BlackDragon
Active Member
Đi lang thang trên một con phố mà lòng lại chẳng nghĩ bất kỳ một điều gì cả. Trời cứ khuya dần, khuya dần cho đến lúc phố đêm hoá thành câm lặng.
Đặt cho mình một câu hỏi muôn thuở rằng đi đâu và làm gì ? Đêm về, những chiếc đèn đường cứ dài mãi, dài mãi tưởng chừng như bất tận về phía trước. Hứng từng đợt gió quật vào mặt, dường đi còn dài lắm, đã về đêm thì gió không cần cây vẫn cứ rì rào cho được. Trời luỵ dần những vì sao, những ngày gần đây người ta vẫn chỉ nhìn thấy một màu u ám.
Con ngõ hun hút sâu, lặng như tờ chợt giật mình bởi một tiếng động khô khốc. Lách cách, chùm chìa khoá loay hoay không tìm nổi chìa đúng chìa sai để tra vào ô khóa. Lãng đãng tiếng chó tru đêm cảnh báo kẻ đặt bàn chân vào con ngõ.
Một giấc mộng của ai đó chợt vỡ và đành khẽ trở mình. Thở hắt.
Đêm vô định và toàn hồn hơn ban ngày vì ban ngày người ta vốn phải chạy nhanh và hối hả. Đêm cứ dai dẳng cái âm hưởng của sự tĩnh mịch cô hồn, mơn man.
Mọi thứ là sự nhập nhoà, đôi khi lại là sự khẽ rung rinh của một cành cây chớm gió. Đêm về như một chất cồn không cay rát, cứ khiến bị u mê dần đi, lặng lẽ chìm vào vô thức một cách từ từ nhất.
Nào, thiếp ngủ đi thôi, giấc mơ vỡ làm đôi mất rồi...
Đặt cho mình một câu hỏi muôn thuở rằng đi đâu và làm gì ? Đêm về, những chiếc đèn đường cứ dài mãi, dài mãi tưởng chừng như bất tận về phía trước. Hứng từng đợt gió quật vào mặt, dường đi còn dài lắm, đã về đêm thì gió không cần cây vẫn cứ rì rào cho được. Trời luỵ dần những vì sao, những ngày gần đây người ta vẫn chỉ nhìn thấy một màu u ám.
Con ngõ hun hút sâu, lặng như tờ chợt giật mình bởi một tiếng động khô khốc. Lách cách, chùm chìa khoá loay hoay không tìm nổi chìa đúng chìa sai để tra vào ô khóa. Lãng đãng tiếng chó tru đêm cảnh báo kẻ đặt bàn chân vào con ngõ.
Một giấc mộng của ai đó chợt vỡ và đành khẽ trở mình. Thở hắt.
Đêm vô định và toàn hồn hơn ban ngày vì ban ngày người ta vốn phải chạy nhanh và hối hả. Đêm cứ dai dẳng cái âm hưởng của sự tĩnh mịch cô hồn, mơn man.
Mọi thứ là sự nhập nhoà, đôi khi lại là sự khẽ rung rinh của một cành cây chớm gió. Đêm về như một chất cồn không cay rát, cứ khiến bị u mê dần đi, lặng lẽ chìm vào vô thức một cách từ từ nhất.
Nào, thiếp ngủ đi thôi, giấc mơ vỡ làm đôi mất rồi...