Nếu không lầm thì tôi nhớ, cái topic này có từ lâu rồi và tôi cũng đã đọc đi đọc lại nhiều lần. Tôi đã không đưa ra quan điểm, bởi vì có lẽ hoàn cảnh của tôi không giống với hoàn cảnh của các bạn. Nhớ hồi xưa có đọc được một bài thơ của Hoàng Anh Tú ký dưới bút danh Tiểu Tuyền Thư, đăng ở trên báo Hoa học trò:
Cái roi tre
Bố tôi với cái roi tre
Khi tôi bỏ học, chạy về thăm ông
Nhà tôi người đứng, người trông
Bà ngồi than thở, trời không hết nồm
Ông tôi ốm độ mươi hôm
Rễ tre, rễ mít đã chườm ra sân
Đàn gà vẫn đứng một chân
Con bên thành giếng, con gằn đống rơm
Hoa nhài nở chẳng còn thơm
Ấm trà nguội ngắt, bữa cơm vội vàng...
Ông tôi mê tỉnh ngổn ngang
Cầm tay tôi lại đặt sang tay bà
Tôi nhìn ông muốn khóc òa
Nỗi đau, đâu cứ phải là roi tre?
Chiều nay tôi bỏ học về
Bố tôi quảng cái roi tre lên trời.
Qua bài thơ, tôi chỉ muốn nói rằng, nếu như không có lỗi thì làm sao mà bố mẹ phải nhọc tay tặng lươn. Tôi nghĩ từ rất xa xưa, đã thành truyền thống mất rồi, hình ảnh cái roi mây, roi tre đã ăn sâu vào tiềm thức của mỗi gia đình Việt Nam, mỗi cá nhân như chúng tôi. Nói đến một gia đình gia giáo và nền nếp ta rất dễ bắt gặp hình ảnh chiếc roi mây, roi tre treo cạnh cửa ra vào hoặc cạnh bàn thờ. Tôi biết rằng tôi rất có cảm tình với những nét gia phong như thế.
Cuộc sống hiện tại của tôi rất ít gắn bó với gia đình, không hẳn là do hoàn cảnh mà phần lớn do cá tính thích tự chịu trách nhiệm trước cuộc sống của tôi. Tình cảm của tôi với gia đình rất ít khi được thể hiện trừ trường hợp gia đình gặp một biến cố nào đấy.
Hồi xưa mắc khuyết điểm được bố, hoặc mẹ thưởng cho mấy con lươn. Đến bây mới hiểu rằng ta thật là hạnh phúc bởi vì bố mẹ đã gánh hộ ta khuyết điểm. Nối đau thể xác của ta quá nhỏ nhoi so với nỗi đau tinh thần mà bố mẹ phải chịu đựng. Thưởng ta mấy con lươn, bố mẹ tự lấy muối sát vào lòng mình, nhưng cắn răng, thà mình đánh con mình còn hơn để ra ngoài rồi họ đánh chết con mình.
Đến bây giờ khi đứng trước cuộc đời này, nhất là khi tránh được một sai lầm nào đó ta mới thấy hạnh phúc vì ngày xưa... Và mỗi khi mắc phải sai lầm ta biết rằng bây giờ tự ta phải gánh chịu chứ không có ai chia sẻ được cho ta được nữa. Tự dưng lại thèm thưởng thức món lươn của bố mẹ. Nhưng bố mẹ ta đâu có đủ sức để thưởng cho ta như ngày xưa nữa mà bố mẹ chỉ buồn vì sự bất lực của mình, vì ngày xưa đã không dạy dỗ ta chu đáo. Ta rất sợ nhìn thấy nỗi buồn của bố mẹ...
Tôi không muốn tranh luận, phản bác một ai đó. Tôi chỉ muốn chia sẻ và muốn nói với các bạn rằng: Cái gì đã là văn hóa và truyền thống thì không nên phủ nhận nó một cách đơn giản, mà nên trau dồi và phát triển nó. Tất nhiên cái gì mà nếu lạm dụng nó quá thì cũng có hại. Một lần nữa tôi nói lại rằng: tôi không muốn phân biệt phải trái, ai sai ai đúng cả, Tôi chỉ muốn chia sẻ quan điểm thôi.