trangcva
New Member
Đọc báo HHT cũ, từ lâu lắm rồi, cách đây 4-5 năm cơ, thấy một bài báo hay, post lên cho mọi người cùng xem và suy ngẫm. Bài báo ấy dịch từ một báo của nước ngoài. Có thể bạn vẫn nhớ câu chuyện này, những đọc một lần nữa cũng không sao, sẽ càng thấy chuyện có ý nghĩa...
Con người chúng ta ai cũng bị ám ảnh bởi ý nghĩ khi ta hoàn hảo ta mới xứng đáng được yêu thương. Chính suy nghĩ sai lầm này đã khiến cho chúng ta không ít lần phải rên lên "Đời là bể khổ". Ta luôn đấu tranh với bản thân để ngày càng trở nên tốt đẹp hơn, nhưng đã là "nhân" thì phải "vô thập toàn", khi phạm sai lầm ta bị dằn vặt, lo sợ, sợ không còn được kính trọng, được đề cao, và sợ nhất là không còn được yêu thương nữa. Sai lầm chỉ hữu ích khi nó khuyến khích ta tiến lên, còn không nó sẽ làm tê liệt con người với mặc cảm rằng mình thật vô dụng và bất tài.
Chuyện kể rằng ngày xưa có một vòng tròn. Vòng tròn ta rất tự hào về thân hình, tròn một cách hoàn hảo đến từng milimet của mình. Thế nhưng, một sáng nọ thức dậy, nó bỗng thấy mình mất một góc lớn hình tam giác. Buồn bực, vòng tròn khăn gói lên đường tìm mảnh vỡ bị mất. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rất chậm chạp. Nó bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại đang khoe hương toả sắc bên vệ đường; nó thủ thỉ tâm tình cùng sâu bọ; nó tận hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp. Vòng tròn tìm được rất nhiều mảnh vỡ nhưng chẳng mạnh nào vừa vặn cả và thế là nó lại tiếp tục cuộc tìm kiếm. Một ngày kia vòng tròn tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít. Nó sung sướng đến run người, giờ đây nó lại hoàn hảo như xưa. Nó ghép mảnh vỡ vào rồi lăn đi. Nhưng, ơ kìa, sao nó lăn nhanh thế, nhanh đến nỗi các bông hoa bên đường nhoè đi trong mắt nó, tiếng chuyện trò của sâu bọ thì bạt đi trong gió. Vòng tròn nhận ra rằng thế giới xung quanh nó trở nên khác hẳn khi nó lăn quá nhanh. Nó bèn dừng lại, đặt mảnh vỡ bên lề đường rồi chầm chậm lăn đi.
Bài học cái vòng tròn tặng tất cả chúng ta là : thật kỳ lạ khi ta mất đi một chút gì đó ta lại thấy mình hoàn hảo. Một người có tất cả mọi thứ trên đời lại chính là kẻ nghèo túng. Anh ta sẽ không bao giờ biết thế nào là ước mơ, hy vọng, là nuôi dưỡng giấc mơ về một ngày mai tươi sáng hơn. Anh ta sẽ không bao giờ biết đến cái cảm giác sung sướng khi có ai đó yêu thương anh ta và cho anh ta cái anh ta tha thiết mong muốn mà không có được.
Cuộc sống không phải là cái bẫy được đời giăng ra để chờ chúng ta sa vào rồi kết tội. Mục đích của chúng ta là thắng nhiều hơn bại. Hãy chấp nhận sự bất toàn là một phần tất yếu của con người. Nếu ta đủ dũng cảm để yêu thương, đủ sức mạnh để tha thứ, đủ hào phóng để chia sẻ niềm hạnh phúc của kẻ khác, đủ thông minh để biết rằng tình yêu thương luôn bao bọc tất cả chúng ta, khi ấy ta đã đạt được sự toàn mỹ mà rất nhiều người chỉ dám mơ ước mà thôi.
Tất nhiên, câu chuyện này không mang một ý nghĩa tiêu cực, đó là khi con người biết mình không hoàn hảo thì con người không cần cố gắng nữa. Chính vì sự không hoàn hảo đó mà con người luôn muốn hoàn thiện mình. Có lẽ đó chính là mục đích sống cao nhất của loài người !!!
Con người chúng ta ai cũng bị ám ảnh bởi ý nghĩ khi ta hoàn hảo ta mới xứng đáng được yêu thương. Chính suy nghĩ sai lầm này đã khiến cho chúng ta không ít lần phải rên lên "Đời là bể khổ". Ta luôn đấu tranh với bản thân để ngày càng trở nên tốt đẹp hơn, nhưng đã là "nhân" thì phải "vô thập toàn", khi phạm sai lầm ta bị dằn vặt, lo sợ, sợ không còn được kính trọng, được đề cao, và sợ nhất là không còn được yêu thương nữa. Sai lầm chỉ hữu ích khi nó khuyến khích ta tiến lên, còn không nó sẽ làm tê liệt con người với mặc cảm rằng mình thật vô dụng và bất tài.
Chuyện kể rằng ngày xưa có một vòng tròn. Vòng tròn ta rất tự hào về thân hình, tròn một cách hoàn hảo đến từng milimet của mình. Thế nhưng, một sáng nọ thức dậy, nó bỗng thấy mình mất một góc lớn hình tam giác. Buồn bực, vòng tròn khăn gói lên đường tìm mảnh vỡ bị mất. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rất chậm chạp. Nó bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại đang khoe hương toả sắc bên vệ đường; nó thủ thỉ tâm tình cùng sâu bọ; nó tận hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp. Vòng tròn tìm được rất nhiều mảnh vỡ nhưng chẳng mạnh nào vừa vặn cả và thế là nó lại tiếp tục cuộc tìm kiếm. Một ngày kia vòng tròn tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít. Nó sung sướng đến run người, giờ đây nó lại hoàn hảo như xưa. Nó ghép mảnh vỡ vào rồi lăn đi. Nhưng, ơ kìa, sao nó lăn nhanh thế, nhanh đến nỗi các bông hoa bên đường nhoè đi trong mắt nó, tiếng chuyện trò của sâu bọ thì bạt đi trong gió. Vòng tròn nhận ra rằng thế giới xung quanh nó trở nên khác hẳn khi nó lăn quá nhanh. Nó bèn dừng lại, đặt mảnh vỡ bên lề đường rồi chầm chậm lăn đi.
Bài học cái vòng tròn tặng tất cả chúng ta là : thật kỳ lạ khi ta mất đi một chút gì đó ta lại thấy mình hoàn hảo. Một người có tất cả mọi thứ trên đời lại chính là kẻ nghèo túng. Anh ta sẽ không bao giờ biết thế nào là ước mơ, hy vọng, là nuôi dưỡng giấc mơ về một ngày mai tươi sáng hơn. Anh ta sẽ không bao giờ biết đến cái cảm giác sung sướng khi có ai đó yêu thương anh ta và cho anh ta cái anh ta tha thiết mong muốn mà không có được.
Cuộc sống không phải là cái bẫy được đời giăng ra để chờ chúng ta sa vào rồi kết tội. Mục đích của chúng ta là thắng nhiều hơn bại. Hãy chấp nhận sự bất toàn là một phần tất yếu của con người. Nếu ta đủ dũng cảm để yêu thương, đủ sức mạnh để tha thứ, đủ hào phóng để chia sẻ niềm hạnh phúc của kẻ khác, đủ thông minh để biết rằng tình yêu thương luôn bao bọc tất cả chúng ta, khi ấy ta đã đạt được sự toàn mỹ mà rất nhiều người chỉ dám mơ ước mà thôi.
Tất nhiên, câu chuyện này không mang một ý nghĩa tiêu cực, đó là khi con người biết mình không hoàn hảo thì con người không cần cố gắng nữa. Chính vì sự không hoàn hảo đó mà con người luôn muốn hoàn thiện mình. Có lẽ đó chính là mục đích sống cao nhất của loài người !!!