DarkTemplar
Member
Đại văn hào Pháp Victor Hugo thường được biết đến với các tiểu thuyết như Thằng gù nhà thờ Đức bà, Những người khốn khổ. Chúng ta có ít người được làm quen với một mảng tác phẩm giá trị khác của ông là thơ. Dưới đây tôi xin giới thiệu một số tác phẩm thơ của ông đã được dịch ra tiếng Việt.
Ngôi sao
Đêm tôi ngủ thiếp trên bờ cát
Cơn gió rùng mình lạnh tỉnh giấc mơ
Mở mắt cuối trời sao hôm tít tắp
Long lanh màu sáng trắng ảo huyền
Gió bấc chạy cuốn theo bão lộng
Nệm bông mềm sao lấp lánh mây êm
Một ánh sáng suy tư và sống động
Làm dịu mỏm đá ngầm nơi con sóng trào dâng
Tưởng thấy một linh hồn qua ngọc trai óng ánh
Vẫn còn đêm, tràn lan bóng tối hoài công
Vòm trời rạng một nụ cười thần thánh
Ánh bạc soi đầu cột gió nghiêng mình
Thân tàu thẫm đen nhưng cánh buồn loé trắng
Trang trọng đứng nhìn ngôi sao đăm đắm
Như nhìn một con chim từ tia chớp lửa sinh ra
Đại dương hướng về phía ngôi sao, hệt như quần chúng
Sóng hạ thấp tiếng gào chừng sợ nó bay xa
Một tình yêu khôn cùng bao trùm khoảng rộng
Cỏ xanh lay ngây ngất dưới chân người
Chim trò chuyện với nhau trong tổ ấm
Một bông hoa thức giấc thầm thì: "Sao là chị của tôi".
Và, trong lúc màn đêm vén lên từng vạt đòi ánh sáng,
Tôi nghe thấy một lời vọng xuống tự thiên hà:
"Ta là vì sao đến vòm trời trước hết
Thiên hạ tưởng ta xuống mồ, ta từ đó đi ra
Ta từng soi ngọn Xinai, và đỉnh cao Tayjét
Ta như viên sỏi vàng và lửa bắn vào vầng trán đêm đen
Từ chiếc ná cao su trong tay của Chúa,
Ta là cái hồi sinh khi một thế giới điêu tàn,
Hỡi các quốc gia! Ta là chất Thơ cháy đỏ
Ta lấp lánh trên đầu của Môidơ và của Đăngtơ
Con sư tử Đại dương yêu ta say đắm
Ta đến rồi! Đạo đức, niềm tin, dũng cảm hãy giương cờ!
Hãy bước lên tháp canh, các trí nhân, các nhà tư tưởng!
Mi mắt hãy mở to và thắp sáng con ngươi
Đất hãy chuyển luống cày, sự sống khơi lên tiếng động.
Những tâm hồn đương ngủ, hãy đứng lên! Vì người
Bước sau ta, người gửi ta đi tiền trạm
Là thiên sứ Tự Do, là người Ánh sáng khổng lồ.
(tập thơ Trừng phạt - Khương Hữu Dụng dịch)
Ngôi sao
Đêm tôi ngủ thiếp trên bờ cát
Cơn gió rùng mình lạnh tỉnh giấc mơ
Mở mắt cuối trời sao hôm tít tắp
Long lanh màu sáng trắng ảo huyền
Gió bấc chạy cuốn theo bão lộng
Nệm bông mềm sao lấp lánh mây êm
Một ánh sáng suy tư và sống động
Làm dịu mỏm đá ngầm nơi con sóng trào dâng
Tưởng thấy một linh hồn qua ngọc trai óng ánh
Vẫn còn đêm, tràn lan bóng tối hoài công
Vòm trời rạng một nụ cười thần thánh
Ánh bạc soi đầu cột gió nghiêng mình
Thân tàu thẫm đen nhưng cánh buồn loé trắng
Trang trọng đứng nhìn ngôi sao đăm đắm
Như nhìn một con chim từ tia chớp lửa sinh ra
Đại dương hướng về phía ngôi sao, hệt như quần chúng
Sóng hạ thấp tiếng gào chừng sợ nó bay xa
Một tình yêu khôn cùng bao trùm khoảng rộng
Cỏ xanh lay ngây ngất dưới chân người
Chim trò chuyện với nhau trong tổ ấm
Một bông hoa thức giấc thầm thì: "Sao là chị của tôi".
Và, trong lúc màn đêm vén lên từng vạt đòi ánh sáng,
Tôi nghe thấy một lời vọng xuống tự thiên hà:
"Ta là vì sao đến vòm trời trước hết
Thiên hạ tưởng ta xuống mồ, ta từ đó đi ra
Ta từng soi ngọn Xinai, và đỉnh cao Tayjét
Ta như viên sỏi vàng và lửa bắn vào vầng trán đêm đen
Từ chiếc ná cao su trong tay của Chúa,
Ta là cái hồi sinh khi một thế giới điêu tàn,
Hỡi các quốc gia! Ta là chất Thơ cháy đỏ
Ta lấp lánh trên đầu của Môidơ và của Đăngtơ
Con sư tử Đại dương yêu ta say đắm
Ta đến rồi! Đạo đức, niềm tin, dũng cảm hãy giương cờ!
Hãy bước lên tháp canh, các trí nhân, các nhà tư tưởng!
Mi mắt hãy mở to và thắp sáng con ngươi
Đất hãy chuyển luống cày, sự sống khơi lên tiếng động.
Những tâm hồn đương ngủ, hãy đứng lên! Vì người
Bước sau ta, người gửi ta đi tiền trạm
Là thiên sứ Tự Do, là người Ánh sáng khổng lồ.
(tập thơ Trừng phạt - Khương Hữu Dụng dịch)