Ký ức Hà Nội trong tôi

Co be vo tu

Member
Mình thấy bài này hay quá, nên post lên cho các bạn cung đọc nhé


Thư gửi bạn xa

Anh có yêu Hà Nội của ngày xưa
Những ngói cũ màu rêu nứt nẻ
Câu ca dao ngậm tiếng mùa se sẽ
Uể oải buồn đưa nhịp võng ban trưa.

Anh có yêu những ô kính hắt mờ
Tường vôi trắng cánh cổng kêu cọt kẹt,
Sau rèm cửa có đôi chim tránh rét
Mỗi hẹn về để đến tuổi mùa đông

Anh có yêu giàn hoa giấy màu hồng
Người đi xa lấy đặt tên cho phố
Mùa năm ấy đã nhạt màu trong sổ
Hẹn mùa này về hái nụ đầu tiên

Anh có yêu những ngõ nhở không tên
Có bé gái nhảy dây cười vô cớ
Bao kỉ niệm xép dày như chồng vở
Bưổi khai trường anh tặng lại cho em

Anh sẽ ngồi dán nhãn lại cho em
Trang hoạ báo bọc những điều chưa nói
Còn một câu ma em không hỏi,
Nhưng em tin là anh sẽ trả lời...
 

avirax

Member
Bài này về Hà Nội mà tôi rất thích, thèm về nhà dã cả man rồi.

HÀ NỘI NGÀY NÀO

Ta đem hết phiếu thịt mùa đông
bán cho gã chợ trời
để mua lấy không đầy một ký
bên đê sông Hồng chúng tôi nhen lửa
thịt nướng lên thơm phức cả triền sông.

Loa cứu hộ báo tin gì lạ vậy
áo rét chưa kịp về nhưng gió mùa Đông bắc đã bổ sung
lồng ngực trẻ kéo co cùng giông bão
cái đói qua đêm sét đánh hãi hùng.

Hồi đó em xanh xao như tàu lá
cái lạnh thấu tim gan em hát bập bùng
ta đi theo ánh lủa... ta di bằng óc
ta đi bằng đầu sao đi nổi bằng chân?

Em lại đến dịu dàng Tô Lich
chiến hào quanh co đọng lầy sình
những xẻng đất uốn cong - lưỡi bao triều đại
dẻo quánh đôi tay non dại chúng mình.

Nước mía cứ quay ngô vàng cứ nở
cứ bung ra ấm rực vỉa hè
hai thước vải một năm làm sao che nổi
vải úa vàng mỏng tơ cánh sầu ve
Aladanh cây đèn thần - giấc mơ hoàng tử
nàng công chúa áo vàng về ngủ giữa rừng hoa.

Cầu Long Biên đen hơn than nhà máy điện
nhô lên khi tầu hú vụt đến ga
cầu đứt nhịp - lòng ta dao cắt
Hồng Hà nghiêng - đau nhói Đức Giang.

Kho xăng cháy lửa đen khói đỏ
tiếng hú xe cứu hoả
cái màu lửa đi cứu hoả
bầm tím cả khoảng trời...

Lòng ta hỡi bao đêm rồi vẫn cháy
ngọn lửa nào cũng hiển hiện mặt em
cái khuôn mặt xanh xao lá úa
cái khuôn mặt xanh xao chớp loé bỗng sáng bừng.

Đêm hành quân sao chổi siết ngang rừng
sương muối thấm rát cào hai lá phổi
thắt lưng to nấc cuối cùng siết vội
cái no dồn cho hơi thở, cái đói trói chặt thắt lưng.

Em thân yêu đừng mím chặt môi sưng
làm tứa máu giấc mơ anh run rẩy
giấc mơ như vàng chảy
nhưng ta đâu nào phải quặng của Phương Đông.

Hà Nội ơi! Người còn nhớ ta không?
cửa ô nào ta cũng đến
cửa ô nào ta cũng đi ra
ta là lính về từ trăm vạn ngả
và ra đi đưa tiễn một mình em.

Mắt đau đáu cửa ô hoang vắng
em nói em cười giòn rúm quả mận chua
ta có cái đói đến no lòng quân phản nghịch
ta có tình yêu làm em phải li dị hết thế gian này.

để cắt nghĩa thế nào là cuộc sống
ta đắm mình như trái ớt giữa chén tương
càng dằm nát càng cay càng tơi tả
rồi hít hà cười khóc với yêu thương.

Thời mì sợi thay cơm bát canh chua em nấu
trèo hái bao lần vươn lên cành sấu
tay anh có thể hái được trời xanh
những cọng rau lang rau muống vòng quanh
thắt chặt vành đai cuộc sống
có thể nối hết những con đường thơ mộng
những ai đi đến với mặt trời.

Nhưng dù trăm lần hái vạn lần trèo
cũng không sao tránh được
khi em quyện vào đời anh
ngọn khói cay nồng ngọn trắng ngọn xanh.

Anh đem hết đời anh ra đặt cược
cái tình yêu đầy hương vị sắc màu
tay anh lần hạnh phúc khổ đau
lần lửa trong tay lần qua no đói.

Anh hát em nghe lời ru lửa khói
ngọn lửa sởn da gà ngọn lửa kiêu sa
em xa vắng giờ trong anh toàn khói
anh lụi tàn đen đúa em cũng là khói nữa... lạ lùng chưa?

Làm sao nói được sự hài hoà của khói và của lửa
người hoạ sĩ nào pha nổi sắc màu yêu
cho tôi trở về mặt đất liêu xiêu
thuở nai đồng quê bia hơi và xị đề
chợ Âm phủ cho ta dăm phút đến thiên đường
ôi cái phút giây diệu kỳ - ta được dựa đầu vào vai bạn
dốc hết ruột gan mình cho cát bụi quê hương.

Cái chợ trưa chồm hỗm khói mờ sương
đ• hô hấp cứu ta tỉnh dậy
càng lẩn tránh càng khiến ta nhìn thấy
sau một màn voan mỏng mắt em.

Nhà hát lớn đêm nay không mở cửa
tấm màn nhung không lay động
diễn viên nép hai bên cánh gà nhìn ra cuộc sống
sân khấu ngược... mà em!

Để không bao giờ ta được l•ng quên
Hà Nội đầy gió và nắng
người Thủ đô sơ tán
vô số lá vàng hội ngộ
xào xạc trên đường
gió và lá hành hương
về miền Thăng Long trận chiến
tôi là người chứng kiến
cuộc hành quân lên rừng xuống biển
đêm ngàn thu xào xạc lá vàng.

Lá ngập đường Lý Thường Kiệt, Quang Trung
quán bia Cổ Tân ngập cơn lũ lá vàng
tôi đứng (lạ lùng chưa chả có ai chen lấn xếp hàng)
chiếc mũ sắt chìa ra tôi hứng
năm vại bia tươi
không cần ly cốc
và cứ thế dưới trời sao tôi nốc
nước mắt chảy lưng tròng.

Xung quanh tôi thấy bạn đâu còn
kẻ ở chiến trường người đi sơ tán
đâu rồi những cụ Nguyễn Tuân, Nguyên Hồng, Quang Sáng
Ngô Thảo, Nguyễn Duy, Thuỵ Kha, Đoàn Giỏi
tôi người lính trị vì một cõi
bia hơi và vô số lá vàng.

Nước hồ Gươm im lặng
im lặng đến bàng hoàng
tôi chìm cùng bóng tôi chìm sâu đáy nước
lên hồ Tây và đi ngược về phía tôi là một đoàn xe
lá nguỵ trang ngất ngểu súng phòng không.

Lên hồ Tây lạnh lẽo mùa đông
căn phòng nhỏ ngọn đèn dầu thắp nén hương tôi viết
tôi viết những gì tôi yêu tôi thương tiếc
và cả những gì đau xót đến chua cay
Hà Nội ơi! Đêm nào đó người có hay
ngọn bút rưng rưng tôi viết về người đó.

Suối Lồ Ô 1996
Thu Bồn
 

banzac

Member
Anh đã hẹn thu sẽ về Hà Nội
Một sáng lang bang với lá vàng
Lại trong trẻo ngả đầu vào cỏ rối
Hà Nội thu thanh thản những lo toan
 
chỉ ở Hà Nội mới có

Chỉ ở Hà Nội mới có những sáng mùa thu trời trong xanh vô cùng. Đến trường đi đường Lăng Bác, wa 1 khoảng không gian mênh mông khoáng đạt. Trời thu đầy nắng và gió. Lá rụng đầy đường Phan Đình Phùng, lá lấp lánh nắng. Lá cũng rụng đầy sân trường mình (CVA), có mấy con bé lớp Văn ẩm ương đi nhặt lá, rồi ước, từ chuyện làm được bài KT tiết sau, đến chuyện cầu mong gặp được anh nào đẹp trai như diễn viên HQ...
Chỉ ở Hà Nội mới có những mùa đông rét cắt da cắt thịt, mà vẫn ấm áp, người với người gần nhau hơn..Mùa đông HN, chỉ mong bạn bẻ rủ rê đi ăn uống ấm áp. Mùa đông đi bộ trong khu phố cổ, nhìn, nghe, ngửi mùi vị của mỗi phố một khác nhau, đi dạo va ăn hạt dẻ nóng.Mỏi chân thì vào cafe :nóng, thơm phức. Rồi mưa phùn gió bấc, trời xám xịt, nước mưa như nước đá, mưa thì chả to hẳn, cứ ri rỉ như dây bột.....
Chỉ ở Hà Nội mới có những ngày xuân ẩm ướt, vừa mới tết xong, quần áo mới kiểu j` cũng dính mưa xuân. Mùa xuân lạnh, Tết cũng vui hơn, đi chúc Tết ngồi ấm áp bên ly trà, ôn lại nhưng chuyện đã qua, kể với nhau về những dự định,thấy gắn bó và thân thuộc hơn...
Chỉ ở Hà Nội mới có những ngày hè lung linh nắng, ko nóng như bị khè lửa , chỉ đủ nóng để sáng đi bơi, chiều tối đi chơi lang thang. Mua kem Tràng Tiền ra thềm Nhà Hát Lớn ngồi ăn, ngắm hoàng hôn, trước mặt mình là 1 con đường thẳng tắp, và đông đúc, có cảm giác mình như bé lại, hay hay...
Chỉ ở Hà Nội mới có gia đình mình, lũ bạn thân suốt ngày chí choé mà xa thì nhớ thế, những người mình mang ơn,..., những vụn vặt cảm xúc mà chỉ tìm thấy ở đây :một Hà Nội ko chỉ buồn trầm mặc.
Chưa xa đã nhớ !
Đôi khi muốn hát vang lên như mấy bé mẫu giáo : "Yêu Hà Nội, cháu yêu Hà Nội, yêu mẹ cha, yêu mái nhà thân thiết, bạn bè vui, cô giáo hiền, nơi đây có bao nhiêu điều cháu yêu......."
 

banzac

Member
Bạn Phương Anh yêu Hà Nội lại viết lên được những cảm xúc thật hay!
Mình nhớ mùa thu hà nội, Hà nội chỉ có 3 ngày là thu mới thật là thu Hà Nội!!!!!!!!!!!
 
Mình thích mùa đông Hà Nội nhất.
không thể quên được cái cảm giác mặc bao nhiêu áo mà cái lạnh vẫn cứ thấm qua các lớp áo.Rét ngọt như cứa vào tận xương.
 

teddybear

Member
Hà Nội... vậy là bây giờ phải xa Hà Nội thật rồi... Hà Nội... giờ đây trong nõi nhớ HN, gia đình và bạn bè như trở thành 1 vậy... 3 thứ quan trọng nhất đối với mình lúc này... Nhơ những hôm nghỉ tiết, nhưng chiều trốn học lang thang, cả một buổi chiều đặc biệt năm ấy với những kỉ niệm chưa bao giờ thực sự ngủ yện
 

banzac

Member
Anh đã hẹn thu sẽ về Hà Nội
Một sáng lang bang với lá vàng
Lại trong trẻo ngả đầu vào cỏ rối
Hà Nội thu thanh thản những lo toan....

Hà nội chiều nay, lang thang trên phố, tình cờ gặp chút dư âm của mùa thu trước, bồi hồi như gặp lại người quen cũ, nhảy cẫng lên, hét thật to để rồi nhìn mấy con rùa ngơ ngác phía dưới làn nước Hồ Gươm mà thấy mình thật lạ, thật lạc lõng giữa những ồn ào của phố phường, giữa bộn bề công việc. Thấy mình lạnh lùng trước một nỗi buồn, vô cảm trước mỗi nỗi đau và quá kiêu hãnh trước mọi điều.
Thèm một ánh nhìn cuối hành lang của cái ngày cuối cấp, thèm đôi mắt biết cười và nụ cười biết nói, thèm một chút huyền hoặc, mơ màng khi tóc ai bay trong gió. Thèm được cùng bạn bè làm 1 chuyến du hành cho đã...
Mà thôi, mơ màng cũng để mà thực tế, thực tế nhưng đừng quá thực dụng, hãy học lấy chút lãng mạn, cuộc sống sẽ thi vị hơn, ý nghĩa hơn!!!!!
 
Hà Nội một chiều mưa...

Giữa hè , mưa dai dẳng. Tự dưng muốn ra khỏi nhà, thèm đi tắm mưa wá.
Mưa rát cả mặt, có cái hơi nồng nồng của mưa dội xuống gặp nhựa đường mùa hè còn đang nóng bỏng.
Mưa lâu wá, cứ đi thôi, mà mưa to thế này chắc chốc nữa sẽ có vài đường ngập, chả hiểu đường về nhà mình có ngập ko?
Phóng xe vun vút trên đường, đi wa những cái nhìn ngơ ngác của những người đang đứng trú mưa ven đường, cảm thấy thật...tự hào...
Người ta đi tắm mưa lúc buồn hay lúc vui nhỉ? Mình chỉ thấy thật hạnh phúc khi được dầm mình trong làn mưa ấy, lạnh lạnh, ấm ấm...
Giá mà mưa có thể làm nhạt nhòa mọi thứ như người ta hay thi vị hóa trong những bài thơ hay bản nhạc...nhưng mọi thứ vẫn thế, còn rõ ràng hơn sau nhưng cơn mưa, chỉ là mình có đủ dũng cảm để đón nhận hay bỏ đi hay ko?
Uh, mà mưa xong xuống phố thấy mọi thứ lại bắt đầu chuyển động, mọi người lại ùa ra đường, lại hối hả, vội vã làm nốt công việc dở dang của mình cứ như sợ trời sẽ mưa tiếp...
Đứng dưới mưa mà ở cạnh cái hồ nào nhìn hay thật đấy, cứ như nhìn thấy biển mưa ý.Cảm thấy mình thật...dũng cảm...
Nếu mà đi tắm mưa với bạn thân thì còn gì bằng : sẽ cùng hát lên nhưng bài mình thích, gào lên trong mưa, như thi gan với trời, chả sợ ai cười chê, được là chính mình...;có thể cùng khóc...kể những thứ mà có khi trời tạnh rồi lại chả dám nói ra...Dưới mưa, mọi thứ đều dễ dàng hơn chăng?
Có nhiều hôm đi tắm mưa, đi từ lúc trời còn âm u, đến khi mưa rào rào, mưa rát cả mặt , rồi lúc mưa ngớt, mọi thứ sáng sủa ra, rồi tạnh, và trợi lại nắng lên.
Người dầm mưa, đến cả khi khô cả quần áo rồi còn chưa muốn về...
giá mà mai lại mưa nữa nhỉ?...
 

avirax

Member
Hà Nội chẳng có gì để ảo tưởng quá, cứ đơn giản mà thích sống ở nơi đây, yêu quí ngôi nhà của mình, bạn bè mình, và thế là quá đủ
 

huykq

New Member
Hà Nội, con người Hà Nội, tiếng nói Hà Nội và nhiều thứ hiện hữu khác của Hà Nội đang thay đổi - chẳng biết như vậy là được hay mất.

Hà Nội giờ đã khác xưa nhiều lắm.
Con người Hà Nội – có lẽ xưa nay vẫn là một điều này thôi – là con người của cả ba miền Bắc – Trung – Nam.
Tiếng nói Hà Nội là đại diện cho tiếng nói của người Việt Nam nhưng mà giờ đây hơi buồn vì có người bảo rằng: “Chẳng đâu trên đất nước Việt Nam người ta lại nói tục nhiều như ở Hà Nội”.
................

Lâu nay người ta vẫn cứ đang đi kiếm tìm một cái gì đó để gọi là biểu trưng cho thủ đô ngàn năm. Phải chăng đó là một con đường, một công trình kiến trúc... Bao cuộc luận bàn, khảo cứu rồi cũng chỉ minh chứng cho một sự thật: Hà Nội không có cái biểu trưng hiện hình của nó đâu!

Nghìn đời nay, khí thiêng sông núi hội tụ về chốn kinh kỳ đô hội này đã làm nên một thứ bất diệt – tinh thần và văn hoá Hà Nội - một quốc bảo mà chẳng đâu có. Tinh thần hay văn hoá Hà Nội đó nó chỉ phảng phất đâu đây, người ta không thể sờ nắm hay nhìn tận mắt được mà chỉ có thể sống lâu hơn nữa ở mảnh đất này thì may ra mới cảm nhận được.

Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội,
Những phố dài xao xác hơi may
Người ra đi đầu không ngoảnh lại,
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy,

hay:

Từ thưở mang gươm đi mở cõi,
Ngàn năm thương nhớ đất Thăng Long.

Đó là xúc cảm rất Hà Nội. Một thứ cảm xúc không hề xô bồ, chỉ lặng lẽ, tinh tế và ý nhị vô cùng. Chính nó đem lại cái da diết cho nỗi nhớ của mỗi người con Hà Nội xa quê.

Tinh thần và văn hoá rất Hà Nội ấy được tạo dựng một phần bởi thiên nhiên và con người nơi đây. Sống ở Hà Nội trọn 12 tháng trong năm ta được tận hưởng cả bốn mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông.

Xuân về, trong cái phất phơ của mưa bụi, thoáng một nhành đào tươi thắm, đâu đây thoang thoảng mùi trầm hương ngan ngát. Thế là đủ để ta muốn chạy ngay về bên mẹ...
Hạ rồi! Sao ta lại yêu ghê gớm cái nắng chói chang, bỏng rát đến thế? À, cũng bởi ta yêu trong sự chờ mong mòn mỏi một cơn mưa rào mát mẻ. Tự ta hãy cảm thấy sung sướng vì đã cảm được hết cái tiết trời thất thường đến khắc nghiệt của vùng nhiệt đới.
Thu sang, nhớ cốm Vòng, nhớ chè hạt sen, nhớ cái nắng hanh vàng cuối buổi chiều... Chao ôi! Bao nhiêu là nhớ. Hà Nội không khi nào đẹp, buồn, vui, nhiều xúc cảm như lúc vào thu.
Đông tới, vậy là bõ cái cơn thèm những đợt gió mùa đông bắc rét cắt da cắt thịt. Còn gì sung sướng hơn được khoác lên mình bộ quần áo ấm và bước ra cửa. Hãy cảm nhận chút hơi ấm nhỏ nhoi như để thách thức cái buốt lạnh thấu xương huyền thoại của mùa đông xứ bắc.
...................

Đến đây ta chắc chẳng còn nghi ngờ nữa. Hãy cứ yêu Hà Nội như những gì thành phố thân yêu này vốn có.
Cho dù sau mỗi cơn mưa lũ trẻ ngoài phố nếu không được bì bõm lội nước vài tiếng đồng hồ thì nó cũng ấm ức như bố mẹ chúng vào mỗi buổi sáng đi làm và buổi chiều tan tầm ra đường mà lại không được hưởng chút khói bụi của đặc sản tắc đường.

Những toà cao ốc, những con đường rộng lớn đang thay thế dần cho mái ngói lô xô, những ngõ nhỏ sâu hun hút. Cả con người giờ cũng đã là con người của hiện đại, lớp người mang trọng trách xây dựng thủ đô tươi trẻ, nhiều mầu sắc hơn. Nhưng đừng bao giờ quên đi quá khứ, chỉ một lần ta hiểu về lịch sử của con đường hàng ngày ta vẫn đi qua là một lần ta thêm yêu, thêm hiểu hơn về Hà Nội. Và cũng là một lần ta muốn vươn xa hơn nữa cánh tay mình mong làm nên cuộc đổi thay cho bộ mặt thủ đô – rõ ràng điều này hơn hẳn việc ngồi than vãn, chê trách những gì hiện hữu đến chướng tai gai mắt, những gì đang phải chứng kiến hàng ngày.
...................

...Đất thiêng muôn đời là đất thiêng...

-----------------------------------------------
Bài này viết riêng cho diễn đàn của lớp mình :) , post lên đây để chia xẻ chút cảm xúc về Hà Nội với các bạn.

Chúc các bạn vui vẻ!
http://www.k45cfotech.net/portals/index.php?showtopic=2335
 

banzac

Member
Hà nội là những ngày ngập lụt :D mưa như trút, từ 3h sáng đến tận tinh mơ, choàng dậy vì nước tong tả nhỏ xuống chân, ôm chăn ra đứng nhìn cái cửa sổ tối qua quên không đóng mà bực bội cái tiết trời tháng bảy đến thế, Ngưu Lang ơi, đàn ông con trai gì mà năm nào cũng sướt mướt thế
Chuẩn bị đi làm, 8h kém 15 rồi, phải lướt thôi, 3 cái đèn đỏ mới qua được ngã tư Đại Cồ Việt, hí hửng tưởng hết đen nào ngờ ngập nửa ống quần trên Phan Bội Châu (sao ngày gì mà đen thế!)
Người gì mà lắm thế này, tối qua về khuya có thấy ma nào đâu, cũng lạ, ngày thì chen chúc thế này, sao buổi tối vẫn chui vào đâu được hết, vắng tanh, lạnh cả người. 15 phút mới qua được ngã tư Trần Phú, vọt nhanh nào, đến đầu Đội Cấn, hic không ổn, chui lên Hoàng Hoa Thám mừng húm vì ít người nào ngờ le te đến đoạn nhà máy bia ko nhích nổi 1 ly.
Chui vào đường tắt sang Đội Cấn tưởng mỗi mình mình biết, nào ngờ mấy bác mặt mày méo xệch í ới quay lại bảo ngập đến yên xe, biết bơi thì hãy đi đường này...
alo, Sếp cho em nghỉ sáng hôm nay, em không tìm được đường đến công ty... Cộp ... ặc ặc ... làm Sếp phải thế, có quyền dập máy mà ko phải lăn tăn gì.
Quay lại Lê Hồng Phong, tắc ... Thôi, xăng lên 10.000 cũng phải về thôi, vòng lên Phan Đình PHùng, lướt đê Yên PHụ, êm re :D
ôi! Cái giường êm ái thật, may mà còn mấy cuốn truyện tranh chưa đọc :D mất nửa tiếng rang bắp, haha, thứ hai là ngày đầu tuần nhàn thật!!!!!!!!!!!!!
 
đến bao h Hà Nội ta mới thoát cảnh ngập lụt nhỉ?

bài của anh Banzac làm mình nhớ đến ngày trứơc cũng 1 ngày mưa từ sáng đến chiều, 7h sáng fo'ng xe vi vút đi học tít duới Thanh Xuân, may mà chui vào lớp nổi thì mưa, ,mưa rào rào như hờn giận oán trách ai, ngồi trong lớp thở fa`o, hi vọng tan học thì mưa sẽ tạnh. Đấy, rồi cũng chả tạnh cho, biết làm thế nào khi có ca học lúc 10h trên Cầu giấy ? Nửa vòng thành phố 1 ngày mưa. Quyết định wa rủ bạn đi cùng, chợt fa't hiện cái áo mưa 2 người thế mà đểu, mặc mà cứ như ko, ướt nguyên từ trong ra ngoài... Hôm ý là ngày cuối cùng, buổi học cuối cùng trước khi thi, học nhà thầy, có mỗi 3 đứa, mưa to thế mà vẫn quyết định đi mua đồ ăn liên hoan, bọc 3 , 4 tầng nilon cho khỏi ướt. Đến nhà "anh Hà" đi wa chỗ cầu vượt ý nhỉ ? Mọi người đứng trú mưa nhiều như dân tị nạn. Vào được đến nhà thầy, 3 đứa lần lượt rũ nước áo, quần, giày, dép, và ngồi chờ ông thầy tắc đường chưa về được... Cú thế chứ ! sau khi liên hoan xong, ngồi buôn tào lao thiên địa mãi mà vẫn chưa hết mưa, đành rũ áo ra về vì đến chiều lại có ca học nữa lại dưới Thanh Xuân, đã về muộn rồi mà còn khổ sở. Được đấy nhỉ ? đường nào chả ngập thế, bây h là phải chọn đừơng ngập ít hay nhiều chứ ko còn là ngập hay ko, chuyện! mưa từ sáng mà, như kiểu có bao nhiêu nước trút ra hết ý..bì bõm , hùng dũng đi, đến đầu Điện Biên Phủ , thấy trước mắt mình mênh mông nước, hơi trợn, nhưng đành nhắm mắt làm liều, để số 2, cố giữ cho đều ga, vậy mà vẫn chết máy giữa chừng, có cái ô tô phóng vèo wa tạo ra 1 đợt sóng mạnh, trong lúc cố níu kéo cái xe cho khỏi đổ, thì : thôi, thế là xong ! nước cuốn trôi luôn đôi tông em yêu quí, thôi đành...dắt thêm quãng nữa lại đi được, cứ mong về nhà, nhớ bữa cơm mẹ để phần wa', lạnh ,đói, mệt...nào ngờ về đến gần nhà mà ko có cách nào về nhà được, đường nào cũng ngập, ngập và tắc. Nhà mình cứ như cái đảo, mọi lối vào đều ngập nước. Đành vòng ra Hàng Chuối, hi vọng...vâng, đường quang quẻ, mát mẻ lắm, mà ngừơi cũng đứng cười với nhau dễ chịu ghê cơ, vì cũng chả biết đi đường nào nữa, tiến ko đươc, lùi ko xong. Em ko cam chiu !Vòng ra Phạm Đình Hổ, thấy mấy cái xe ô tô chết máy bị kéo mà hả hê lắm, gì thì cũng cùng loại xe vừa làm trôi đôi dép xinh đẹp của mình ban nãy. Thấy xa xa cũng có nước lại vắng, mà gần nhà lắm rồi, ôi, đói....hùng hổ lao thẳng vào cái đừơng chết tiệt ấy, cũng đi được kha khá...sụp lao từ trên vỉa hè xuồng rồi ạ, và ngập wa cái rỏ xe, chết máy là điều đương nhiên. Nhà nhà ra đường cười con bé anh hùng...Lôi được cái xe lên , nài nỉ 1 bác cho mượn cái dđ gọi về cho má mì, ặc ặc.....bực đến nóng cả người, bỏ áo mưa, chân đất, dắt xe đi tìm miền đất hứa<ko ngập >
đi wa hàng sửa xe , mọi người thương tình gọi vào sửa hộ . Eo ôi sao mà cái bác sửa xe tốt thế, em còn chả mang tiền.....rồi cho gọi điện về...mãi vẫn chả tạnh mưa, wa nhà bạn tá túc tạm, chờ nước rút rồi về. 1 ngày nặng nhọc, chả thể quên được, về nhà thấy má mì tá hỏa đi tìm, như tìm trẻ lạc, thấy lại thương. Đấy, hóa ra mình chưa lớn, tự lập thế wa'i nào được ! Con chó thì xun xoe chạy ra liếm láp nhảy nhót như chào mừng mình trở về từ thế giới khác hay sao ý.......Tự dưng thấy yêu nhà mình wa' cơ....
 

banzac

Member
Hà nội tháng này chán thật! Mưa suốt, chẳng làm được việc gì cả, nhìn ông trời sụt sùi mà vừa bực vừa tức, nhắn tin cho bé, bé ngủ quên chẳng thèm nhắn lại, càng bực mình hơn. Lôi shop ra học, rối rắm thật, ngay cái phần quản lý màu đã có ti tỉ cái để nhớ, thôi, VLTK đê, không có thời gian, lv 20, ra khỏi bổn môn là bị nó đánh cho té khói Chán!
hehe! Hay gọi cho mấy thằng bạn nhậu nhẹt chút nhỉ, trời này mà làm vài chai là ổn phết, nhưng không được, chỉ thứ bảy chủ nhật thôi, giờ mà nhậu là đen đời với Sếp đấy!
Lúc còn sinh viên cứ thích đi làm, giờ đi làm rồi cũng mệt phờ, không còn nhiều thời gian dành cho bạn bè, cho chính mình nữa. Mấy thằng bạn thì giờ êm ấm phết rồi! Mà cũng lạ, ra trường phát là mỗi thằng một hướng, ít khi gặp nhau quá, thi thoảng gặp nhau trên đường bóp còi cho nhau phát rồi đường ai nấy đi, phone cho nhau thì chỉ gặp 1 hai đứa, chán!
Hẹn nhau 10 năm nữa họp lớp đại học, đứa nào cũng hứng thú! Lúc đấy gặp nhau thì vui phải biết, hy vọng là toàn gặp các Sếp, nhưng mình cũng phải cố gắng lên, đến lúc đấy mà không thành Sếp là chúng nó cười cho, nghĩ lại thấy chán, mưa thế này thì làm gì bây giờ! hà, nghĩ ngợi linh tinh thật, bọn chúng nó toàn là nhân viên của mình, lúc mình làm bí thư chúng nó nghe răm rắp, giờ ra đời rồi nhìn lại mới thấy đó chỉ là cái danh hão huyền, cố gắng mãi, biết thế đừng làm ...
Lơ ngơ thế nào lại nghĩ về ngày thành lập trường, tận năm 2000 lận, tổ chức to thật, mỗi liên chi chỉ có 1 cái trại, chúng mày phải cảm ơn tao đê, không có tao thì làm sao lớp mình có một cái trại riêng được, phải năn nỉ mãi bà Bí thư Đoàn trường mới cho 1 góc đất cắm dùi, thông tin nội bộ, không được nói ra, lại rủ mấy cô gái Sư phạm xuống bán hàng cho, đắt như tôm tươi, nhất là khoản thuốc lá và nước trà. Mà sao cuối cùng tính ra vẫn lỗ nhỉ, đầu tư lớn quá mà chỉ bán trong 3 ngày... xây dựng bọn mình không có khiếu kinh doanh!
 

teddybear

Member
Hà Nội có gì mà sao cứ nhớ mãi thế này...
Hà Nội dạo này sao rồi, những con phố vẫn tấp nập người qua lại, những dòng người vẫn vội vã nhạt nhòa trong bụi đường, trong tiếng còi xe và trong những buổi chiều nao lòng. Những con phố dã thân quen, những ngã rẽ, những nẻo đường... ngày ấy chúng mình vẫn bên nhau đi học... mày nhớ không! Hà Nội ngày xưa có con bạn thân.. Hà Nội bây giờ chẳng còn 2 đứa nữa. Ở tận chân trời nơi xa xôi, chắc mày cũng nhớ về Hà Nội lắm, phải không? Ừe thì cứ cho tuyết là mưa đi để dễ hình dung về một Hà Nội với những con mưa hè như hờn như giận... ừ thì cứ cho gió đang đưa thêm mùi hoa sữa... để dễ hình dung về con đương ngày ấy 2 đứa vẫn thích qua. Ừ thì cứ cho những Pizza, xúc xích.. là nem chua rán, là nộm bò khô..là những thứ chúng mình vẫn hay ăn sau mỗi lần tan học mà chẳng muốn về nhà.
Những con đường Hà Nội không biết có còn ôm giữ vết xe của chúng mình, những ngày lang thang không định hướng, đi cứ đi... đến đâu thì cứ đến... trời mưa rồi nắng... sao hồi ấy chúng mình nhiều tâm sự và hay làm những trò ngẩn ngơ thế nhỉ... Rồi cả Hồ Tây ngày xưa, nhớ không... sau hôm tao thi Văn ấy, giữa sóng nước Hồ Tây, giữa một buổi chiều buồn, mày đã hát cho tao nghe bài hát ấy... và đến bây giờ, tao cũng đang nghe bài hát ấy... không bao giờ quên được đâu... một Hà Nội vẫn ôm giấu những kỉ niệm của chúng mình. Không biết những kì thi ở 2 chân trời xa cách có cúng một đợt để chúng mình được trở về cùng một ngày, điểm gặp nhau sẽ là Hà Nội nhé em yêu!
Sao Hà Nội ôm giấu nhiều kỉ niệm đẹp đến vậy... Hà Nội thân yêu, đến bao giờ cả 3 mới có thể gặp lại nhau: Tao và mày và Hà Nội...
 

avirax

Member
Đi xa một thời gian tớ thấy ngu đêk tả được, về nhà cái gì cũng hoành tráng, cuộc sống thoải mái dễ chịu, rượu ngon, bạn hiền...
 

Tra cứu điểm thi

Phần mềm mới

Quảng cáo

11223344550983550000
Top