vichia
Active Member
Hôm nay đọc xong cái này trên vnexpress, mới thấy con người có thể yêu nhau đến mức nào ....http://vnexpress.net/Vietnam/Suc-khoe/2005/08/3B9E19C5/
Nhật ký về cuộc chiến chống bệnh ung thư
Choáng và hận là cảm giác của Phan Văn Hòa khi biết vợ bị ung thư; hận vì y học đã chữa được nhiều bệnh mới mà bó tay với căn bệnh cổ xưa này. Rồi hy vọng đã đến với những ai cần nó. Ngọn lửa ấy khi bùng lên, khi lay lắt, nhưng chưa bao giờ tắt trong những ngày cả hai chiến đấu với bệnh tật. VnExpress xin trích đăng nhật ký của anh.
Hà Nội, 29/03/2005
- Tìm thày chạy thuốc
- Viết cho người ra đi
Hôm qua, tôi phải dùng tới thuốc giảm đau Fentanyl cho vợ. Nó được thể hiện dưới dạng lá cao dán DUROGESIC. Lúc đầu cũng định để dành, phòng trường hợp đau quá nặng. Tuy nhiên, tính ra, vợ tôi chịu đau cũng tới trên dưới 8 tháng trời rồi. Vợ tôi khẳng định là cường độ đau không tăng, nhưng vì đau lâu quá, nên rất mệt mỏi và khó chịu. Sau khi nghiên cứu, tôi quyết định cứ dùng thử cho vợ xem sao.
Sáng dậy, vợ tôi kêu buồn ngủ. Tối qua ngủ có ngon hơn, không biết có phải do thuốc giảm đau mới không. Chắc không phải, vì thuốc này chỉ có công hiệu sau 12 tiếng đồng hồ thôi. Tôi khuyên vợ tôi đi ngủ, rồi tôi thì đi làm.
Gần trưa, cỡ khoảng 11 giờ sáng, vợ tôi gọi điện, nói rằng mệt lắm, và nhịp tim lên tới 125. Tôi vội vàng tắt máy tính, chạy về ngay. Về đến nơi mới nhớ ra là mất điện từ sáng. Và về vội quá, nên tôi cũng chưa kịp tìm hiểu kỹ lại về tác dụng phụ của DUROGESIC nữa, mặc dù trước đó đã đọc, và nhớ rằng không có tác dụng phụ nguy hiềm.
Lại phải chạy vào Bán đảo Linh đàm, tìm một hàng Cafe Internet. Đọc kỹ ra thì thấy Fentanyl có khi còn làm chậm nhịp tim, chứ không phải tăng. Nhưng có thể làm suy hô hấp. Mà vợ tôi vốn đang rất yếu về phổi. Quay về, định dùng một số phương pháp hỗ trợ hô hấp, thì vợ tôi đã kịp chuẩn bị và bắt đầu dùng bình oxy để thở. May mà trước đó, tôi cứ quyết mua bình oxy để đề phòng trường hợp con ốm. Lúc này, mạch vợ tôi lên tới 133.
Được một lúc, nhịp tim có chậm lại. Vợ tôi mệt quá thiếp đi. Dậy có uống được một cốc sữa, vài viên thuốc. Có vẻ vẫn mệt, và buồn ngủ nữa. Không biết có phải do Fentanyl không. Giờ cô ấy vẫn đang nằm ngủ, nhịp thở có vẻ vẫn hơi nhanh. Nhịp tim chắc vẫn khoảng 120-125 gì đó...
Hà nội ngày 31 tháng 3 năm 2005
Hôm nay là một ngày kinh khủng đối với chúng tôi. Sáng dậy, lọ mọ đo nhịp tim cho vợ, thấy có giảm được tý ty, nghĩa là còn 120 nhịp một phút. Chưa có gì sáng sủa. Nhưng cũng có vẻ đỡ. Tuy nhiên, vợ tôi vẫn có vẻ mệt, dù đã tươi tỉnh hơn hôm qua rất nhiều.
Tôi và vợ tôi quyết định sẽ đi chụp lại phổi vào khoảng cuối giờ sáng. Khi nhận tấm phim X-quang, tôi lặng người đi, còn vợ tôi kêu lên thảng thốt và hốt hoảng. Trên phim, một nửa tấm phim hiện lên trắng phớ. Vợ tôi đã MẤT NGUYÊN MỘT BÊN PHỔI. Tôi quay xe đi thẳng về nhà. Vợ tôi lặng đi, không nói được thêm một lời nào nữa. Vậy đó! Mới chỉ được khoảng 1 tháng từ lần chụp phim trước. Và bây giờ, khối u từ một nửa lá phổi đã ăn lan ra hết cả một lá! BẤT CHẤP BA BỐN LOẠI THUỐC tôi đang cho vợ tôi uống! THẤT VỌNG. Còn gì để nói nữa đây?
Gần đến nhà, tôi mới an ủi vợ tôi được một câu. Có lẽ vợ tôi cũng chẳng để ý nghe được tôi nói gì nữa. Giờ thì tôi cũng chẳng nhớ tôi đã kịp nói gì với vợ tôi.
Về đến nhà, bố vợ tôi nhìn thấy vẻ mặt chúng tôi và tái mặt. Cụ không nói không rằng, rút tấm phim ra xem và cũng bàng hoàng ngồi thịch xuống salon! Không ai nói được gì. Một lúc, tôi nói với cụ: "Con sẽ khởi động ngay". Khởi động ở đây là khởi động phương án dự phòng. Tôi có bàn qua với cụ trước đó mấy ngày. Và bây giờ, phải bắt đầu hành động. Việc đầu tiên, tôi gọi điện cho một anh bác sỹ quen ở viện K. Anh lập tức hẹn tôi đầu giờ chiều lên gặp. Trong tình huống khẩn cấp, tôi nghĩ ngay đến việc phải đưa vợ tới viện K để xạ trị, sớm ngày nào hay ngày ấy, dù trước đây tôi không muốn làm điều này.
Rồi lập tức, tôi cầm máy điện thoại gọi thẳng sang Singapore. Với tôi, viện K chỉ là phương án tạm thời để lấp chỗ trống trong khi tôi chờ tới lúc có thể bay sang Singapore. Rất may, người ta cho tôi gặp ngay người tôi cần: Dr. Ang Peng Tiam. Tôi lập bập nói bằng tiếng Anh với bác sỹ về bệnh tình của vợ. Ông nhẹ nhàng giải thích qua một số điểm, và đề nghị tôi xác nhận khi nào tôi có thể tới Singapore được. Tôi cũng mô tả qua tình hình, và nói sẽ cố gắng cuối tuần sau bay sang. Tôi chẳng dám nói thực là theo một số thông tin tôi biết, giá chữa bệnh ở Singapore là rất cao so với mức sống của người Việt nam, và tôi cần một số thời gian để huy động tiền bạc. Vị bác sỹ nói với tôi khi nào sẵn sàng, gọi điện trước cho ông và ông sẽ cho tôi một cái lịch hẹn. Thế là bước đầu cũng tạm gọi là may mắn, may trong cái rủi, trong một số quyết định sai lầm của tôi. Tiếp sau đó là một loạt các cú điện thoại đến bạn bè để huy động tiền bạc. Với đa số người Việt chúng ta, tổng chi phí cho đợt chữa bệnh này ở Singapore là quá lớn, nói chung là khó có thể lo được. Tôi ước tính có lẽ phải lên tới khoảng 40 ngàn USD. Nhưng còn nước còn tát, tôi phải cố hết sức thôi. Bạn bè đều trả lời sẵn lòng, kẻ ít người nhiều. Chắc đầu tuần tới tôi cũng sẽ được bạn bè giúp cho một phần quan trọng về tài chính.
Đầu giờ chiều lên viện K, anh bạn bác sỹ mắng tôi một chập. Làm thế nào được anh? Một lựa chọn của tôi có thể đúng, cũng có thể sai. Tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi. Tôi lên một mình. Lần trước, anh đã giúp tôi để tôi có thể đăng ký vào viện ngoại trú mà không cần có mặt bệnh nhân. Tôi nói với anh tôi không muốn cho vợ tôi biết, chỉ muốn nếu cần xạ trị thì tôi đưa vợ tôi lên, xạ chừng 15 phút, rồi lại chở về ngay. Rồi tôi lại ngần ngừ và rút hồ sơ, không cho vợ tôi vào xạ. Lần này, anh nói nặng rồi, bắt buộc phải có bệnh nhân mới được. Và anh nói không nên giấu vợ tôi nữa. Thế là tôi lại phải hẹn lại anh sáng sớm mai đưa vợ tôi vào.
Quay về công ty, giải quyết một số việc, tôi sực nhớ ra một người bà con ở viện Lao, người đã từng chữa bệnh cho tôi. Lại lọ mọ lái xe lên viện, mang theo phim phổi của vợ. Mãi mới gặp được cô. Sau khi xem, cô giải thích cho tôi rất nhiều điều. Và, các bạn biết không: Chưa chắc đã phải là khối u ăn lan ra toàn bộ lá phổi. Khối u vốn có gốc sát với gốc khí quản. Chỉ cần nó lớn lên một chút, là có thể bít mất gốc phế quản của lá phổi rồi! Và một khí gốc phế quản bị bít, lá phổi sẽ bị xẹp xuống, rồi nhanh chóng thành lá phổi sẽ bị dính vào nhau. Lập tức, phim phổi bị trắng. Vậy nghĩa là, tôi lại có HY VỌNG rồi! Đúng hay sai, chưa biết, nhưng như thế là còn hy vọng. Tôi ra về vơi đi bao nhiêu gánh nặng. Áo phông dần dần khô lại sau suốt mấy tiếng đồng hồ ướt nhẹp, do tôi căng thẳng toát mồ hôi liên tục.
Tối về, tôi liên lạc với những người đã được bác sỹ Tiam chữa trị. Có những người khá là nặng. Tỷ như người bình thường có độ đo ung thư ở mức 5, thì một bác người Việt mình, khi sang với ông Tiam, có chỉ số bệnh lên tới 500! Rất cao. Bác cũng bị ung thư phổi, trắng một lá phổi trái như của vợ tôi. Nhưng còn nặng hơn nhiều. Đã bị di căn xuống gan và háng. Hạch háng sưng vù, không đi nổi. Khi các con bác đưa bác sang Singapore, người ta phải khiêng bác đi. Và sau 7 lộ trình chữa bệnh bằng hóa trị, bác đã đi lại được. Chỉ số bệnh còn 11! Một chỉ số ĐẦY HY VỌNG...
Và tôi tiếp tục tìm kiếm thông tin về bác sỹ Peng Tiam. Rất nhiều thông tin hay. Bác sỹ Tiam dùng hóa trị là chủ yếu, nhưng điểm đặc biệt là bệnh nhân không đau, không bị rụng tóc! Có vẻ kỳ diệu đấy chứ? Câu châm ngôn mà tôi sử dụng ở đây, chính là của bác sỹ Tiam đấy. Tóm lại, tôi đã thất vọng, và lại tràn đầy hy vọng. Tôi quyết định sẽ đưa vợ tôi sang Singapore bằng được!
Nhật ký về cuộc chiến chống bệnh ung thư
Choáng và hận là cảm giác của Phan Văn Hòa khi biết vợ bị ung thư; hận vì y học đã chữa được nhiều bệnh mới mà bó tay với căn bệnh cổ xưa này. Rồi hy vọng đã đến với những ai cần nó. Ngọn lửa ấy khi bùng lên, khi lay lắt, nhưng chưa bao giờ tắt trong những ngày cả hai chiến đấu với bệnh tật. VnExpress xin trích đăng nhật ký của anh.
Hà Nội, 29/03/2005
- Tìm thày chạy thuốc
- Viết cho người ra đi
Hôm qua, tôi phải dùng tới thuốc giảm đau Fentanyl cho vợ. Nó được thể hiện dưới dạng lá cao dán DUROGESIC. Lúc đầu cũng định để dành, phòng trường hợp đau quá nặng. Tuy nhiên, tính ra, vợ tôi chịu đau cũng tới trên dưới 8 tháng trời rồi. Vợ tôi khẳng định là cường độ đau không tăng, nhưng vì đau lâu quá, nên rất mệt mỏi và khó chịu. Sau khi nghiên cứu, tôi quyết định cứ dùng thử cho vợ xem sao.
Sáng dậy, vợ tôi kêu buồn ngủ. Tối qua ngủ có ngon hơn, không biết có phải do thuốc giảm đau mới không. Chắc không phải, vì thuốc này chỉ có công hiệu sau 12 tiếng đồng hồ thôi. Tôi khuyên vợ tôi đi ngủ, rồi tôi thì đi làm.
Gần trưa, cỡ khoảng 11 giờ sáng, vợ tôi gọi điện, nói rằng mệt lắm, và nhịp tim lên tới 125. Tôi vội vàng tắt máy tính, chạy về ngay. Về đến nơi mới nhớ ra là mất điện từ sáng. Và về vội quá, nên tôi cũng chưa kịp tìm hiểu kỹ lại về tác dụng phụ của DUROGESIC nữa, mặc dù trước đó đã đọc, và nhớ rằng không có tác dụng phụ nguy hiềm.
Lại phải chạy vào Bán đảo Linh đàm, tìm một hàng Cafe Internet. Đọc kỹ ra thì thấy Fentanyl có khi còn làm chậm nhịp tim, chứ không phải tăng. Nhưng có thể làm suy hô hấp. Mà vợ tôi vốn đang rất yếu về phổi. Quay về, định dùng một số phương pháp hỗ trợ hô hấp, thì vợ tôi đã kịp chuẩn bị và bắt đầu dùng bình oxy để thở. May mà trước đó, tôi cứ quyết mua bình oxy để đề phòng trường hợp con ốm. Lúc này, mạch vợ tôi lên tới 133.
Được một lúc, nhịp tim có chậm lại. Vợ tôi mệt quá thiếp đi. Dậy có uống được một cốc sữa, vài viên thuốc. Có vẻ vẫn mệt, và buồn ngủ nữa. Không biết có phải do Fentanyl không. Giờ cô ấy vẫn đang nằm ngủ, nhịp thở có vẻ vẫn hơi nhanh. Nhịp tim chắc vẫn khoảng 120-125 gì đó...
Hà nội ngày 31 tháng 3 năm 2005
Hôm nay là một ngày kinh khủng đối với chúng tôi. Sáng dậy, lọ mọ đo nhịp tim cho vợ, thấy có giảm được tý ty, nghĩa là còn 120 nhịp một phút. Chưa có gì sáng sủa. Nhưng cũng có vẻ đỡ. Tuy nhiên, vợ tôi vẫn có vẻ mệt, dù đã tươi tỉnh hơn hôm qua rất nhiều.
Tôi và vợ tôi quyết định sẽ đi chụp lại phổi vào khoảng cuối giờ sáng. Khi nhận tấm phim X-quang, tôi lặng người đi, còn vợ tôi kêu lên thảng thốt và hốt hoảng. Trên phim, một nửa tấm phim hiện lên trắng phớ. Vợ tôi đã MẤT NGUYÊN MỘT BÊN PHỔI. Tôi quay xe đi thẳng về nhà. Vợ tôi lặng đi, không nói được thêm một lời nào nữa. Vậy đó! Mới chỉ được khoảng 1 tháng từ lần chụp phim trước. Và bây giờ, khối u từ một nửa lá phổi đã ăn lan ra hết cả một lá! BẤT CHẤP BA BỐN LOẠI THUỐC tôi đang cho vợ tôi uống! THẤT VỌNG. Còn gì để nói nữa đây?
Gần đến nhà, tôi mới an ủi vợ tôi được một câu. Có lẽ vợ tôi cũng chẳng để ý nghe được tôi nói gì nữa. Giờ thì tôi cũng chẳng nhớ tôi đã kịp nói gì với vợ tôi.
Về đến nhà, bố vợ tôi nhìn thấy vẻ mặt chúng tôi và tái mặt. Cụ không nói không rằng, rút tấm phim ra xem và cũng bàng hoàng ngồi thịch xuống salon! Không ai nói được gì. Một lúc, tôi nói với cụ: "Con sẽ khởi động ngay". Khởi động ở đây là khởi động phương án dự phòng. Tôi có bàn qua với cụ trước đó mấy ngày. Và bây giờ, phải bắt đầu hành động. Việc đầu tiên, tôi gọi điện cho một anh bác sỹ quen ở viện K. Anh lập tức hẹn tôi đầu giờ chiều lên gặp. Trong tình huống khẩn cấp, tôi nghĩ ngay đến việc phải đưa vợ tới viện K để xạ trị, sớm ngày nào hay ngày ấy, dù trước đây tôi không muốn làm điều này.
Rồi lập tức, tôi cầm máy điện thoại gọi thẳng sang Singapore. Với tôi, viện K chỉ là phương án tạm thời để lấp chỗ trống trong khi tôi chờ tới lúc có thể bay sang Singapore. Rất may, người ta cho tôi gặp ngay người tôi cần: Dr. Ang Peng Tiam. Tôi lập bập nói bằng tiếng Anh với bác sỹ về bệnh tình của vợ. Ông nhẹ nhàng giải thích qua một số điểm, và đề nghị tôi xác nhận khi nào tôi có thể tới Singapore được. Tôi cũng mô tả qua tình hình, và nói sẽ cố gắng cuối tuần sau bay sang. Tôi chẳng dám nói thực là theo một số thông tin tôi biết, giá chữa bệnh ở Singapore là rất cao so với mức sống của người Việt nam, và tôi cần một số thời gian để huy động tiền bạc. Vị bác sỹ nói với tôi khi nào sẵn sàng, gọi điện trước cho ông và ông sẽ cho tôi một cái lịch hẹn. Thế là bước đầu cũng tạm gọi là may mắn, may trong cái rủi, trong một số quyết định sai lầm của tôi. Tiếp sau đó là một loạt các cú điện thoại đến bạn bè để huy động tiền bạc. Với đa số người Việt chúng ta, tổng chi phí cho đợt chữa bệnh này ở Singapore là quá lớn, nói chung là khó có thể lo được. Tôi ước tính có lẽ phải lên tới khoảng 40 ngàn USD. Nhưng còn nước còn tát, tôi phải cố hết sức thôi. Bạn bè đều trả lời sẵn lòng, kẻ ít người nhiều. Chắc đầu tuần tới tôi cũng sẽ được bạn bè giúp cho một phần quan trọng về tài chính.
Đầu giờ chiều lên viện K, anh bạn bác sỹ mắng tôi một chập. Làm thế nào được anh? Một lựa chọn của tôi có thể đúng, cũng có thể sai. Tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi. Tôi lên một mình. Lần trước, anh đã giúp tôi để tôi có thể đăng ký vào viện ngoại trú mà không cần có mặt bệnh nhân. Tôi nói với anh tôi không muốn cho vợ tôi biết, chỉ muốn nếu cần xạ trị thì tôi đưa vợ tôi lên, xạ chừng 15 phút, rồi lại chở về ngay. Rồi tôi lại ngần ngừ và rút hồ sơ, không cho vợ tôi vào xạ. Lần này, anh nói nặng rồi, bắt buộc phải có bệnh nhân mới được. Và anh nói không nên giấu vợ tôi nữa. Thế là tôi lại phải hẹn lại anh sáng sớm mai đưa vợ tôi vào.
Quay về công ty, giải quyết một số việc, tôi sực nhớ ra một người bà con ở viện Lao, người đã từng chữa bệnh cho tôi. Lại lọ mọ lái xe lên viện, mang theo phim phổi của vợ. Mãi mới gặp được cô. Sau khi xem, cô giải thích cho tôi rất nhiều điều. Và, các bạn biết không: Chưa chắc đã phải là khối u ăn lan ra toàn bộ lá phổi. Khối u vốn có gốc sát với gốc khí quản. Chỉ cần nó lớn lên một chút, là có thể bít mất gốc phế quản của lá phổi rồi! Và một khí gốc phế quản bị bít, lá phổi sẽ bị xẹp xuống, rồi nhanh chóng thành lá phổi sẽ bị dính vào nhau. Lập tức, phim phổi bị trắng. Vậy nghĩa là, tôi lại có HY VỌNG rồi! Đúng hay sai, chưa biết, nhưng như thế là còn hy vọng. Tôi ra về vơi đi bao nhiêu gánh nặng. Áo phông dần dần khô lại sau suốt mấy tiếng đồng hồ ướt nhẹp, do tôi căng thẳng toát mồ hôi liên tục.
Tối về, tôi liên lạc với những người đã được bác sỹ Tiam chữa trị. Có những người khá là nặng. Tỷ như người bình thường có độ đo ung thư ở mức 5, thì một bác người Việt mình, khi sang với ông Tiam, có chỉ số bệnh lên tới 500! Rất cao. Bác cũng bị ung thư phổi, trắng một lá phổi trái như của vợ tôi. Nhưng còn nặng hơn nhiều. Đã bị di căn xuống gan và háng. Hạch háng sưng vù, không đi nổi. Khi các con bác đưa bác sang Singapore, người ta phải khiêng bác đi. Và sau 7 lộ trình chữa bệnh bằng hóa trị, bác đã đi lại được. Chỉ số bệnh còn 11! Một chỉ số ĐẦY HY VỌNG...
Và tôi tiếp tục tìm kiếm thông tin về bác sỹ Peng Tiam. Rất nhiều thông tin hay. Bác sỹ Tiam dùng hóa trị là chủ yếu, nhưng điểm đặc biệt là bệnh nhân không đau, không bị rụng tóc! Có vẻ kỳ diệu đấy chứ? Câu châm ngôn mà tôi sử dụng ở đây, chính là của bác sỹ Tiam đấy. Tóm lại, tôi đã thất vọng, và lại tràn đầy hy vọng. Tôi quyết định sẽ đưa vợ tôi sang Singapore bằng được!