tâm hồn đá
Member
12h _đèn bàn vẫn sáng _ nó không ngủ
không hiểu sao , dạo này nó như 1 kẻ mất hồn vậy .
sáng nay , nó dậy muộn ........ vậy là nghỉ học không lý do ..... cả ngày nó ngồi ôm tập sách hóa .....cố nhồi nhét , rồi lại quên ...... nó bực mình vô cớ với chính mình........
tại sao tại sao chứ ? tại sao cứ bắt nó phải làm những điều mà nó không hề muốn ? nó ghét học, nó ghét phải tỏ ra thông minh. học giỏi hơn người khác, sao không cho nó hạnh phúc như tất cả những đứa trẻ khác. 15t , nó phải rời xa bạn bè , người thân ..... đẻ lên cái thành phố xa lạ này .... những ngày rằm , những ngày lễ lớn ..... bạn bè nó xúng xính đi chơi , còn nó , ngoài lớp học và căn phòng xóm trọ này , nó chẳng biết đi đâu .......
'' nhìn người ta hạnh phúc mà thèm '' ........ nó muốn nhao vào chiếc điện thoại để gọi cho huy ........ nhưng lỗi sợ hãi '' người thứ 3'' làm cho nó khoong đủ can đảm để làm được điều đó. ngày trước mỗi lần muốn khóc , nó đều gọi cho huy và điều làm cho nó thấy thích thú đó là được nghe những lời an ủi từ huy , nó mới ấm áp làm sao...... từ ngày bố nó biết chuyện.... bố cấm đoán và kiểm tra nó ráo rát hơn : '' yêu là tiêu tan giấc mơ đại học '' đó là những gì bố nó nghĩ thế. nhưng nó thừa hiểu bố nó cấm nó không chỉ mỗi lý do đó mà còn vì bố nó và bố huy không hề ưa gì nhau ...... công an mà ai chẳng cạnh tranh nhau chức vụ . nó hiểu ra thế , nhưng , tình cảm của nó và huy chẳng thay đổi tẹo gì ..... nếu như nó không cảm thấy mệt mỏi và bỏ cuộc .
bât giờ nó vẫn như 1 con rô bốt được lắp mô hình '' vâng _ dạ ''
có bao giờ nó được sống như chính mình nhỉ
không hiểu sao , dạo này nó như 1 kẻ mất hồn vậy .
sáng nay , nó dậy muộn ........ vậy là nghỉ học không lý do ..... cả ngày nó ngồi ôm tập sách hóa .....cố nhồi nhét , rồi lại quên ...... nó bực mình vô cớ với chính mình........
tại sao tại sao chứ ? tại sao cứ bắt nó phải làm những điều mà nó không hề muốn ? nó ghét học, nó ghét phải tỏ ra thông minh. học giỏi hơn người khác, sao không cho nó hạnh phúc như tất cả những đứa trẻ khác. 15t , nó phải rời xa bạn bè , người thân ..... đẻ lên cái thành phố xa lạ này .... những ngày rằm , những ngày lễ lớn ..... bạn bè nó xúng xính đi chơi , còn nó , ngoài lớp học và căn phòng xóm trọ này , nó chẳng biết đi đâu .......
'' nhìn người ta hạnh phúc mà thèm '' ........ nó muốn nhao vào chiếc điện thoại để gọi cho huy ........ nhưng lỗi sợ hãi '' người thứ 3'' làm cho nó khoong đủ can đảm để làm được điều đó. ngày trước mỗi lần muốn khóc , nó đều gọi cho huy và điều làm cho nó thấy thích thú đó là được nghe những lời an ủi từ huy , nó mới ấm áp làm sao...... từ ngày bố nó biết chuyện.... bố cấm đoán và kiểm tra nó ráo rát hơn : '' yêu là tiêu tan giấc mơ đại học '' đó là những gì bố nó nghĩ thế. nhưng nó thừa hiểu bố nó cấm nó không chỉ mỗi lý do đó mà còn vì bố nó và bố huy không hề ưa gì nhau ...... công an mà ai chẳng cạnh tranh nhau chức vụ . nó hiểu ra thế , nhưng , tình cảm của nó và huy chẳng thay đổi tẹo gì ..... nếu như nó không cảm thấy mệt mỏi và bỏ cuộc .
bât giờ nó vẫn như 1 con rô bốt được lắp mô hình '' vâng _ dạ ''
có bao giờ nó được sống như chính mình nhỉ