Hà Nội và Anh...

sabi_leobi_hi

New Member
Anh ơi! Thế là cũng đã được một tháng rồi em không được gặp Anh, không được nghe giọng nói ấm áp của Anh...Em đã đếmtừng ngày từng ngày một. Em như cảm thấy thời gian trôi qua sao mà chậm chạp thế!...
Hà Nội giờ đã vào thu rồi. Đây là mùa mà em thích nhất, đặc biệt là cái không khí se se lạnh thoang thoảng nhè nhẹ cái hương vị đăc trưng của Hà Nội mà em không thể diễn tả được bằng lời. Mọi năm cứ đến mùa thu là em lại cảm thấy vui hơn, hứng thú với mọi việc hơn nhưng riêng năm nay thì đã không còn là như thế nữa...Mọi thứ đã đổi khác kể từ khi Anh bước vào trái tim em và rồi ra đi một cách lặng lẽ để em còn lại một mình...

Đôi khi trong khoảnh khắc,
Em chợt nhìn Hà Nội
Sao mênh mông lạnh lẽo...
Có phải vì vắng Anh?

Đôi khi em chợt nhớ
Những buổi chiều như thế,
Có Anh bên Hà Nội
Sao ấm áp lòng em!

Giờ Anh đang nơi đâu?
Sao Anh vội quay gót?
Để cho em thương nhớ
Lệ vương những ngày dài...

Anh ơi! Anh có biết?
Chỉ có Anh mà thôi
Cho em đủ ý nghĩa
MỘT HÀ NỘI THƯƠNG YÊU

Trước đây, đối với em thì Hà Nội cũng chỉ đơn giản là nơi em sinh ra và đang dần lớn lên cùng với sự đổi thay nhanh chóng của nó... Nhưng từ khi em đọc bài viết của Anh về Hà Nội, em chợt thấy Hà Nội đẹp lạ lùng. Em bắt đầu để ý hơn đến từng góc phố, từng con hẻm ở nơi đây. Em bắt đầu quan sát và cảm thấy gắn bó với Hà Nội hơn bao giờ hết. Em nhận ra mình thích cái không khí của Hà Nội, thích cái mùi thơm của những món ăn đăc trưng của Hà Nội đã đi vào trong truyền thống như một nét đẹp tiêu biểu của dân tộc. Em còn yêu hơn, trân trọng hơn những con người nơi đây: những người mà hàng ngày em gặp gỡ tiếp xúc cũng như những người chỉ thoảng qua em, gặp gỡ một cách bất chợt cho đến những người mà trước đây em đã từng có ý coi thường...Còn có rất rất nhiều thứ nữa thuộc về Hà Nội thiêng liêng muôn vàn yêu quí mà em đã thay đổi hẳn cách nhìn nhận từ khi em được nói chuyện với Anh. Anh ảnh hửong đến em thật là nhiều. Em không muốn thừa nhận điều đó nhưng mà sự thật thì chắc chắn là không bao giờ có thể chối cãi được...Bây giờ thì em đã thực sự yêu Hà Nội rồi. Em nghĩ là rồi thì em sẽ gắn bó mãi với nơi đây, không khác được...Có những lúc em lại chợt nghĩ đến một Hà Nội khác hơn, đăc biệt hơn_một Hà Nội đã từng có Anh. Những ngày tháng ấy, đối với em, Hà Nội cùng với Anh là những khoảnh khắc đã để lại cho em những dư vị ngọt ngào sâu sắc đến khó quên...Em nhớ lúc được cùng Anh đi bộ dọc theo Bờ Hồ, em ngồi trên ghế đá cũ kĩ ven hồ và Anh đã hát cho em nghe những giai điệu ngọt ngào của "Rhythm of the rain". Hay là lúc Anh đèo em mấy vòng đi trên con phố Hoàng Diệu_con phố mà Anh thích nhất. Lúc ấy đang là độ hè, tiếng ve kêu râm ran, tiết trời còn nóng bức...Ôi! Em nhớ biết bao những tháng ngày mà em vô cùng hạnh phúc ấy...Giờ thì tất cả đã chỉ còn là quá khứ xa vời, em không thể níu kéo lại được nữa, mà có muốn thì em cũng không có quyền được làm như thế...
Bây giờ thì em đã thực sự phải trở lại với thực tại. Em buồn vì phải xa Anh, không được nghe Anh nói, không được thấy hình bóng của Anh...Nhưng nếu em là trở ngại của Anh thì em sẽ không bao giờ liên lạc với Anh nữa. Em mong Anh hạnh phúc...
Còn một điều cuối cùng này mà em vẫn thầm tự nhủ với mình để cho em có niềm tin để vượt qua tất cả: em là một người còn may mắn. Tuy em đã phải rời xa Anh nhưng khi mà em còn được cùng Anh sống dưới cùng một bầu trời Hà Nội là đã đủ để cho em được mãn nguyện rồi...Em sẽ hướng về bầu trời_nơi duy nhất mà em có thể hướng về Anh để được nhớ về Anh, nghĩ đến Anh...
 
Ly ơi. những gì mẹ viết cảm động quá, buồn quá Ly ạ :-( :-( :-( :-(
Con nghĩ rằng, anh ý rời khỏi mẹ là 1 tổn thất của anh ý đấy, bởi vì mẹ con thật tuyệt vời ;)
Con mong mẹ sẽ có thể vui lại như ngày xưa, có thể cười như ngày xưa, có thể quên đc anh ý và con mong là sẽ đến 1 ngày, khi mẹ nghĩ đến những kỉ niệm của mẹ và anh ý, mẹ sẽ thấy thanh thản và coi đó là những kỉ niệm đẹp của ngày xưa mà thôi. :d:
Và khi nào mẹ buồn, mẹ hãy tìm đến những người bạn tốt của mẹ nhé( như con này ;-) :) ).
Con hi vọng 1 ngày nào đó( nhanh thôi) , mẹ sẽ lại cười thật sự và nói với con rằng, mẹ đã quên đc anh ý :d:
Mà dạo này mẹ gầy lắm nhé, gầy rõ đi, ai cũng bảo thế, con mong mẹ đừng có tiếp nối theo con nhé, fai giữ sức khỏe thật tốt nhé :x . Iu mẹ, hôn mẹ nhìu :* :* :* :x :x :x
 

sabi_leobi_hi

New Member
Đã từ một tháng nay, bất cứ lúc nào khi em đi trên đường, em cũng chỉ mong mình được nhìn thấy Anh. Em cố tình đi qua những con phố mà em biết là Anh phải đi qua. Em muốn được gặp Anh một cách thật tự nhiên, ngẫu nhiên tình cờ thôi, mặc dù là em đang cố ý. Nhưng hình như tất cả những gì em muốn tạo ra thì đều không được, em phải trở lại với thực tại là Anh đã ra đi thật rồi...Thật ra, em không nên cố níu kéo lại những gì mà mình đã không còn nữa, em cũng không nên tự làm cho mình có cảm giác rằng em sắp được gặp Anh để rồi khi không gặp được Anh, em lại buồn, rồi em lại nghĩ đến những ngày ấy nhiều hơn nhưng em biết làm gì khác đi nữa. Hình như có cái gì đó thôi thúc em, khiến cho em phải làm như thế...





Bây giờ, tất cả mọi người xung quanh em đều thông cảm cho em, đều chia sẻ với em tất cả những gì mà em muốn tâm sự. Em thấy mình là một người hạnh phúc, em không đơn độc lẻ loi nhưng sao mà em vẫn cảm thấy thiếu hẳn đi một cái gì đó ...Em nhận ra được đầy đủ, thực sự cái ý nghĩa là mình đang có những người bạn rất rất tuyệt vời. Chỉ cho đến khi em mất đi cái quan trọng nhất em mới thật sự nhận ra rằng, những thứ mình đang có ý nghĩa đến mức nào...Có lẽ thiếu cái quan trọng nhất là thiếu đi rất nhiều nhưng nếu thiếu những gì nhỏ bé ý nghĩa như lời an ủi động viên của một người bạn, một lời chào của một ai đó dù chỉ là mới quen...thì cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa. Cái quan trọng nhất chưa phải là tất cả...Em sẽ cố gắng để bù đắp chỗ trống cho nó...Và em còn mơ ước xa hơn là em sẽ làm đầy tràn chỗ trống ấy bằng những yêu thương và hy vọng của những người bạn thân yêu.................................
 

rikku

Active Member
hì, thế mà cũng nguồn; thế thì @Nam: U chưa bao giờ sống với chính bản thân mình à. Con người chính là cái mà ông called "nguồn" lớn nhất đấy.
 

sabi_leobi_hi

New Member
@xxxzzz: Đây chỉ là những cảm xúc thật lòng của tớ thôi. Thật ra, tớ nghĩ đến đâu thì post đến đấy chứ tớ không hề có ý định sao chép lại của bất kì một ai khác vì cho dù có sao chép được một cái gì đó rất hay ho thì đó cũng chỉ là suy nghĩ và tâm sự của người khác chứ không phải là của tớ...Có chăng là một số câu chữ của tớ hao hao giống với những bài khác ở một 4 nào đó. Chuyện đó thì không thể tránh khỏi rồi. Vì tớ cũng có học hỏi và tiếp thu những cái mà tớ cho là hay mà. Tớ chỉ muốn những cảm xúc thật sự của tớ khi post lên sẽ không khô cứng,khó hiểu thôi...Mong bạn hiểu.
 
Hà Nội 1 buổi trưa đầy nắng, 1 cuộc gặp ko sắp đặt trước, tự nhiên, thoải mái cứ như là bạn từ lâu lắm rùi ý...
Hà Nội 1 buổi sáng nắng đẹp, 1 vòng Hồ Tây, thanh thản đến lạ lùng...
Hà Nội 1 buổi tối mát mẻ, anh và cá mập......
Hà Nội , tối hỏng xe, ngồi sau anh, cái gương, có thể đi đến bất cứ đâu mất ......
Còn nhiều nữa ko ? Hà Nội ơi ........!
 

teddybear

Member
Hà Nội giờ đã xa xôi lắm... xa xôi lắm... Và bóng hình anh cũng vậy... xa xôi và cứ mãi xa xôi. Cả hai chúng mình đều xa Hà Nội, nhưng vì sao em không thể hiểu anh và anh cũng chẳng một lần hiểu em. Hình như anh trách em vì chưa bao giờ em nói tiếng yêu anh... hình như anh không tin vào tình cảm em dành cho anh... chẳng lẽ khi nào cũng phải nói ra hết hả anh. Em sợ sự đổi thay, em sợ tình yêu tan vỡ... em sợ lắm một ngày biết đâu anh lại đổi thay... em không tin vào tình yêu vĩnh cửu đâu, nên em không muốn nói lên điều nhàm chán đó.
Giờ em và anh xa nhau 2 múi giờ... và cùng xa Việt Nam hơn 6 tiếng. Chẳng còn nơi nào cho cả 2 chúng mình cùng gặp nhau anh nhỉ. Cái khoảng cách giữa chúng mình cứ mãi xa... mãi xa...
Nhưng anh thân yêu, em vẫn nhớ và vẫn cảm nhận được tình cảm anh dành cho em... nơi Hồ Tây lộng gió... chúng mình đã có những phút giây hạnh phúc phải không anh? Rồi nụ hôn đầu em đã ngượng ngập trao anh. Em còn có thể trao anh điều gì nhiều hơn thế... giờ chúng mình đã xa nhau 2 múi giờ rồi phải không anh????
 

fruit NHO

Active Member
Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em
Nụ hôn ấy chỉ là phút giây nông nổi
Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối
Anh bỗng hóa thành người lớn bao dung

Em biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em
Vì trái tim anh có thừa người khác
Những bản tình ca ở bên em anh hát
Sẽ có một người nào đó diễm phúc sau em

Em biết rằng rồi anh sẽ quên
Cái gì thoáng qua mấy ai còn giữ lại
Cho dù với em đó sẽ là mãi mãi
Anh bận lòng chi với một kẻ qua đường

Ðừng dằn vặt mình vì đã lỡ nói yêu thương
Ai cũng có những phút yếu lòng như thế
Em chẳng trách đâu vì tình yêu có thể
Ðến trong nhau bằng những phút dối lừa


bài thơ này đã đc phổ nhạc thành bài "Một thời đã xa " mà PT hát ....tao ko bít tác giả .....................
 

unni_x

Active Member
^^ hay ^^
Có những người mãi sống với kỉ niệm đẹp của quá khứ, mà quên mất rằng mình đang đứng ở đâu.......đã từng có hạnh phúc bên ai đó.....nhưng thời gian trôi qua đã cuốn trôi tất cả rùi....bi giờ cảm thấy sao thật thoải mái....ngay cả khi đã có người để mình nghĩ đến....thì cũng ko bao giờ mình so sánh giữa người của quá khứ và người của hiện tại...vì mình đã quên người cũ lâu rùi...và vì bây giờ mình đang iu người hiện tại....rất nhìu....:>>
 

tran hoang long

New Member
kể cũng lạ khi trên đời có một thằng đc một người yêu nó như thế mà nó có thể bỏ qua những kỉ niệm Hà nội. có ng yêu như thế mà ko biết dg mà yêu, ngu! Cảm động thật sự!
 

waitting4u

New Member
sabi_leobi_hi said:
Anh ơi! Thế là cũng đã được một tháng rồi em không được gặp Anh, không được nghe giọng nói ấm áp của Anh...Em đã đếmtừng ngày từng ngày một. Em như cảm thấy thời gian trôi qua sao mà chậm chạp thế!...
Hà Nội giờ đã vào thu rồi. Đây là mùa mà em thích nhất, đặc biệt là cái không khí se se lạnh thoang thoảng nhè nhẹ cái hương vị đăc trưng của Hà Nội mà em không thể diễn tả được bằng lời. Mọi năm cứ đến mùa thu là em lại cảm thấy vui hơn, hứng thú với mọi việc hơn nhưng riêng năm nay thì đã không còn là như thế nữa...Mọi thứ đã đổi khác kể từ khi Anh bước vào trái tim em và rồi ra đi một cách lặng lẽ để em còn lại một mình...

Đôi khi trong khoảnh khắc,
Em chợt nhìn Hà Nội
Sao mênh mông lạnh lẽo...
Có phải vì vắng Anh?

Đôi khi em chợt nhớ
Những buổi chiều như thế,
Có Anh bên Hà Nội
Sao ấm áp lòng em!

Giờ Anh đang nơi đâu?
Sao Anh vội quay gót?
Để cho em thương nhớ
Lệ vương những ngày dài...

Anh ơi! Anh có biết?
Chỉ có Anh mà thôi
Cho em đủ ý nghĩa
MỘT HÀ NỘI THƯƠNG YÊU

Trước đây, đối với em thì Hà Nội cũng chỉ đơn giản là nơi em sinh ra và đang dần lớn lên cùng với sự đổi thay nhanh chóng của nó... Nhưng từ khi em đọc bài viết của Anh về Hà Nội, em chợt thấy Hà Nội đẹp lạ lùng. Em bắt đầu để ý hơn đến từng góc phố, từng con hẻm ở nơi đây. Em bắt đầu quan sát và cảm thấy gắn bó với Hà Nội hơn bao giờ hết. Em nhận ra mình thích cái không khí của Hà Nội, thích cái mùi thơm của những món ăn đăc trưng của Hà Nội đã đi vào trong truyền thống như một nét đẹp tiêu biểu của dân tộc. Em còn yêu hơn, trân trọng hơn những con người nơi đây: những người mà hàng ngày em gặp gỡ tiếp xúc cũng như những người chỉ thoảng qua em, gặp gỡ một cách bất chợt cho đến những người mà trước đây em đã từng có ý coi thường...Còn có rất rất nhiều thứ nữa thuộc về Hà Nội thiêng liêng muôn vàn yêu quí mà em đã thay đổi hẳn cách nhìn nhận từ khi em được nói chuyện với Anh. Anh ảnh hửong đến em thật là nhiều. Em không muốn thừa nhận điều đó nhưng mà sự thật thì chắc chắn là không bao giờ có thể chối cãi được...Bây giờ thì em đã thực sự yêu Hà Nội rồi. Em nghĩ là rồi thì em sẽ gắn bó mãi với nơi đây, không khác được...Có những lúc em lại chợt nghĩ đến một Hà Nội khác hơn, đăc biệt hơn_một Hà Nội đã từng có Anh. Những ngày tháng ấy, đối với em, Hà Nội cùng với Anh là những khoảnh khắc đã để lại cho em những dư vị ngọt ngào sâu sắc đến khó quên...Em nhớ lúc được cùng Anh đi bộ dọc theo Bờ Hồ, em ngồi trên ghế đá cũ kĩ ven hồ và Anh đã hát cho em nghe những giai điệu ngọt ngào của "Rhythm of the rain". Hay là lúc Anh đèo em mấy vòng đi trên con phố Hoàng Diệu_con phố mà Anh thích nhất. Lúc ấy đang là độ hè, tiếng ve kêu râm ran, tiết trời còn nóng bức...Ôi! Em nhớ biết bao những tháng ngày mà em vô cùng hạnh phúc ấy...Giờ thì tất cả đã chỉ còn là quá khứ xa vời, em không thể níu kéo lại được nữa, mà có muốn thì em cũng không có quyền được làm như thế...
Bây giờ thì em đã thực sự phải trở lại với thực tại. Em buồn vì phải xa Anh, không được nghe Anh nói, không được thấy hình bóng của Anh...Nhưng nếu em là trở ngại của Anh thì em sẽ không bao giờ liên lạc với Anh nữa. Em mong Anh hạnh phúc...
Còn một điều cuối cùng này mà em vẫn thầm tự nhủ với mình để cho em có niềm tin để vượt qua tất cả: em là một người còn may mắn. Tuy em đã phải rời xa Anh nhưng khi mà em còn được cùng Anh sống dưới cùng một bầu trời Hà Nội là đã đủ để cho em được mãn nguyện rồi...Em sẽ hướng về bầu trời_nơi duy nhất mà em có thể hướng về Anh để được nhớ về Anh, nghĩ đến Anh...
Trong cuộc sống ai cũng có những giây phút buồn vui, những rung động đầu đời vì một người con trai hay vì một người con gái nào đó những cảm xúc đó. Đó là những cảm xúc chân thật nhất và trong sáng nhất...Và mình cũng vậy. Mình thấy thích bài thơ này, và muốn chia sẻ cùng các bạn...tuy rằng nó hơi buồn...

Anh lại một mình như chưa từng có em
Ô cửa màu xanh suốt một đời đóng cửa
Bao hy vọng giờ thành con sóng nhỏ
Đập hai đứa mình rồi thành bọt tan đi…
Chúng mình từng tin cuộc sống diệu kỳ
Như tấm bưu thiếp trước thềm nhà trong ngày sinh nhật
Như phong thư hôm qua còn chứa đầy hạnh phúc
Để bây giờ xếp lại thành nỗi đau!
Câu chuyện chúng mình không có kẻ đến sau
Không có chia tay ,hờn ghen nông nổi
Chỉ số phận có điều gì giận dỗi
Bắt chúng mình mất nhau…
Anh không biết phải bắt đầu từ đâu
Để quên em đi như chúng mình từng hứa
Nước mắt Anh tưởng chừng không còn nữa
Mà vẫn trào khi nghĩ về em
Anh còn lại một mơ ước không thành
Một nỗi nhớ và niềm tin đã mất
Còn lại cho anh chỉ là câu hát
'' Chẳng còn gì nguyên vẹn…’’phải không em?
Anh vẫn ngồi bên cửa sổ những đêm rất xanh
Để thấy vì sao có khuôn mặt em trên đó
Ngôi nhà của Anh trong ước mơ bé nhỏ
Cả một đời sẽ chẳng thể có em
Ở đâu đó mùa hạ đến rất nhanh
Nhưng chúng mình chẳng thể nắm tay nhau như bao người trên phố
Chẳng thể nói ''em- anh''dịu dàng qua hơi thở
Như câu chuyện buồn anh viết dở dang
Em từng bảo anh một bình minh có những ánh nắng vàng
Nhưng anh sẽ nắm tay ai qua những ngày tăm tối ?
Câu thơ anh viết sẽ chẳng còn ai hỏi
Chẳng còn những câu '' vui vẻ như nhảy nhót ''mà em nói hôm xưa
Chẳng còn nữa những phút giây vui đùa
Bởi hai đứa biết cuộc đời rất thật
Như dòng máu chảy trong chúng mình từng ngày rần rật
Anh chẳng bao giờ muốn nhắc đến đâu em!

Rồi thời gian sẽ qua rất nhanh
Ai cũng có một cuộc đời rất khác
Một người để yêu thương hơn trăm nghìn người khác
Nhưng chẳng bao giờ chúng mình…phải không em?
23.5.04
 

waitting4u

New Member
Tôi đi tìm một nửa của tôi...

... (sưu tầm)
Tôi đi tìm một nửa của tôi

Mà tìm hoài tới giờ không thấy
Một nửa của tôi em là ai vậy?
Sao để anh tìm tìm mãi tên em...

Trời dần buông thành phố vào đêm
Sân cỏ đồi cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi hay họ không cần biết
Nửa của mình hay nửa của ai đâu

Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm
Và có thể suốt đời không thấy.
Không có em tôi đành sống vậy
Không lấy nửa của ai làm nửa của mình.

Cái na ná tình yêu thì có trăm nghìn,
Nhưng đích thực tình yêu duy chỉ có một
Nên nhiều lúc lầm tưởng mình đã gặp
Nủa của mình nhưng nào của mình đâu

Không phải nửa của mình, chẳng phải nửa của nhau
Thì thượng đế ơi đừng bắt tôi lầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay vui sướng
Là đúng sai khi tìm nửa của mình.

Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm
Và có thể trên đời này đâu đó
Em cũng đi tìm tôi như thế
Chỉ có điều ta chưa tìm thấy nhau...L-)
 

Maika

New Member
waitting4u said:
Anh lại một mình như chưa từng có em
Ô cửa màu xanh suốt một đời đóng cửa
Bao hy vọng giờ thành con sóng nhỏ
Đập hai đứa mình rồi thành bọt tan đi…
Chúng mình từng tin cuộc sống diệu kỳ
Như tấm bưu thiếp trước thềm nhà trong ngày sinh nhật
Như phong thư hôm qua còn chứa đầy hạnh phúc
Để bây giờ xếp lại thành nỗi đau!
Câu chuyện chúng mình không có kẻ đến sau
Không có chia tay ,hờn ghen nông nổi
Chỉ số phận có điều gì giận dỗi
Bắt chúng mình mất nhau…
Anh không biết phải bắt đầu từ đâu
Để quên em đi như chúng mình từng hứa
Nước mắt Anh tưởng chừng không còn nữa
Mà vẫn trào khi nghĩ về em
Anh còn lại một mơ ước không thành
Một nỗi nhớ và niềm tin đã mất
Còn lại cho anh chỉ là câu hát
'' Chẳng còn gì nguyên vẹn…’’phải không em?
Anh vẫn ngồi bên cửa sổ những đêm rất xanh
Để thấy vì sao có khuôn mặt em trên đó
Ngôi nhà của Anh trong ước mơ bé nhỏ
Cả một đời sẽ chẳng thể có em
Ở đâu đó mùa hạ đến rất nhanh
Nhưng chúng mình chẳng thể nắm tay nhau như bao người trên phố
Chẳng thể nói ''em- anh''dịu dàng qua hơi thở
Như câu chuyện buồn anh viết dở dang
Em từng bảo anh một bình minh có những ánh nắng vàng
Nhưng anh sẽ nắm tay ai qua những ngày tăm tối ?
Câu thơ anh viết sẽ chẳng còn ai hỏi
Chẳng còn những câu '' vui vẻ như nhảy nhót ''mà em nói hôm xưa
Chẳng còn nữa những phút giây vui đùa
Bởi hai đứa biết cuộc đời rất thật
Như dòng máu chảy trong chúng mình từng ngày rần rật
Anh chẳng bao giờ muốn nhắc đến đâu em!

Rồi thời gian sẽ qua rất nhanh
Ai cũng có một cuộc đời rất khác
Một người để yêu thương hơn trăm nghìn người khác
Nhưng chẳng bao giờ chúng mình…phải không em?
23.5.04
Đồng chí ơi, bài này làm ơn sửa lại "anh" thành" em" , "em" thành "anh" cho đúng nguyên văn nhe' ;) Bài này viết cho một người CVA đấy :">
 

waitting4u

New Member
Uhm bạn có thấy rằng mình để nguyên ngày tháng của tác giả không, mình công nhận là mình đã chuyển "anh" thành "em" và em thành "anh". Vì mình là con trai mà. Dù sao cũng xin lỗi tác giả...Và cảm ơn bạn MAIKA, je crois qu'on se connait...
 

Maika

New Member
Hihi, nhưng bài này đổi anh-em vậy đọc hơi buồn cười , hai nhân vật trong bài này đều ở forum này đấy :D J'y pense oci :)
 

Vampire

Member
Maika said:
Hihi, nhưng bài này đổi anh-em vậy đọc hơi buồn cười , hai nhân vật trong bài này đều ở forum này đấy :D J'y pense oci :)
Không khéo lại là thơ của em Maika :))
 

waitting4u

New Member
Maika biết bài thơ này không, đó cũng là một Maika làm đấy...je l'aime bien ton poème. Maintenant je sais bien que tu fais partie de ce Forum.

Hà Nội bây giờ gió lạnh rồi em
Hoa sữa lại rơi dọc con đường nhỏ
Mưa vẫn thế, vẫn lâm thâm phố cổ
Chuông nhà thờ Cửa Bắc ngân nga...

Hà Nội mùa này ai đó đi xa
Mẹ đan áo nghe gió mùa đông bắc
Bố tan làm đêm đông lạnh ngắt
Bỗng viết đôi dòng " Hà Nội của con..."

Những mái nhà , những ô cửa đêm đêm
Dịu dàng cháy niềm thương yêu, trăn trở
Trời xanh thế chắc là đang nhớ
Một vì sao ngân ngấn sáng hôm nào!

Phố ba hàng cây vẫn nắng gió lao xao
Bạn cũ đi qua đôi người còn nhắc
Em bây giờ ở nơi nào xa lắc
Cổ tích một thời...có lúc nhớ quên?

Tiếng guitar là dĩ vãng dịu êm
Đôi câu hát bạn bè nơi quán xá
Em đứng lặng một ngày nổi gió
Có một người bất chợt bỏ em đi...

Em vẫn nhớ sấu rụng đường Tràng Thi
Tiếng chuông buồn phía chùa Trấn Võ
Nhớ chợ hoa, nhớ Tây Hồ lộng gió
Nhớ sắc hoa đào thắm đỏ rồi lại phai!

Bưu điện Bờ Hồ, em hò hẹn ai
Kem Tràng Tiền tối mùa hè lạnh mát
Viên đá nhỏ làm quà ai quên mất
Em vẫn giữ riêng mình trên suốt dọc đường đi...

Em vẫn nghe những thương yêu thầm thì
Từ những đêm xanh, từ Hà Nội xa lắm
Áo len cài trên đường đi vội vã
Hà Nội mơ màng, em nhớ mẹ trong tim!
... Hà Nội bây giờ gió lạnh rồi em!
10/03

( Trích dẫn từ MAIKA)
 

Tra cứu điểm thi

Phần mềm mới

Quảng cáo

11223344550983550000
Top