Lang thang...

BlackDragon

Active Member
Tiết học đã vào từ lâu , hắn vẫn lang thang trên sân trường .Kiếm 1 góc sân , hắn thả mình xuống 1 cái ghế đá cũ kĩ , cắm headphone vào tai và lặng nghe những giai điệu tuyệt vời của Scorpions .Hắn chẳng muốn lên lớp vào lúc này , những tiết học vô vị hay những trò đùa của lũ bạn có lẽ cũng không làm hắn cảm thấy khá hơn .Cái cảm giác trống rỗng này không phải là lần đầu tiên hắn gặp phải ...

Sân trường phủ đầy lá vàng , lá ở dưới chân hắn , bay trong gió và lướt qua mặt hắn từng chập .Thật kì lạ , giữa mùa hè mà lại có thể bắt gặp khung cảnh này trong cái tiết trời se lạnh và chút mưa lất phất .Thiên nhiên thật kì diệu ...

Hắn vẫn ngồi đó , lặng lẽ ,cô độc , nhìn sân trường vắng lặng , đón những làn gió táp vào mặt .Hắn thấy mình thật vô tâm , trong khi mọi người đang tranh thủ từng phút cho kì thi sắp tới thì hắn lại lãng phí thời gian một cách vô vị như thế này .Nhưng hắn biết , với tâm trạng như vậy hắn sẽ chẳng làm được việc gì khác .

Hắn đã chính thức bước vào tuổi 18 , cái tuổi mà con người ta được coi là thực sự trưởng thành .Nhưng có lẽ việc này cũng không có ý nghĩa nhiều đối với hắn .Thêm 1 tuổi đâu phải là sẽ chững chạc hơn , chỉ có trải nghiệm cuộc sống mới giúp hắn lớn lên được .Vậy mà lúc này đây , hắn thấy mình vẫn chỉ là một thằng trẻ con , nhỏ nhen ,tầm thường và ích kỉ .

Nhìn lại quãng thời gian qua , hắn đã làm được những gì ?Có lẽ tất cả chỉ là con số 0 .Thực sự hắn cũng không nghĩ là bản thân mình kém cỏi , hắn cũng có những sự tự tin , tự hào của một thằng con trai .Vậy mà hắn lại luôn thất bại , phải chăng cuộc sống lúc nào cũng quay lưng lại với hắn ?Hắn đã phải chịu sức ép , chịu sự kì vọng của nhiều người , nhưng cuối cùng lại làm họ thất vọng , làm cả chính hắn thất vọng về bản thân .Hắn đã quá mệt mỏi rồi ...

Cảm thấy hơi lạnh , hắn vào canteen mua 1 cốc cà phê với hy vọng sẽ giúp hắn tỉnh táo hơn .Bước qua đống đổ nát phía sau trường , hồ Tây đã hiển hiện trước mặt hắn .Mặt hồ vẫn đượm 1 lớp sương mờ ảo và những cơn gió mạnh luồn vào áo lại làm hắn khẽ rùng mình...

Hắn lại nghĩ về tương lai , rồi cuộc đời của hắn sẽ đi đến đâu ? Hắn không phải là một người chấp nhận cuộc sống tầm thường , nhưng những điều tầm thường hắn còn không đạt được thì nói chi đến cái to tát .Hắn đã nhiều lần thất bại , nhiều lần vấp ngã , nhưng điều đó chỉ khiến hắn biết cẩn trọng hơn trong mỗi bước đi tiếp theo , hắn sẽ không bỏ cuộc , không tuyệt vọng .Hắn bỗng nhớ đến một câu danh ngôn :”Thất bại lớn nhất không phải là khi ta vấp ngã mà là khi ta cứ nằm mãi đó sau khi vấp ngã .”

Gió vẫn thổi từng hạt mưa ,nhẹ nhẹ táp vào mặt hắn , lạnh buốt .Bên tai hắn lại vang lên câu hát của ban nhạc Scorpions :
”...For you ,life is just like chess .
If you don’t make a move , you’ll lose the game like this...”
 

Pham Vu Ngoc Ha

Active Member
Ôi, em viết hay quá Phong ạ :)
Đọc ban đầu thấy sự tuyệt vọng, nhưng rồi sau đó lại thấy rõ những niềm hy vọng, sự tự tin và nghị lực :)
 

BlackDragon

Active Member
Tri kỉ !

Có một người, cứ đi một mình. Anh ta nhìn xung quanh, anh ta cứ nhìn mãi nhìn mãi để tìm ra một hình ảnh nào đó hiện hữu. Nhưng dường như thật khó. Những gì xung quanh anh ta luôn thay đổi, luôn xoay chuyển một cách nhanh chóng. Còn anh ta thì đứng yên, như một hòn đá của sự im lặng.

Anh ta đi tìm cái điều đấy, tìm ở tất cả mọi nơi, từ tất cả mọi người... anh ta đến những nơi đông người nhất. Hoà mình vào âm thanh của sự nhiễu loạn, của những tiếng cười, tiếng nói, tiếng vui vẻ, tiếng the thé, họ chạm cốc, họ cười lên phe phé... Những con người đấy đang chuyển động, đang xoay quanh anh ta như người ta nắm tay nhau hát vang quanh đống lửa nhưng chẳng quan tâm gì đến đống lửa.

Anh vẫn ngồi, ngồi đấy, im lặng, không cười, không nói, không biểu hiện một cảm xúc gì hết. Đó là một sự đối lập, đối lập đến hoàn toàn. Có lẽ là một tảng băng trong những ngọn lửa, tảng băng chưa chảy ra, nó không chảy ra vì những sức nóng.

Rồi anh tìm đến những nơi của riêng mình, những nơi chỉ có vài con người, những nơi có trời và đất, nơi anh có thể nhìn mọi thứ bằng một con mắt trần tục của mình. Người ta gọi đó là suy tư... Nhưng thực ra thì anh ta đang nghĩ gì ? Có lẽ không ai biết. Có lẽ không ai có thể biết được rằng dưới lớp băng ấy là cái gì. Những gì không nói ra, những gì không biểu hiện ra. Tất cả cứ dồn nén lại, ki góp lại cho đến những buổi đêm, những buổi đem dần tích tụ thành một khối nặng ở trong lòng.
Người đời coi đó là sự kiêu ngạo và tìm cách dìm chết nó. Những lúc như thế anh chỉ im lặng và bỏ đi, tìm một chỗ cho riêng mình.
Nhưng sự chịu đựng chỉ có hạn và nhiều lúc muốn hét ầm lên, muốn nổ tung ra cho vỡ hết những ức chế trong lòng của mình.
Những khi ấy, khi vết thương chưa khỏi, con người ta có sức đề kháng về niềm tin kém nhất.

Thế rồi sự mù quáng luôn đem lại những hậu quả khủng khiếp. Không những không đạt được gì, anh ta chỉ thấy lòng mình lại sâu hoắm thêm một vết khoét nữa của sự sụp đổ. Con người ta quá độc ác khi giết nhau bằng sự tin tưởng.
Nhưng anh ta không gục gã, anh ta không bao giờ gục gã trước những thất bại như thế này...
Con người ta bắt đầu sợ phải tin, sợ phải hi vọng để rồi bị thất vọng. Thật độc ác, ai đã làm nên con người của anh ta như thế này ??
Nhưng cuối cùng, anh ta cũng gặp những người bạn, những người dù hiểu anh ta rất rất ít nhưng có lẽ đem lại anh ta một chút thanh thản nào đấy, khiến cho cuộc sống của anh ta đỡ vô vị phần nào ...

Và anh lại đi tìm, lại đi tìm một khoảng trống cho riêng mình, đi tìm một sự đồng cảm. Cho dù niềm hi vọng mới được phục sinh này còn vô cùng yếu ưót, nhưng anh ta vẫn cố tìm. Vẫn cố tìm một tri âm, tri kỉ của mình, tìm cho một ước mơ gần mười tám năm trời chưa thành hiện thực.
Anh ta như một người trong mê cung, và người xung quanh mình là những bức tường, tìm mãi, tìm mãi, hi vọng mãi, đi lạc, thất vọng và rồi lại hi vọng.

Có khi nào, anh ta đã gặp được người mình tìm kiếm, nhưng lại ngộ nhận và sợ hãi, e dè, không đủ sáng suốt để nhận ra người đấy ? Liệu như thế, có quá đáng tiếc không ????
 

BlackDragon

Active Member
Trời Hà Nội vào hạ dễ được hơn một tháng rồi !Dù rằng hoa phượng chưa đỏ rực trời nhưng đâu đó tiếng ve kêu đã râm ran từng kẽ lá .Và những buổi trưa mùa hè nắng chói chang, sân trường vắng lặng bỗng ran tiếng ve kêu, những chiếc ghế đá thì vẫn lặng im dưới những gốc cây xù xì ...

Thực sự thì hắn thích mùa đông nhất , mùa đông có cái "rét mướt luồn trong gió" ,có những cơn mưa tháng Mười Một lạnh giá ,nhưng dường như cái lạnh làm cho con người ta xích lại gấn nhau hơn .Nhưng dẫu sao , Hà Nội cả 4 mùa đều đẹp ,mùa hạ cũng có nét thi vị riêng của nó . Và hắn , lại lang thang , trong một sáng mùa hạ ...

Đây có lẽ là tiết học cuối cùng trong đời học sinh của hắn , nhưng hắn lại không ở trên lớp tận hưởng cái tiết học ấy mà lại lang thang dưới sân trường .Chỉ khác mọi khi là giờ đây xung quanh hắn là đám bạn đang tìm chỗ chụp ảnh , còn hắn ,dĩ nhiên là người cầm máy...Hắn luôn làm công việc này một phần vì hắn là người chụp ảnh đẹp nhất ,nhưng lý do thứ 2 là hắn không muốn xuất hiện trên những tấm hình kia .Hắn bỗng cảm thấy man mác buồn mà chẳng hiểu vì sao ...

Đâu đó , thoang thoảng mùi ẩm mốc của bờ tường , mùi hăng hắc của lá khô ,đánh thức một cái gì trong lòng hắn , từ dĩ vãng .Vẫn sân trường ấy , vẫn những gốc cây , những bờ tường ấy , tất cả thật thân quen nhưng không hề nhàm chán .Lúc này , hắn chỉ muốn ở một mình đễ xác minh xem cái cảm giác trong lòng hắn lúc này là gì .Nhưng tiếng ồn ào pha trò của đám bạn lại đưa hắn trở lại công việc ...Hắn vẫn lặng im , không nói một lời .Đồng hành với hắn lúc này là những tâm trạng mà ngay cả hắn cũng không thể định hình nổi.Hắn cứ miên man trong suy nghĩ, thây kệ những dòng hồi ức bất định cứ xối xả cuộn về, rồi đến một lúc nào đó, hắn cũng không ý thức được là hắn đã gửi chúng ở những nơi nào....

Đám bạn hắn đã lên lớp , còn hắn , hắn muốn ở lại một mình .Hắn thích được ở một mình , tự do , tự tại , không ai soi mói ,không ai làm phiền .Nhưng lúc này , trong lòng hắn lại dâng lên 1 sự cô đơn .Hắn lại nhớ đến một câu nói của một nhà thơ nào đó, xuân vì ấm mà cần tình, thu vì lạnh mà cần đôi ... quả thực đúng. Dường như vì lạnh mà cần hơn một người bên cạnh, vì cô đơn mà cần hơn một tâm hồn đồng điệu nhưng thử hỏi trong cõi trời đất này có mấy ai hiểu hắn?Vẫn chỉ có "mình ta với ta" mà thôi....

Vậy là hắn đã sắp hết đời học sinh , thời gian như cơn gió thoảng , thoáng chốc 3 năm đã trôi qua .Trong hắn lại xen lẫn 1 chút tiếc nuối , một chút bâng khuâng .Có những điều khi ta có thì không biết quý trọng , đến lúc sắp mất thì lại thấy tiếc nuối , vậy đấy !

Hắn cảm thấy mệt mỏi quá rồi , bao nhiêu lo toan , bao nhiêu suy nghĩ , bao nhiêu áp lực , rồi cả những băn khoăn , thất vọng , tất cả như một khối nặng đè chặt lấy hắn .Lúc này , hắn chỉ muốn tâm hồn được thảnh thơi .Quên đi , quên hết đi !

Nắng đã tràn ngập từng góc sân ,huyền ảo , lung linh...
 

BlackDragon

Active Member
Through the rain

Chiều về , mặt trời đang khuất dần sau những ngôi nhà lụp xụp , cũ kĩ , để lại chút ánh sáng đỏ ửng ,vàng vọt cuối ngày .Nhưng dòng người thì vẫn hối hả đi trên đường ,tấp nập , bon chen...Tất thảy đều tất bật , đều lo toan cho công việc của mình , cho bao nỗi bộn bề của cuộc sống ...Hắn vẫn ngồi đó ,trong một quán nước nhỏ , nhấm nháp ngụm cà phê và nhìn dòng đời trôi trong lặng lẽ...

Cái nóng oi bức của buổi chiều mùa hè đang được xoa dịu đi .Những cơn gió nhẹ thổi từng đợt ,cũng đủ để cuốn vài chiếc lá úa đã hết sức sống lìa khỏi cành , nhưng những chiếc lá xanh mơn mởn thì vẫn vươn mình trước nắng gió...Bầu trời đã tối sầm lại , những cơn gió giờ đây mạnh mẽ rít lên từng đợt ,những cây cổ thụ vững chắc nhất cũng chao đảo trong cơn dông .Dòng người tất bật giờ đây cũng cảm nhận được cơn mưa đang đến , thật gần .Họ bắt đầu lôi ra những chiếc áo mưa đủ màu sắc ,những người khác lại táp vào lề đường , mong tìm được chỗ trú chân, con đường cứ thưa dần...

Mưa ào ạt đổ xuống , từng đợt , từng đợt .Những hạt mưa trong vắt , long lanh cứ thế rơi xuống , tan ra trên mặt đường ,trên những mái nhà .Mưa lao qua những đám mây, mưa vờn trên những lá cỏ, thấm sâu vào lòng đất.Cuộc hành trình của mưa chứa đầy màu sắc và âm thanh... Hắn chợt cảm thấy khoan khoái và dễ chịu, im lặng lắng nghe những bản nhạc mưa rơi mãi, rơi hoài... tưởng như không bao giờ tắt .Những bản nhạc mưa. Lãng mạn, ướt át, tinh khiết, và trong lành...

Và mưa cứ thế rơi...Lúc to, lúc nhỏ, lúc dồn dập, khi rả rích, có khi giận dữ quất thẳng vào mặt con người đau nhói, lạnh buốt... lúc lại mơn man âu yếm, lất phất bay trên những mái tóc, những bờ vai... Mưa như những giọt nước mắt trong veo, lăn tròn trên đôi má, những giọt nước mắt buồn bã, những giọt nước mắt sướng vui...những giọt nước mắt đau khổ... những giọt nước mắt hạnh phúc...Mưa cứ rơi...

Hắn vẫn ngồi lặng ngắm cơn mưa .Không hiểu từ bao giờ , hắn đã yêu cơn mưa mùa hạ , mạnh mẽ nhưng không dai dẳng, ồn ào nhưng lại chóng tan .Cơn mưa đã gắn với hắn biết bao kỉ niệm ,những kí ức cứ hiện về trong hắn ,ào ạt như cơn mưa mùa hạ...
 
Thế nào là những áng văn hay? Nếu các bạn chưa rõ, hãy đọc thật kỹ lại những câu văn của BlackDragon . Đọc xong Nhí nhanh vừa thấy phảng phất đâu đây chút buồn, vừa thấy lòng tự dưng nhẹ nhõm đi. Như được trở về với thời cấp 3 , dưới mái trường Chu Văn An mát rượi. Một cái gì đó vừa lạ vừa quen....Thấy vơi đi những muộn phiền khi chia tay với "anh ý" . Và thấy mình bớt gai góc, bớt giống con nhím xù lông hơn. Phải, cuộc sống còn rất dài cơ mà. :D
 

chipcom

Member
Anh Phong có học chuyên văn không đấy?
Nếu như có thành lập FCBD <fan club Black Dragon> thì cho em làm chân trưởng FC nhé! ;)
 

Tra cứu điểm thi

Phần mềm mới

Quảng cáo

11223344550983550000
Top