bát giác đã được sửa sang lại rồi, mấy cái đường hầm cũ cùng bị lấp đi, nhưng nó cũng chôn luôn cái cảm giác thích thú của tôi với khu nhà, nơi mà trước kia những khuôn mặt Tây phương khắc nổi trên cửa sổ như thỉnh thoảng lại động đậy cười trước lũ học trò thơ dại chúng tôi. 4 năm đầu tiên của tôi ở Chu Văn An là thế đó, quanh đi quẩn lại hết Bát giác lại đánh nhau, rồi đến năm lớp 3 thì có Đôrêmon và vụ bọn con trai và con gái “tranh giành” quyền lực để đến nỗi tôi được lên chức lớp trưởng chỉ vì... bọn con trai đông hơn và bọn nó không muốn con gái làm lớp trưởng, trong khi bản thân tôi thì suốt ngày vác cặp hộ bọn con gái về nhà! Chỉ đến lớp 5, khi được vào lớp chuyên, tôi mới biết thêm rằng cuộc đời “thật rộng lớn!”. Lần đầu tiên tôi được học một thầy giáo dạy Toán - thầy Cầu, thầy đậm người, da đen, đội mũ nồi, đi một cái xe cà tàng, một mắt lại hỏng nữa, tức là bề ngoài chẳng có gì đáng chú cả. Nhưng chính thầy là người đã tuyên dương tôi vì tôi là người .... có điểm thi vào lớp thấp nhất, và cũng chính thầy là người đầu tiên cho tôi 4 điểm Toán, đến nối mà tôi đã phải chui vào nhà vệ sinh cùng thằng bạn để “giải quyết” cái điểm 4 đó, và cũng chính thầy, lần đầu tiên đã cho tôi biết cái cảm giác vinh dự của một thằng bé khi nó từ nhóm 3 ngoi lên được nhóm 2 trong lớp học thêm Toán. Bây giờ thầy vẫn thế, vẫn đi dạy thêm nhiều đến kì cục, và hình như chẳng còn nhận ra tôi nữa, cũng phải thôi, thầy chỉ dạy tôi có hơn 1 năm và chắc thầy cũng không ngờ rằng thầy lại đem lại cho tôi nhiều cái đầu tiên đến thế. 5A2, cái thế giới rộng lớn đó còn mang lại cho tôi một đống bạn mới, thằng Tuya, thằng Thế Hưng, thằng Khôi, thằng Thái Tuấn,... và cùng với bọn nó, lần đầu tôi biết đá bóng, đá cầu và bóng bàn, thậm chí “tình yêu” là như thế nào. Chúng tôi đá bóng ở sát trường cấp III, nơi có lần thằng Đạt biểu diễn cú sút “lái bóng” như Subasha và đến giờ, dù có xem bóng đá nhiều thế nào đi nữa, tôi vẫn chưa thấy cú sút nào “tài tình” như của nó cả. Cả lớp 5A2 hồi đó đều thích đá bóng và cả “chế” nhau nữa. Nạn nhân là thằng Lân và Khánh Thuỷ. Thằng Lân, lớp trưởng, là một thằng gầy nhẳng, ngay vào đầu năm đã làm tôi cụt hứng vì “tự nhiên” cả lớp bầu nó làm lớp trưởng, trong khi lớp 4 tôi cũng đã từng làm lớp trưởng chứ ít gì. Chỉ sau này tôi mới biết cái thằng “gầy nhẳng” đó cả học tập và đá bóng đều nằm trong Top 3 của lớp, từ lúc biết điều đó trở đi, tôi tự nhiên trở thành cổ động viên nhiệt thành cho đôi “trai tài gái sắc” giữa thằng Lân và Khánh Thuỷ - một đứa con gái học giỏi “kinh dị”. Và thế là mọi nơi, mọi lúc, cứ thấy có anh Lân và chị Thuỷ đứng gần nhau là cả lũ con trai lại hè nhau kéo anh lại gần chị, rồi thi nhau rú lên cười và chạy tán loạn. À, mà hồi đó thú vui của 5A2 còn là so kè với 5A1, cả về học tập và đá bóng, 5A2 thì có “ngũ hổ tướng” Lân, Đức Anh, Linh, Việt Dũng, Việt Hưng, 5A1 thì có “tam Đức” Đức Minh, Đức Hoàng, Đức Kiên. “Mối thù” đó còn dai dẳng mãi về sau này, khi cả hai lớp đã chập vào 6A1, 7A1,... Bây giờ thì thằng Đức Minh, đã đi Ucren, thằng Lân thì cũng sắp sửa đi Pháp, Việt Hưng đi Mĩ,.... chẳng hiểu bọn nó còn nhớ đến những kỉ niệm buồn cười hồi đấy không nhỉ? Tôi thì nhớ lắm, vì nó gắn với Chu Văn An, mà Chu Văn An thì đương nhiên là không thể quên được rồi. Lúc này đây, trong đầu tôi đang hiện lên cái cảnh thằng Tuya thì mắm môi mắm lợi bắt bóng, thằng Đạt thì chạy lấy chạy để sút, còn tôi thì há hốc mồm đừng ngoài nhìn quả “lái bóng bay” của nó, rồi cả hình ảnh thằng Đức Kiên đang cười cười trong khi bọn lớp tôi bàn tán, “thằng này” 5A1 đấy! Thằng Tuya giờ đang học Bách Khoa, nó cùng thằng Thế Hưng và tôi hồi đó ngồi cùng một bàn, bàn cuối, dãy bên phải, nhà cuối cùng bên trái, tầng hai của cái nhà 2 tầng vàng vàng mà có lẽ giờ này sắp được phá đi để nhường chỗ cho trường cấp III đáng ghét. Thằng Tuya hồi đó cũng “đầu gấu” phết, nó cậy thế ma cũ, lại là “nhóm 1” để bắt nạt tôi và thằng Hưng, vừa là ma mới, lại là “nhóm 2”, nhưng nhiều lúc nó cùng hiền và ngoan không tưởng được. Nhất là hồi cuối năm, khi mà nó chỉ được có 8,94 nên mất chức học sinh giỏi, tôi tưởng như nó sắp khóc. Tuya ơi, liệu mày còn nhớ hồi đó của bọn mình không, cái hồi mày mặc cái quần bò và cái áo phông cộc tay màu da cam ý, cái hồi mày còn để mái lệch chứ chưa để ngôi giữa ý!
Thế đấy, cấp I mang lại cho tôi thật nhiều thứ, những người bạn, thầy giáo của tôi, 5A2 của tôi và cả Chu Văn An của tôi. Nó cho tôi một ý niệm rằng, thế giới thật rộng lớn, nó không chỉ hạn hẹp trong một phòng học, trong những trang truyện Nga mà tôi đọc ở nhà, trong những lần đánh nhau vều môi tím mắt. Thật may mắn cho tôi, một thằng học sinh đã may mắn được vào cái thế giới 5A2 yêu quý để biết được điều đó. Cảm ơn thầy Cầu, cảm ơn thằng Tuya, thằng Lân và tất cả lũ bạn 5A2 yêu quý của tôi!
Tác giả: Khách