Dẫu biết chắc rằng anh trở lại- Xuân Quỳnh
Thị trấn nào anh đấn chiều nay
Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét
Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt
Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa
Xóm nào anh sẽ đi qua
Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi...
Dẫu em biết rằng anh trở lại
Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh.
Thời gian trôi theo cánh cửa một mình
Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói
Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi
Một con đường vời vợi núi cùng sông
Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không
Chỉ lá rụng dạt dào lối phố
Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ.
Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên.
6-3-1985
Đêm trở về--Xuân Quỳnh
Một nhành cây đập khẽ vào cửa sổ
Một nhành cây ướt đẫm mưa rào
Đêm bên bờ biển, cát và sao
Gian nhà trọ, ngọn đèn vàng bé nhỏ
Đêm đầu tiên tôi trở về quê cũ
Chưa thấy mặt người thân, chưa gặp được xóm làng
Chỉ ánh sao, mùi cỏ cháy hun thuyền
Một nhành cây đập khẽ vào cửa sổ
Có thể là ngọn gió
Lá rào rào nước rơi
Hay một cánh chim bay
Thuỷ triều lớn đang ngập tràn khắp bãi
Những tảng đá vôi trắng tinh như muối
Những tảng đá xanh lấp lánh rong mềm
Tôi mở cửa ra vườn
Bốn bề xào xạc
Từ cành thấp lên cành cao
Từ cây này sang cây khác
Tiếng thì thầm lan mãi đến xa xôi
Có lẽ nào cây đã nhận ra tôi?
Chân tôi bước trên đất và trên cỏ
Tôi nghe tiếng chim đêm, tôi chạm vào tảng đá
Lòng bỗng xạc xào run rẩy như cây
Trời sáng mau đi cho tôi gặp mặt người
Hai mươi năm hai mươi năm mong nhớ
Hai mươi năm tôi mới có một khung cửa sổ
Để mở ra là gặp quê nhà.
Ôi mùi thơm của những bông hoa
Những nhành cây như bàn tay trìu mến
Của quê nhà đang ngả xuống vai tôi
Nước mắt hoà với giọt mưa vui
Gà gáy sáng, vòm xan nắng dậy!
Đà Nẵng, 1975
Nếu ngày mai em không làm thơ nữa- Xuân Quỳnh
Nếu ngày mai em không làm thơ nữa
Cuộc sống trở về bình yên
Ngày nối nhau trên đường phố êm đềm
Không nỗi khổ, không niềm vui kinh ngạc
Trận mưa xuân dẫu làm ướt áo
Nhưng lòng em còn cảm xúc chi đâu
Mùa đông về quên nỗi nhớ nhau
Không xôn xao khi nắng hè đến sớm
Chuyện hôm nay sẽ trở thành kỉ niệm
Màu phượng chẳng nồng nàn trên lối ta đi.
Gió thổi nơi này không lạnh tới nới kia
Lời nói tâm tình trở nên nhạt nhẽo
Nghe tiếng con tàu em không thể hiểu
Tấm lòng anh trong mỗi chuyến đi xa
Em không còn thấy nhớ những sân ga
Những nơi đã đi, những nơi chưa hề đến
Khát vọng anh dẫu hoà trong sóng biển
Sóng xô bờ chẳng rộn đến tâm tư
Một ngày nào đọc lại dòng thơ
Âm điệu ấy chẳng còn gieo tiếng nhạc
Chất men nào làm em choáng váng
Cũng phai dần theo những tháng năm xa.
Như hòm thư không còn một phong thư
Hết ngọn lửa lạ lùng, thôi mùa mây phiêu bạt.
ơi trời xanh - xin trả cho vô tận
Trời không xanh trong đáy mắt em xanh
Và trong em không thể còn anh.
Nếu ngày mai em không làm thơ nữa.
18-7-1967
ĐOÁ HỒNG TÌNH YÊU tác giả:khuyét danh
Bán cho tôi một đoá hồng đicô bé
Đoá nào tươi còn búp nụ mịn màng
Tôi ngưốc lên:'xin ông chồ tôi lưa
một bông hồng vừa ý nghĩa vừa sang
Khách mỉm cười:'cô thật tài quảng cáo
thế hoa mang ý nghĩa sao cô?"
Tôi bối rối :'hình như người ta nói
nó tượng trưng tình nồng thắm vô bờ"
"Cám ơn cô, giá bao nhiêu đấy nhỉ?"
Tôi lắc đầu :"thôi xin biếu ông không
một đoá hông không bao nhieu ông ạ!
Rất mong ông làm người đẹp vui lòng!"
Khách bỗng nhìn tôi như xoay lốc
"Cô bé lầm tôi không tăng người yêu
Thằng bạn thân tuần qua vào nghĩa địa
Một bông hồng cho nó bớt quạnh hiu
Nhưng cô phải nhận tiền đi chứ!
Hoa cho không rồi mẹ mắng làm sao?
Tôi cúi mặt"xin tặng người xấu số
Chuyện của ông làm tôi bỗng nghẹn ngào!"
Khách quay đi áo rừng đã bạc
Dáng cao gầy khuất hẳn bóng chiều nghiêng
Tôi bất chợt đưa tay làm dấu thánh
"Mẹ giũ gìn cho người ấy bình yên"
Trời đầu xuân còn vương sắclanh
Nắng vàng mơ, má con gái thêm hồng
Tôi bâng khuâng nhớ đến người khách lạ
Mình nhớ người , người có nhớ mình không?
Chiều 29 phố phường sao tấp nập
Người ta đi từng cặp bên nhau
Mắt tôi lạc bỗng dưng bừng sáng
Phải anh k0 người khách hôm nào?
Tim động mạnh sau hàng lụa mỏng
Anh đến gần lời nói cũng reo vui
'Sao cô bé hàng hôm nay dắt chứ?
Còn nhớ tôi hay cô đã quên rồi
hành quân xong tôi vừa vêgg hậu cứ
Ghé qua đây xin co một bông hồng
Và mong cô cho tôi xin lời chúc:
rất mong làm người đẹp vui lòng!