BlackDragon
Active Member
Các bạn cũng là con người . Các bạn có những cảm xúc riêng của chính mình . Bạn biết buồn , biết vui , biết suy nghĩ , nhận thức ... Và con người có hơn hẳn các loài vật khác ở mối quan hệ tình cảm với nhau , có lẽ ...
Vậy , khi bạn cảm thấy cô đơn , buồn bã ,mệt mỏi với mọi thứ,... thì bạn cần một ai đó phải không ? Có thể bạn có đủ nghị lực để tự đứng lên . Nhưng tôi , quả thật chỉ là một con người bình thường , và tôi cảm thấy thật bực bội , mệt mỏi nhiều thứ ...
Khi mà tôi cảm thấy chán mọi việc , lao đầu vào công việc,...thì cuộc sống trở nên nặng nhọc và khó khăn hơn . Có lẽ như vậy thì sẽ tốt hơn , và tôi không oán trách cuộc sống này... nhưng ,tôi vẫn có những suy nghĩ , những tình cảm dành cho người khác ... mặc dù muốn gạt đi tất cả , nhưng đâu phải là dễ dàng ...
Khi bạn bè có chuyện , tôi thật sự muốn ở bên họ , động viên hoặc chí ít là có thể lắng nghe những gì họ nói, tôi thật sự muốn chia sẻ cùng họ , nhưng , rồi có lẽ họ cần sự yên tĩnh , họ cần ở một mình để tự suy nghĩ , và thế là tôi không dám nói gì , không dám làm gì ... Tôi không biết mình hành động đúng hay sai , nhưng , đến bây giờ , tôi chợt nhận ra cuộc sống của chính mình ... Tôi quan hệ không ít , nhưng mọi mối quan hệ chỉ là xã giao , không hơn , không kém ... buồn thật , giờ đây nghĩ lại , thật chẳng có một ai là người bạn thật sự thân thiết của mình , hiểu mình ... Có lẽ , tôi sống không xứng đáng để có những người bạn tốt thật sự , nhưng tôi không biết lối thoát nó như thế nào ... Giờ đây , tôi thật sự cảm thấy cô đơn , thấy chán nản chính mình . Bạn bè ư ! Tôi đâu có ??? Hoặc có nhưng chính cái bản thân này của tôi cũng không cảm giác được . Sẽ có người nói tôi không hiểu họ , rằng họ là bạn của tôi . Nhưng tôi không biết , không chắc rằng điều đó đúng hay sai . Tôi thật sự chỉ mong muốn có được những người bạn thật sự . Chỉ một người thôi cũng được .Nhiều khi , muốn tìm một ai đó để tâm sự , để kể lể , nhưng rồi sau đó , tôi lại chợt nhận ra rằng , những gì tôi đã nói , thì ai có quan tâm đâu cơ chứ !Chán thật ! Không phải tôi không tin vào những người bạn của tôi bây giờ . Nhưng ... tôi cũng không biết chính xác tôi đang đòi hỏi gì ở họ ...
Có lẽ , tôi rất cần họ những lúc như thế này , những lúc mà tôi có thật nhiều điều để nói ... đôi khi , muốn gặp một ai đó để mình có thể khóc trước họ , để mình có thể nói với họ , tâm sự với họ mọi chuyện ... nhưng gặp ai đây ??? Thật sự là không có ư ???
Đúng là trẻ con , nhưng tôi đòi hỏi mọi người để cho tôi được nói , được tâm sự tất cả ... nhưng không có ai ... muốn nói gì đó với bạn bè về chuyện của họ , về những tâm sự của họ , nhưng họ lạnh lùng và không nói gì cả . Vậy làm sao tôi không tự cảm thấy hụt hẫng ...
Đúng , tôi sống ích kỉ , và chẳng có gì là tình cảm cả . Sống như một loài sinh vật phù du , chỉ biết chơi , biết học , biết ăn , biết ngủ ... chấm hết Đôi khi muốn tự cười nhạo bản thân mình , nhưng rồi lại cảm thấy cay cay ở sống mũi .Cuộc sống thật sự của mình đây sao . Sống với nhau , mọi người dường như vô tình lắm , lạnh lùng lắm , và đời sao "cay nghiệt" thế chứ ?Mệt mỏi chuyện học hành , chán nản chuyện bạn bè , cảm thấy cô đơn ... Đúng , muốn gặp một ai đó lắm , muốn nói chuyện với ai đó , bất kì ai có thể lắng nghe , có thể hiểu chính mình ... nhưng không có !!!!!!! Mãi mãi liệu có hay không , tôi không biết !!!!
Nhưng có lẽ , tôi đã sống đùa cợt , sống ích kỉ và không biết quan tâm đến người khác ... tôi thật ích kỉ , chẳng biết nói gì ngoài từ "chán" ...
Tôi đang viết cái gì đây , liệu bạn có hiểu không , có người nói đó là một tâm lý của tuổi này ... có lẽ đúng . Nhưng dù sao tôi cũng không biết ...
Ôi , ở trên đời , tìm được một người hiểu được mình , biết lắng nghe và biết ở bên mình thật khó biết bao ... dù sao ... sống là chấp nhận đau khổ để đón lấy hạnh phúc ... nghe nó thật "sáo" , thật "rỗng" ... ôi , tri kỉ ... ta tìm mi ... !!!!
Vậy , khi bạn cảm thấy cô đơn , buồn bã ,mệt mỏi với mọi thứ,... thì bạn cần một ai đó phải không ? Có thể bạn có đủ nghị lực để tự đứng lên . Nhưng tôi , quả thật chỉ là một con người bình thường , và tôi cảm thấy thật bực bội , mệt mỏi nhiều thứ ...
Khi mà tôi cảm thấy chán mọi việc , lao đầu vào công việc,...thì cuộc sống trở nên nặng nhọc và khó khăn hơn . Có lẽ như vậy thì sẽ tốt hơn , và tôi không oán trách cuộc sống này... nhưng ,tôi vẫn có những suy nghĩ , những tình cảm dành cho người khác ... mặc dù muốn gạt đi tất cả , nhưng đâu phải là dễ dàng ...
Khi bạn bè có chuyện , tôi thật sự muốn ở bên họ , động viên hoặc chí ít là có thể lắng nghe những gì họ nói, tôi thật sự muốn chia sẻ cùng họ , nhưng , rồi có lẽ họ cần sự yên tĩnh , họ cần ở một mình để tự suy nghĩ , và thế là tôi không dám nói gì , không dám làm gì ... Tôi không biết mình hành động đúng hay sai , nhưng , đến bây giờ , tôi chợt nhận ra cuộc sống của chính mình ... Tôi quan hệ không ít , nhưng mọi mối quan hệ chỉ là xã giao , không hơn , không kém ... buồn thật , giờ đây nghĩ lại , thật chẳng có một ai là người bạn thật sự thân thiết của mình , hiểu mình ... Có lẽ , tôi sống không xứng đáng để có những người bạn tốt thật sự , nhưng tôi không biết lối thoát nó như thế nào ... Giờ đây , tôi thật sự cảm thấy cô đơn , thấy chán nản chính mình . Bạn bè ư ! Tôi đâu có ??? Hoặc có nhưng chính cái bản thân này của tôi cũng không cảm giác được . Sẽ có người nói tôi không hiểu họ , rằng họ là bạn của tôi . Nhưng tôi không biết , không chắc rằng điều đó đúng hay sai . Tôi thật sự chỉ mong muốn có được những người bạn thật sự . Chỉ một người thôi cũng được .Nhiều khi , muốn tìm một ai đó để tâm sự , để kể lể , nhưng rồi sau đó , tôi lại chợt nhận ra rằng , những gì tôi đã nói , thì ai có quan tâm đâu cơ chứ !Chán thật ! Không phải tôi không tin vào những người bạn của tôi bây giờ . Nhưng ... tôi cũng không biết chính xác tôi đang đòi hỏi gì ở họ ...
Có lẽ , tôi rất cần họ những lúc như thế này , những lúc mà tôi có thật nhiều điều để nói ... đôi khi , muốn gặp một ai đó để mình có thể khóc trước họ , để mình có thể nói với họ , tâm sự với họ mọi chuyện ... nhưng gặp ai đây ??? Thật sự là không có ư ???
Đúng là trẻ con , nhưng tôi đòi hỏi mọi người để cho tôi được nói , được tâm sự tất cả ... nhưng không có ai ... muốn nói gì đó với bạn bè về chuyện của họ , về những tâm sự của họ , nhưng họ lạnh lùng và không nói gì cả . Vậy làm sao tôi không tự cảm thấy hụt hẫng ...
Đúng , tôi sống ích kỉ , và chẳng có gì là tình cảm cả . Sống như một loài sinh vật phù du , chỉ biết chơi , biết học , biết ăn , biết ngủ ... chấm hết Đôi khi muốn tự cười nhạo bản thân mình , nhưng rồi lại cảm thấy cay cay ở sống mũi .Cuộc sống thật sự của mình đây sao . Sống với nhau , mọi người dường như vô tình lắm , lạnh lùng lắm , và đời sao "cay nghiệt" thế chứ ?Mệt mỏi chuyện học hành , chán nản chuyện bạn bè , cảm thấy cô đơn ... Đúng , muốn gặp một ai đó lắm , muốn nói chuyện với ai đó , bất kì ai có thể lắng nghe , có thể hiểu chính mình ... nhưng không có !!!!!!! Mãi mãi liệu có hay không , tôi không biết !!!!
Nhưng có lẽ , tôi đã sống đùa cợt , sống ích kỉ và không biết quan tâm đến người khác ... tôi thật ích kỉ , chẳng biết nói gì ngoài từ "chán" ...
Tôi đang viết cái gì đây , liệu bạn có hiểu không , có người nói đó là một tâm lý của tuổi này ... có lẽ đúng . Nhưng dù sao tôi cũng không biết ...
Ôi , ở trên đời , tìm được một người hiểu được mình , biết lắng nghe và biết ở bên mình thật khó biết bao ... dù sao ... sống là chấp nhận đau khổ để đón lấy hạnh phúc ... nghe nó thật "sáo" , thật "rỗng" ... ôi , tri kỉ ... ta tìm mi ... !!!!