Blind Beast - Đỉnh cao của Nghệ thuật

xoai

Member


Blind Beast (USA)
Moju (Japan) (alternative spelling)
Warehouse
Runtime: 86 min
Country: Japan
Language: Japanese
Color: Color (Daieicolor)
Sound Mix: Mono (Westrex Recording System)
Certification: France:-16

Credited cast:
Eiji Funakoshi .... Michio
Mako Midori .... Aki
Noriko Sengoku .... Mother

Nghĩ gì về một bộ phim điện ảnh làm từ năm 1969? Blind Beast là một bộ phim điện ảnh làm bởi một nước châu Á mới ra khỏi chiến tranh 25 năm, Nhật Bản. Chữ "nghệ thuật" ở tiêu đề không phải để khen "tính nghệ thuật" của bộ phim mà là nói về nội dung của nó. Có một cái gì đó khiến tôi liên hệ với "Đôi mắt" của Nam Cao. Ẩn chứa trong những thước phim kia phải chăng là một tuyên ngôn nghệ thuật của đầy ẩn ý sâu xa. Nhưng nó là tuyên ngôn của "tự nhiên" chứ không phải của "con người".........





Aki là một người mẫu xinh đẹp. Cô làm người mẫu cho nhà nhiếp ảnh nổi tiếng chuyên chụp ảnh khỏa thân. Các tấm hình của cô ngoài những đường cong đẹp đẽ của một người phụ nữ còn có xích sắt, dây da,...... bó buộc lấy cơ thể. Nói như Aki, nhà nhiếp ảnh đã xây dựng hình tượng Aki như một mẫu người phụ nữ của thời đại bấy giờ. Một cái gì đó ràng buộc, gò bó chăng? Chẳng biết, chỉ biết cô nổi tiếng đến nỗi từ những người trong ngành đến những cậu học sinh trung học cũng lấy Aki ra làm đề tài bàn luận.

Trong một lần đến buổi triển lãm sớm, chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo, Aki đã bắt gặp một người đàn ông lạ.......



Ông ta không xem ảnh mà chỉ dùng tay sờ nắn lên bước tượng khỏa thân của Aki, từ móng chân cho đến chân tóc.



Đứng nấp sau một góc tường, Aki có cảm giác như cơ thể mình nóng ran lên, dường như những ngón tay của người đàn ông kia đang lần mò khắp cơ thể. Quá hoảng sợ, Aki chạy về nhà.................

Như thường lệ, mỗi tối, Aki cho gọi người ở trung tâm massage đến. Sau hàng giờ đứng làm mẫu, cơ thể nhwu rã rời ra, không có massage, Aki không thể nảo chịu nổi. Hôm nay, không phải là người massage mọi khi, mà là một người đàn ông mù. Ban đầu những ngón tay còn rụt rè nhưng như thế là quá nhẹ nhàng, Aki cần một cái gì đó mạnh hơn để đánh tan đi sự mệt mỏi. Người đàn ông massage khắp người Aki



Sau 2 lần "động" vào chỗ cấm, Aki khong chịu được nữa đuổi nguwofi massage mù đi. Trong lúc rút ví trả tiền cô đã bị chụp thuốc mê và mang đến một nơi xa lạ....................

Khi tỉnh dậy, xung quanh Aki chỉ là một màu tối đen, cô hoảng sợ kêu gào thảm thiết. Người đàn ông kia xuất hiện, đó chính là người đàn ông đã có mặt ở buổi triển lãm hôm đấy. Căn phòng vẫn tối om, chỉ có ánh đèn pin mờ nhạt lấp loáng. Aki cứ lùi lại sau mỗi bước tiến của người đàn ông tự xưng là Michio kia. Anh ta tự xưng là một nhà điêu khắc nghiệp dư. Số phận không may, anh bị mù bẩm sinh. Michio phải làm quen với bóng tối từ bé vì vậy khứu giác, thính giác và đặc biệt là xúc giác trở nên cực kì nhạy bén. Khi trưởng thành, Michio đã học nghề Massage để thỏa mãn xúc giác của mình. Cứ mỗi lần đi massage trở về, Michio lại đắm mình trong studio để nặn lại những gì mình "cảm giác" được trong ngày. Aki đã bị mang đến studio của Michio.

Đạo diễn rất thành công khi sử dụng những hiểu quả ánh sáng, nhạc nền và với sự diễn xuất tuyệt với của Mako, toàn bộ studio của Michio chắc chắn sẽ đọng lại trong tâm trí người xem rất lâu sau đó.

Từng mảng tường đầy rẫy nhwungx bộ phận cơ thể, đủ mọi tư thế, đủ mọi hình dạng, từ tay, chân, mắt, môi, ngực, rốn, ..............

Cứ mỗi lần Aki men theo bờ tường chạy trốn bước chân cảu Michio là Aki lại phát hiện ra những tác phẩm mới của Michio





Giữa studio là 2 tấm thân người khổng lồ nhưng đó chưa phải là điều Michio muốn.



Mục đích của Michio khi bắt có Aki về đây vì cô là một người mẫu hoàn mỹ, chính tay Michio đã cảm nhận cơ thể của Aki qua bức tượng ở buổi triển lãm. Michio muốn Aki cùng mình sẽ trở thành những người tiên phong đưa "xúc giác" lên thành một môn nghệ thuật. Thị giác và thính giác có thể tại sao xúc giác lại không? Michio van nài Aki làm người mẫu cho mình nhwung Aki từ chối quyết liệt.............

<còn tiếp>
 

xoai

Member
Sau mộtt đêm suy nghĩ, Aki quyết định đồng ý với mưu toan trốn thoát. Sau khi lừa được Michio đi ra ngoài studio, Aki định chạy ra ngoài thì bắt gặp mẹ cảu Michio. Mẹ Michio đã rất vất vả nuôi dạy anh ta và sẵn sàng làm bất cứ việc gì cho con như để bù đắp lại số phận không may cảu con trai mình. Lần trốn thoát đầu tiên không thành......



Sau lần này, rút kinh nghiệm sự có mặt của bà mẹ, Aki đóng vai một cô gái ve vãn Michio với mục đích chia rẽ 2 mẹ con. Aki nói ra những suy nghĩ cảu mình cho Michio, rằng Michio vẫn chỉ là cậu bé, khôgn biết gì về thế giới bên ngoài. Cái thế giới Michio cảm nhận qua các ngón tay quá nhỏ bé. Đặc biệt là phụ nữ. Cách này đã tỏ ra hiệu quả, Michio tối ngày nói chuyện với Aki quên ăn quên ngủ.







Khi tác phẩm đã gần hoàn tất, một đêm, mẹ của Michio định giải thoát cho Aki. Mọi việc tưởng như trót lọt nhưng Michio đã tỉnh giấc. 2 mẹ con cãi nhau kịch liệt. Aki đá thêm vào khiến bà mẹ tức giận tột cùng, lao vào bóp cổ Aki





Trong lúc xô xát, Michio đẩy mẹ mình ra, không may abf ta đạp đầu vào tường và chết. Michio như điên dại mang Aki trở lại studio. Aki nói Michio vẫn chỉ alf đứa trẻ, chẳng biết gì về phụ nữ, rằng mẹ mình chỉ muốn giữ anh ta suốt đời bên mình. Được, vậy thì anh ta sẽ để cho Aki "biến" anh ta thành "đàn ông". Điên cuồng và thú tính, Michio hãm hiếp Aki repeatly cho đến khi hoàn thành tác phẩm của mình. Aki cũng đã trở nên yếu đuối trước Michio..........



Khi tác phẩm haonf thành cũng là lúc mùi tử khí từ xác của mẹ Michio xông lên tràn ngập studio nhwung 2 người vẫn không ra ngoài. Mặc dù tác phẩm đã hoàn thành nhưng 2 người lại tìm ra cho mình những đỉnh cao khác của môn nghệ thuật "xúc giác". Sự "sờ mó" khắp thân thể, những cuộc làm tình cháy bỏng, tất cả khiền 2 người hiểu rõ nhau từng góc cạnh, từn sợi long, từng nếp nhăn của nhau. Aki và Michio như 2 mà 1



Nó như một thứ ma lực không thể cưỡng lại. Đến khi "cảm giác" đi đến giới hạn, 2 người lại cố gắng đi tìm những "cảm giác mới". Vì sống quá lâu trong studio không ánh sáng, Aki cũng trở nên mù lòa. 2 người như 2 con côn trùng, như 2 con súc vật lần mò trong bóng đêm. Họ chỉ có những "xúc giác" như nhwungx cái vòi của những con côn trùng để cảm nhận thế giới. Họ "ngửi" thấy mùi nhau giữ mùi xú uế của xác người. Hành động thú tính đầu tiên khi họ tự tìm đến sự đau đớn. Người này cắn người kia và uống máu của nhau. Có thể nói hành động này đặt dấu chấm hết cho bẳn năng con người còn sót lại. Cái thứ cảm giác mê hoặc được đẩy lên nữa khi Michio và Aki tự trói mình rồi dùng những dụng cụ khác nhau để tra tấn nhau. "Sự đau đớn" cũng là cảm xúc. Trong thế giới của ảnh khỏa thân, Nhật Bản nổi tiếng bởi những bức ảnh "bạo dâm". Bạo dâm cũng là từ phổ biến trong thư tịch cổ Trung Quốc, Nhật Bản, châu Âu thời trung cổ. Nhưng nó là để tra tấn, còn ở đây, 2 người gọi nó là "một đỉnh cao mới của môn nghệ thuật xúc giác". Cho đến khi roi da không còn tác dụng, 2 người tìm đến dao. Cứ thế họ đâm, cắt nhau ra cho thỏa mãn những gì gọi alf "xúc cảm"



Sau hàng đêm như thế, sinh lực cạn kiệt, chỉ còn chờ chết. Tưởng như đến cái ngưỡng này, cái ngưỡng bước sang thế giới bên kia, ảo giác sẽ tiêu tan, lý trí sẽ cùng kiệt nhưng không. Nếu chết ngày thì tầm thường quá. Aki bắt Michio cắt đứt tay chân, tứ chi của mình cho đến chết. Michio "bò" ra tìm được con dao và cái búa. Tiếng thét của Aki không biết là vì đau hay vì sung sướng khoái cảm. Cứ mỗi lần tay chân đứt lìa ra, là bức tượng Aki lại vỡ ra từng mảng. Khi Aki đang hấp hối với tấm thân không còn hình dạng, Michio tự đâm vào tìm. 2 khối thịt không rõ hình thù ôm lấy nhau chết trong bóng tối..................

“The world of touch, the world of insects. The lower orders such as the jellyfish... Those who venture to the edge of such worlds, can expect only a dark, dank death to envelope them.” - Aki

Từ đầu đến cuối bộ phim là những "pha hành đồng" cực kỳ mãnh liệt. Các diễn viên hoàn toàn nhập vai. Trên người cả 2 chỉ còn độc một chiếc quần "bé không thể bé hơn". Hiệu ứng ánh sáng tuyệt vời, lột tả được hết những gì sâu lắng nhất trong tâm hồn 2 nhân vật. Thứ âm nhạc "cổ điển" nhẹ nhàng chứ không hề rùng rợn cũng làm tăng thêm những kịch tính qua từng bước phát triển tính cách nhân vật. Đạo diễn Masumura và nhà viết kịch bản Ishio Shirasaka đã tạo ra một "không gian nghệ thuật" hoàn mỹ, "không gian nội tâm", "không gian lý trí". Một bộ phim từ năm 69, quá đủ để trở thành 1 kiệt tác đương thời. Một bộ phim hoàn hảo từ nội dung, cố truyện, diễn xuất, âm thanh, ánh sáng. Không có những cảnh lia máy quay như phim hiện đại nhưng tất cả những khung hình tĩnh được xếp đặt thật hoàn hảo. Âm thanh chỉ là mono nhưng có thể nói "hiệu ứng" của nó ngoài sự tưởng tượng. Blind Beast là một trong nhưng bộ phim kinh điển của điện ảnh Nhật Bản.

Nghệ thuật trước hết là vì con người. Nếu nó đi ngược lại quy luật của tự nhiên, hủy hoại con người thì đó không phải là nghệ thuật. Có thể nó đạt được một số thành tựu nhất định nhưng nó không thể tồn tại được. Quan điểm của tôi là thế. Michio đã đi tiên phong cho một trường phái nghệ thuật mới. Mục đích hoàn toàn cao đẹp nhưng cách đi lại sai hoàn toàn. Biết rằng "cái mới" bao giờ "cũng khó chấp nhận". Biết bao nghệ sỹ, nhà văn nhà thơ chỉ được công nhận giá trị tác phẩm khi đã ra đi. Michio không có được cái kiên nhẫn của người làm nghệ thuật chân chính mà để "cái ham muốn" của mình lấn át tất cả..................

Thật là khó nói hết, nghệ thuật không giới hạn mà. Phê bình nghệ thuật là một việc khó khăn không kém với những người sáng tạo nghệ thuật.......

Người ta xếp Blind Bleast vào một thể loại phim khó hiểu, đầy tính triết học nhân sinh: Philosophical Exploration of Absolute Hedonism.
^^ Đi giải đáp những bí ẩn, những chân lý của cuộc sống, sự vật sự việc là một trong những nhiệm vụ của triết học............

Hãy cố gắng lên những người hoạt động nghệ thuật chân chính.............



- Xoai - http://forum.88AndLife.com -
 

xoai

Member
Em đã đọc hết từ đầu đến cuối chưa mà gọi đây là dịch xuôi. Phim nó ko rõ ràng đến mức "dịch" ra được đâu em ạ. Đây chỉ là keywords cho ai muốn cảm nhận sâu hơn thôi. Còn không thì chỉ nên tìm xem và tự suy ngẫm.

Nếu em gọi đây là phim xxx thì em đã chửi vào mặt rất nhiều triết gia nổi tiếng rồi :)
 

xoai

Member
Trong Ấn Độ giáo có kinh Kama Sutra đề cập về vấn đề tình dục. Trong Thiên CHua giáo người ta coi "quan hệ xác thịt" là sự ban ơn của Chúa. Xét tình dục ở cấp độ sinh học (sinh lý), R. de Gourmont nói tình yêu của con người có “phần động vật” của nó, và về mặt này “chúng ta là những động vật”. Theo nhà tâm lý học Ý nổi tiếng Roberto Assagioli: con người là một “thực thể sinh học - tâm lý - tâm linh”, nên hoạt động tình dục của nó cũng mang đầy đủ những yếu tố đó. Nhà nhân học Pháp André Bourguignon đã nhắc lại nhận xét của nhiều nhà nghiên cứu, ở con người chức năng sinh đẻ có khả năng tách rời với hoạt động tình dục, vì ở con người, ngoài chức năng sinh đẻ ra, hoạt động tình dục con mang chức năng đem lại khoái cảm, và trong nhiều trường hợp, chức năng khoái cảm được coi trọng hơn, hoặc chỉ có chức năng đó.

Đấy là về vấn đề xxx của em.

CÒn về vấn đề "nghệ thuật" hay "mỹ học" ở bộ phim này.

Thời Cổ đại, người ta chia nghệ thuật ra làm bảy loại hình nghệ thuật tự do (artes liberales) là: trivium (3 con đường) bao gồm: Văn phạm, Logic, Hùng biện; và quadrivium (4 con đường) bao gồm: Số học (lý thuyết về các con số), Hình học (các con số trong không gian), Âm nhạc (các con số trong thời gian), và Thiên văn học (các con số trong không gian và thời gian). Mẹ của cả 7 nghệ thuật đó là Triết học. Các nghệ thuật mang tính kỹ thuật như kiến trúc, nông nghiệp, hội họa, điêu khắc, và các nghề thủ công khác được xếp ở hàng thấp hơn.

Thời Trung cổ, nghệ thuật được coi là đứa con của tự nhiên. Dần dần nghệ thuật chỉ còn là những gì mà người xưa coi là nghề thủ công. Từ “nghệ thuật” đòi hỏi một cái gì đó được tạo nên một cách khéo léo bởi người nghệ sĩ. Có điều chính các nghệ sĩ đã phá bỏ các hạn chế do các định nghĩa loại đó tạo ra, thách thức các định kiến của mọi người, và vượt xa các triết gia, các nhà tâm lý học và phê bình, chứ đừng nói chi đến đại chúng.

Plato cho rằng cái Đẹp phải phản ánh chân lý. Đến đây ta lại vấp phải câu hỏi Pilate đã đặt ra cho Chúa Jesus: “Vậy thì Chân lý là cái gì?”. Theo thi sĩ lãng mạn John Keats chân lý ở đây phải được hiểu là chân lý nghệ thuật. “Cái đẹp là Chân lý, Chân lý là cái Đẹp”, tức là một chân lý mang tính cảm xúc, một biểu hiện chính xác cảm xúc thực của nghệ sĩ, chứ không phải là chân lý theo nghĩa triết học hay khoa học, như là sự thật chẳng hạn.

vô cùng lắm em ơi =))
 

xoai

Member
Trong 1 bữa tiệc sang trọng nếu có 1 thằng hề góp vui, không ai tiếc thưởng cho nó cả nhưng nếu nó phá thì người ta không ngần ngại đá đít nó ra ngoài.
 

Tra cứu điểm thi

Phần mềm mới

Quảng cáo

11223344550983550000
Top