22h30' 14-10-2004,
"Cây đàn bị gãy"
Hôm nay, nó mất cây đàn.
một điều mà nó hoàn toàn không thể ngờ tới được
cây đàn.
nó nhớ tới cây đàn như một thứ đầu tiên, khá là đáng giá mà nó đã tự dành dụm để mua được.
nó nhớ tới cây đàn như một thứ luôn gắn bó với nó.. từ rất lâu, cứ về đến nhà là việc đầu tiên của nó là ôm lấy cây đàn.
cây đàn của nó không hay. nó biết chứ. nhưng nó đã không thay một cây mới. bởi cây đàn đã đi cùng biết bao kỷ niệm của nó. lúc buồn, nó đàn. lúc vui, nó cũng đàn. nó thường đàn với những nụ cười luôn nở trên miệng, với nó, âm nhạc là cảm xúc, là tinh thần. còn những tiếng đàn là những tiếng lòng. phải, những lần biểu diễn, bạn nó thường chê nó là dồn quá nhiều xúc cảm vào nhạc khúc, khiến khán giả của nó cảm thấy thật lố bịch. biết làm sao? nó là thế. không đổi khác. đối với nó, “giả bộ” là cái thứ thật đáng khinh bỉ, cho dù đôi khi điều đó có thể tốt hơn.
nó hay đàn, vừa đàn vừa suy nghĩ. nghĩ gì, chắc giờ nó cũng chả nhớ nổi. chỉ nhớ là nếu nó không phải là con trai, nếu không biết kiềm chế thì chắc nó đã khóc rất nhiều. cây đàn sống cùng con người bên trong nó. chắc nó nghĩ gì, đàn đều bíêt. ừ, phải, làm sao không biết được cơ chứ? không phải một lần, nó đã gục trên phím đàn. để rồi tỉnh dậy, bên cạnh nó, cây đàn vẫn nằm im, chờ đợi. nếu cây đàn có mắt, chắc hẳn đó là một đôi mắt thẳm sâu và hiền dịu. ngoài cây đàn ra, còn có ai cần nó đâu..
mới trước thôi.. cây đàn của nó, cây đàn của sự bình yên trong tâm hồn. dù đã cũ đi nhiều, dù đã mang biết bao vết xước, dù những phím đàn đã mòn đi.. vẫn còn đặt dưới tay của nó. dù nó chưa từng nâng niu cây đàn ấy. nhưng cây đàn vẫn cứ lẳng lặng thế. rồi chả biết từ bao giờ, nó yêu cây đàn ấy. một tuần không về nhà, sao nó thèm cái cảm giác được chơi đàn đến thế, và việc đầu tiên nó làm là nhấn lên những phím đàn.. nhẹ nhàng, êm dịu, hay mạnh mẽ.. nó chẳng thế thiếu nổi tiếng đàn trong cuộc sống.
cũng chả phải nó đàn hay. còn lâu nó mới bằng những nghệ sỹ thực thụ. nhưng có sao đâu; nó vẫn muốn được đàn, được nghe thấy những tiếng nhạc, được cảm nhận từ đầu ngón tay những cảm giác khi nhấn phím đàn.
cũng phải, vài ngày trước, nó đã dự định có một chiếc đàn khác. tốt hơn. nó thật vô tâm. và dường như điều ấy là để trừng phạt nó.
bây giờ, bên cạnh nó đang là những mảnh vỡ. những sợi dây đàn đã đứt. và cả một điều gì đó thật khó tả..
nó đứng lên, và gom tất cả những mảnh nhỏ.. xếp vào trong tủ. nó dành riêng cho cây đàn một ngăn. nó dành riêng cho những kỷ niệm thật đẹp của nó một ngăn.
vì lý do đặc biệt, tác giả đã không thể viết tại sao cây đàn vỡ. chỉ biết rằng điều đó quả thực không đáng.. mà thôi, dù sao đó cũng là lỗi của chính mình.. còn trách ai được chứ; ..