chuabietgi
Member
Viết cái này lâu rồi, nhưng đến vừa rồi mới post lên blog để mọi ng đọc..
Hôm nay mang vô đây...mong nhận đc ý kiến của các bạn!
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Vy mỉm cưởi nắm chặt lấy tay Gia Phong. Hai đứa cùng dắt tay nhau đi trên những con đường phố cổ Hà Nội." Trăng đêm nay sáng quá!" Nó khẽ mỉm cười và cảm nhận màu vàng huyền diệu của vầng trăng đêm rằm. Chiếc đèn lồng đỏ trên tay rung rinh rồi bỗng nhiên phát sáng, thứ ánh sáng lung linh đến lạ kì! Không thể tin vào mắt mình, xung quanh nó ... một ... hai ... rồi ba ... không biết từ đâu những chiếc đèn lồng quanh nó tự nhiên cháy sáng !!! Cả dãy phố tràn ngập trong thứ ánh sáng kì diệu của những chiếc đèn lồng đỏ và sự ngạc nhiên pha lẫn niềm sung sướng của Vy. Chưa hết ngạc nhiên và bất ngờ Vy bỗng giật mình khi nghe bên tay giọng nói ấm áp và ngọt ngào của một người con trai... Là Gia Phong. Không gì có thể diễn tả hết cảm xúc của Vy lúc này!
***
Đây là lần thứ ba trong tuần Vy gặp lại mong muốn bấy lâu của mình trong giấc mơ. Nó thật sự không hiểu vì sao mong ước của nó bây giờ lại mãnh liệt đến như thế. Nó thầm nghĩ và cười một mình - đúng biểu hiện của một cô nhóc mới biết yêu. Chắc nó đoán ra được điều gì đó. Đúng rồi, nó chỉ thật sự như vậy khi bất ngờ đọc và trả lời cái SMS đó! Hình như cảm xúc của nó đang đòng biến với thời gian và nghịch biến với kì thi đang đợi nó vào tuần sau ![/FONT]
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]
[/FONT][FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Nghe thì có vẻ lạ, nhưng Trung thu thứ 18 trong đời, nó đếm từng ngày để đến ngày hôm nay. Mà mọi chuyện chung quy cũng chỉ vì cái lễ kết nghĩa giữa lớp Văn và lớp Lý khóa trên hồi đâu năm đấy. Nó vẫn thường kết tội cái ngày "hạnh phúc và vui mừng " ấy ( cô chủ nhiệm nó nói vậy trong cái bài phát biểu hôm đó !) là đã cướp đi " nụ cười ngây thơ và trong sáng của một cô bé chưa biết yêu ... thay vào đó là nụ cười hạnh phúc của một teengirl với đầy dẫy những ... "biểu hiện của người đang yêu" - nick của nó trên YM! mới - nghe đáng sợ thật !
Kể ra thì nó cũng mang đầy đủ đặc điểm của một đứa con gái lớp Văn có gắn nhãn hiệu Amser! Cũng lãng mạn lắm, cũng thích cái gì mà người ta gọi là bất ngờ ... vá nó cũng nuôi lớn cùng nó một giấc mơ... một giấc mơ đặc biệt... ! Có vẻ cái mong muốn bây lâu của nó đã tỉnh giấc sau cái sms hôm rồi. Cứ nghĩ đến việc được thực hiên ước mơ của mình với hắn là nó đã sướng lắm rồi. Chẳng thế mà từ sáng đến giờ thay vì ăn uống và học hành điều độ theo lịch của mama thì nó đã tự thưởng cho mình một ngày lục tung tủ quấn áo hòng kiếm được bộ ưng ý nhất với cái bụng chĩ có mỗi quả táo và cái càng cua từ sáng. ^^ Cả ****** nó hát, nó cuời nó nhảy nhót khiến đứa em của nó mà cũng chỉ biết nhìn nó ... lắc đầu. Uhm thì thông cảm cho nó .. lần đầu hẹn hò má lại được thực hiện giấc mơ đó chứ !!![/FONT]
*******
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Chưa bao giờ Vy cảm thấy cô đơn và lạc lõng đến thế. Nó đã hi vọng nhiều, đã hồi hộp thấp thỏm từ mấy hôm nay chỉ để đúng cô đơn một mình giữa dòng người vui vẻ thế này sao? Cuộc hẹn mà nó vẫn mong đến rút cuộc chỉ là do nó tự tưởng tượng ra. Chẳng có ai quan tâm đến nó cả. Tủi thân, thất vọng , nó chỉ còn biết đứng lặng ở đấy trong khi nỗi cô đơn cứ ùa về.
5 phút... 10 phút ...rồi 40, 50 phút đi qua với nó thật dài. Vẫn chỉ mình nó đứng đó và hi vọng. Bất chợt nó cảm thấy lo lắng, nó đã không thể bình tĩnh hơn được. Nhưng dường như vẫn còn có điều như đó thôi thúc trong nó, và nó vẫn đợi mà không nguôi hi vọng... Hi vọng Gia Phong sẽ đến, hi vọng Gia Phong sẽ giữ lời hứa mặc dù thật mong manh. Nhớ ...thương ... bất chợy Vy nhận ra mình đã yêu nhiều hơn mình nghĩ...đã yêu nhiều hơn mình nghĩ...Khúc nhạc "ước gì" quen thuộc vang lên đúng một tiếng sau giờ hen... 7h30'.
- Alo! Anh... chất giọng vui sướng ở âm vực cao của nó tắc nghẹn lại trong phút chốc khi tiéng nói từ đầu kia vang lên:
- xin lỗi em, anh không đến được...
Cố hít một hơi thật dài để nói vâng trước khi cúp máy, hay trước khi sụp đổ nó cũng không biết nữa. Chỉ biết rẳng nó muốn nói nhiều hơn một từ "vâng" đấy.Một phần trong nó muốn hét thật to vào điện thoại cho hả giận rẳng vì ai mà nó đã đứng đây từ chập tối trước bao lời trêu chọc của mấy gã xe ôm, của mấy thằng thanh niên đú đởn đi chơi Trung thu?Vì ai mà nó bồn chồn lo lắng không yên khi không thể liên lạc được? Ai đã cho nó một hi vọng rồi lại nhẫn tâm cướp lấy tử tay nó khi mà nó tưởng nó đã nắm thật chắc rồi? Nhưng nó đã không thể làm thế. Nó vẫn vậy mà. Không bao giờ nó nòi ra cho người khác biết nó đang nghĩ gì và nó cầm điều gì. Nó thích một mình chịu đựng, một mình chấp nhận. Tủi thân , thất vọng, cô đơn và lạc lõng đến tột cùng nó chỉ trưcòa khóc, và thật sự nó đã khóc khi gọi điện cho Nhat Minh.
***
Với nó bây giờ thì cả tiếng nhạc chớ điện thaọi củng khiến nó bực tức.Cảm giác tủi thân đang xâm chiếm trong lòng nó... Nó biết điều đó, nhưng có lẽ nó chẳng thể làm gì hơn lúc này. Nó hẹn Nhat Minh ra đây, nhưng nó không muốn đợi nữa.Nó không muốn dừng lại một chỗ, nó lê từng bước trên con đường nhỏ. Nhắm mắt, nó cầt bước ! Nó không muốn khcó nhưng nước mắt cứ trào ra mà chẳng thể kìm nén nổi. Đây đâu phải lần đầu Gia Phong lỡ hẹn.
***
- Mày... mày đây rồi... tao tìm mãi. Sao hẹn rồi mà lại đi linh tinh thế này?
- oh! mày ... - Vy lau vôi hàng nước mắt nhưng không kịp thóat khỏi cái nhìn của Nhat Minh. Nó hiểu Vy như hiểu chính mình vậy. Đôi lúc nó tự hỏi nếu nó và Vy yêu nhau thì mọi chuyện sẽ chẳng còn gỉ thú vị hết? Trước Vy, nó hoàn toàn chẳng che dấu được điều gì, và như thế thì lở có chuyện gì làm sao mà nói dối được. Đó chỉ là một trong hàng trăm lí do nó tự nghĩ ra. Mỗi lần như thế nó lại cười trừ... Chuyện đâu khắc có đó.
Đã hơn một lần nó thấy Vy khóc, nhưng lần này đứng trước con bạn , nó linh cảm mọi việc có vẻ nghiêm trọng hơn...
- Bụi nhỉ, chắc chỉ có đường phố Hà Nội mới nhiều bụi như thế . Mà lên xe đi, nếu có cần thổi bụi hội thì bảo tao kẻo ai không biết lại tưởng tao bắt nạt mày thì ... amen tao còn cưa được ai nữa ! - Nhat Minh cố tỏ ra hài hước như thể không nhìn thấy con bạn khóc vậy.- nào lên xe đi, dợi gì nữa, tao đưa mày ra chỗ này hay cực!
Vẻ mặt hớn hở và nụ cười thật tươi như người ta vẫn quảng cáo kem đánh răng của thằng bạn có vẻ khiến Vy thoải mái hơn một chút. Khẽ ngước nhìn thằng bạn, Vy cười ngượng trước khi gật đầu [/FONT]
Hôm nay mang vô đây...mong nhận đc ý kiến của các bạn!
Đèn lồng đỏ
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Vy mỉm cưởi nắm chặt lấy tay Gia Phong. Hai đứa cùng dắt tay nhau đi trên những con đường phố cổ Hà Nội." Trăng đêm nay sáng quá!" Nó khẽ mỉm cười và cảm nhận màu vàng huyền diệu của vầng trăng đêm rằm. Chiếc đèn lồng đỏ trên tay rung rinh rồi bỗng nhiên phát sáng, thứ ánh sáng lung linh đến lạ kì! Không thể tin vào mắt mình, xung quanh nó ... một ... hai ... rồi ba ... không biết từ đâu những chiếc đèn lồng quanh nó tự nhiên cháy sáng !!! Cả dãy phố tràn ngập trong thứ ánh sáng kì diệu của những chiếc đèn lồng đỏ và sự ngạc nhiên pha lẫn niềm sung sướng của Vy. Chưa hết ngạc nhiên và bất ngờ Vy bỗng giật mình khi nghe bên tay giọng nói ấm áp và ngọt ngào của một người con trai... Là Gia Phong. Không gì có thể diễn tả hết cảm xúc của Vy lúc này!
***
Đây là lần thứ ba trong tuần Vy gặp lại mong muốn bấy lâu của mình trong giấc mơ. Nó thật sự không hiểu vì sao mong ước của nó bây giờ lại mãnh liệt đến như thế. Nó thầm nghĩ và cười một mình - đúng biểu hiện của một cô nhóc mới biết yêu. Chắc nó đoán ra được điều gì đó. Đúng rồi, nó chỉ thật sự như vậy khi bất ngờ đọc và trả lời cái SMS đó! Hình như cảm xúc của nó đang đòng biến với thời gian và nghịch biến với kì thi đang đợi nó vào tuần sau ![/FONT]
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]
[/FONT][FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Nghe thì có vẻ lạ, nhưng Trung thu thứ 18 trong đời, nó đếm từng ngày để đến ngày hôm nay. Mà mọi chuyện chung quy cũng chỉ vì cái lễ kết nghĩa giữa lớp Văn và lớp Lý khóa trên hồi đâu năm đấy. Nó vẫn thường kết tội cái ngày "hạnh phúc và vui mừng " ấy ( cô chủ nhiệm nó nói vậy trong cái bài phát biểu hôm đó !) là đã cướp đi " nụ cười ngây thơ và trong sáng của một cô bé chưa biết yêu ... thay vào đó là nụ cười hạnh phúc của một teengirl với đầy dẫy những ... "biểu hiện của người đang yêu" - nick của nó trên YM! mới - nghe đáng sợ thật !
Kể ra thì nó cũng mang đầy đủ đặc điểm của một đứa con gái lớp Văn có gắn nhãn hiệu Amser! Cũng lãng mạn lắm, cũng thích cái gì mà người ta gọi là bất ngờ ... vá nó cũng nuôi lớn cùng nó một giấc mơ... một giấc mơ đặc biệt... ! Có vẻ cái mong muốn bây lâu của nó đã tỉnh giấc sau cái sms hôm rồi. Cứ nghĩ đến việc được thực hiên ước mơ của mình với hắn là nó đã sướng lắm rồi. Chẳng thế mà từ sáng đến giờ thay vì ăn uống và học hành điều độ theo lịch của mama thì nó đã tự thưởng cho mình một ngày lục tung tủ quấn áo hòng kiếm được bộ ưng ý nhất với cái bụng chĩ có mỗi quả táo và cái càng cua từ sáng. ^^ Cả ****** nó hát, nó cuời nó nhảy nhót khiến đứa em của nó mà cũng chỉ biết nhìn nó ... lắc đầu. Uhm thì thông cảm cho nó .. lần đầu hẹn hò má lại được thực hiện giấc mơ đó chứ !!![/FONT]
*******
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Chưa bao giờ Vy cảm thấy cô đơn và lạc lõng đến thế. Nó đã hi vọng nhiều, đã hồi hộp thấp thỏm từ mấy hôm nay chỉ để đúng cô đơn một mình giữa dòng người vui vẻ thế này sao? Cuộc hẹn mà nó vẫn mong đến rút cuộc chỉ là do nó tự tưởng tượng ra. Chẳng có ai quan tâm đến nó cả. Tủi thân, thất vọng , nó chỉ còn biết đứng lặng ở đấy trong khi nỗi cô đơn cứ ùa về.
5 phút... 10 phút ...rồi 40, 50 phút đi qua với nó thật dài. Vẫn chỉ mình nó đứng đó và hi vọng. Bất chợt nó cảm thấy lo lắng, nó đã không thể bình tĩnh hơn được. Nhưng dường như vẫn còn có điều như đó thôi thúc trong nó, và nó vẫn đợi mà không nguôi hi vọng... Hi vọng Gia Phong sẽ đến, hi vọng Gia Phong sẽ giữ lời hứa mặc dù thật mong manh. Nhớ ...thương ... bất chợy Vy nhận ra mình đã yêu nhiều hơn mình nghĩ...đã yêu nhiều hơn mình nghĩ...Khúc nhạc "ước gì" quen thuộc vang lên đúng một tiếng sau giờ hen... 7h30'.
- Alo! Anh... chất giọng vui sướng ở âm vực cao của nó tắc nghẹn lại trong phút chốc khi tiéng nói từ đầu kia vang lên:
- xin lỗi em, anh không đến được...
Cố hít một hơi thật dài để nói vâng trước khi cúp máy, hay trước khi sụp đổ nó cũng không biết nữa. Chỉ biết rẳng nó muốn nói nhiều hơn một từ "vâng" đấy.Một phần trong nó muốn hét thật to vào điện thoại cho hả giận rẳng vì ai mà nó đã đứng đây từ chập tối trước bao lời trêu chọc của mấy gã xe ôm, của mấy thằng thanh niên đú đởn đi chơi Trung thu?Vì ai mà nó bồn chồn lo lắng không yên khi không thể liên lạc được? Ai đã cho nó một hi vọng rồi lại nhẫn tâm cướp lấy tử tay nó khi mà nó tưởng nó đã nắm thật chắc rồi? Nhưng nó đã không thể làm thế. Nó vẫn vậy mà. Không bao giờ nó nòi ra cho người khác biết nó đang nghĩ gì và nó cầm điều gì. Nó thích một mình chịu đựng, một mình chấp nhận. Tủi thân , thất vọng, cô đơn và lạc lõng đến tột cùng nó chỉ trưcòa khóc, và thật sự nó đã khóc khi gọi điện cho Nhat Minh.
***
Với nó bây giờ thì cả tiếng nhạc chớ điện thaọi củng khiến nó bực tức.Cảm giác tủi thân đang xâm chiếm trong lòng nó... Nó biết điều đó, nhưng có lẽ nó chẳng thể làm gì hơn lúc này. Nó hẹn Nhat Minh ra đây, nhưng nó không muốn đợi nữa.Nó không muốn dừng lại một chỗ, nó lê từng bước trên con đường nhỏ. Nhắm mắt, nó cầt bước ! Nó không muốn khcó nhưng nước mắt cứ trào ra mà chẳng thể kìm nén nổi. Đây đâu phải lần đầu Gia Phong lỡ hẹn.
***
- Mày... mày đây rồi... tao tìm mãi. Sao hẹn rồi mà lại đi linh tinh thế này?
- oh! mày ... - Vy lau vôi hàng nước mắt nhưng không kịp thóat khỏi cái nhìn của Nhat Minh. Nó hiểu Vy như hiểu chính mình vậy. Đôi lúc nó tự hỏi nếu nó và Vy yêu nhau thì mọi chuyện sẽ chẳng còn gỉ thú vị hết? Trước Vy, nó hoàn toàn chẳng che dấu được điều gì, và như thế thì lở có chuyện gì làm sao mà nói dối được. Đó chỉ là một trong hàng trăm lí do nó tự nghĩ ra. Mỗi lần như thế nó lại cười trừ... Chuyện đâu khắc có đó.
Đã hơn một lần nó thấy Vy khóc, nhưng lần này đứng trước con bạn , nó linh cảm mọi việc có vẻ nghiêm trọng hơn...
- Bụi nhỉ, chắc chỉ có đường phố Hà Nội mới nhiều bụi như thế . Mà lên xe đi, nếu có cần thổi bụi hội thì bảo tao kẻo ai không biết lại tưởng tao bắt nạt mày thì ... amen tao còn cưa được ai nữa ! - Nhat Minh cố tỏ ra hài hước như thể không nhìn thấy con bạn khóc vậy.- nào lên xe đi, dợi gì nữa, tao đưa mày ra chỗ này hay cực!
Vẻ mặt hớn hở và nụ cười thật tươi như người ta vẫn quảng cáo kem đánh răng của thằng bạn có vẻ khiến Vy thoải mái hơn một chút. Khẽ ngước nhìn thằng bạn, Vy cười ngượng trước khi gật đầu [/FONT]