avirax
Member
Đây là cuộc thi văn thơ hết sức hứng thú nhưng tiếc cái dạo này mình gần như không còn viết nữa. Thực ra viết là để vui mình, cho mình và để mình cảm thấy ta yêu đời hơn, yêu người hơn và cảm thấy mình gần gũi với chính bản thân mình hơn bao giờ hết. Những cái mình viết thì từ lâu rồi, hồi còn học trong trường hay vừa mới ra khỏi trường thôi, giờ post lên chỉ là để góp vui với các bạn, không phải để thi đua gì đâu nhé. (có khi thấy thường quá chẳng dám thi đua ấy chứ )
Nước Nga
Tiếng hát vươn qua núi đồi và thảo nguyên
Chạy doc theo con đường mùa đông vắng vẻ
Những cuốn sách mở từng trang rất nhẹ
Để một nước Nga đâu đó hiện về
Ai đã từng được nghe
Những câu truyện của một thời khắc nghiệt
Hẳn nhớ tới một Xevaxtopon tháng chạp
Một sông Đông êm đềm đầy máu và tình yêu
Hay tưởng như một hình bóng yêu kiều
Bước bên bạn dưới bình minh mưa đẹp như tranh vẽ
Hoặc là đang tủi hờn hát khẽ
Một bài hát Gruzi
Chàng ký sĩ lướt trên thảm cỏ nội xanh rì
Hát vang lên một câu ca Côdắc
Vó ngựa tung bay, xác kẻ thù tan nát
Đưa chàng về bên bếp lửa với u già, để nhớ một Nhina
Ở nới đấy tôi thấy một nước Nga
Ở nơi đấy tôi yêu một hồn Nga
Daghestan của tôi tràn đầy lãng mạn
Lòng yêu nước vượt lên trên mất mát
Bông hoa nhỏ bỏ quên man mác một tình yêu
Chàng và nàng đi giữa một buổi chiều
Một buổi chiều ngoại ô Maxcơva mê say lắm
Để ngày mai đi đến những miền xa thẳm
Làm nên những cánh đồng giữa thảo nguyên đại bàng cất cánh tung bay
Và em ơi, chẳng biết em có hay
Một nước Nga những người sống và những người đã chết
Một nước Nga vươn mình không mỏi mệt
Đi qua chiến tranh và vùng lên trong mất mát đau thương
Em còn nhớ một người lính trở về từ chiến trường
Để làm một trong những người sinh viên sôi nổi
Hay cống hiến đến phút cuối cùng của cuộc sống cho xã hội
Để làm nên những nông trang trên mảnh đất vỡ hoang
Còn rất nhiều người lính đã ngã xuống, làm nên vô vàn những nghĩa trang
Và em ơi, chắc em đã biết
Anh chưa từng đặt chân tới nước Nga
Anh đến đó mỗi ngày qua trang sách
Dẫu biết rằng nước Nga ấy đã xa
Và anh nghe cả những bài ca
Rừng bạch dương, đôi bờ - thiêng nga đùa theo sóng
Bản hành khúc Kachiusa cháy bỏng
Vẻ êm đềm một chiều ngoại ô Maxcơva
Anh đã từng đam mê một Lep Tonxtoi
Cái chất cổ điền vô cùng mạnh mẽ
Những đêm trắng, anh cùng Dotoiepxki khắc khoải
Hay sống với Solokhop bên dòng nước sông Đông xa xôi
Những vần thơ Puskin mấp máy trên môi
Cho anh tình yêu và tự do trong khát vọng
Anh tìm thấy Pautôpxki trong cuộc sống
Bông hồng vàng góp lại từ đáy của đời thường
Anh đi cùng Aimatop trên đường
Chiếc xe là Gunxarư và con đường là thảo nguyên rộng lớn
Bức thư đầu tiên anh viết cho em có "một trò đùa"của Shekhop
Anh tưởng em là Onga, còn anh là Epghenhi cô đơn
Nếu em là Onga, anh sẽ là Epghenhi Onheghin
Em là Acxinhia, anh sẽ là Grigori đấy
Em mà là Natasa, anh đành làm Andrey Bonkonski vậy
Anh sẽ là Puskin để gửi "lời tự thú" tới em
(Tất nhiên lúc ấy em sẽ là Alexandra Ivanovna Oxipova)
(Bài này viết thời còn quá sức lãng mạn chưa trải qua vài quả khắc nghiệt của cuộc sống và chưa đứng trên cái nước Nga u tối hiện giờ)
Nước Nga
Tiếng hát vươn qua núi đồi và thảo nguyên
Chạy doc theo con đường mùa đông vắng vẻ
Những cuốn sách mở từng trang rất nhẹ
Để một nước Nga đâu đó hiện về
Ai đã từng được nghe
Những câu truyện của một thời khắc nghiệt
Hẳn nhớ tới một Xevaxtopon tháng chạp
Một sông Đông êm đềm đầy máu và tình yêu
Hay tưởng như một hình bóng yêu kiều
Bước bên bạn dưới bình minh mưa đẹp như tranh vẽ
Hoặc là đang tủi hờn hát khẽ
Một bài hát Gruzi
Chàng ký sĩ lướt trên thảm cỏ nội xanh rì
Hát vang lên một câu ca Côdắc
Vó ngựa tung bay, xác kẻ thù tan nát
Đưa chàng về bên bếp lửa với u già, để nhớ một Nhina
Ở nới đấy tôi thấy một nước Nga
Ở nơi đấy tôi yêu một hồn Nga
Daghestan của tôi tràn đầy lãng mạn
Lòng yêu nước vượt lên trên mất mát
Bông hoa nhỏ bỏ quên man mác một tình yêu
Chàng và nàng đi giữa một buổi chiều
Một buổi chiều ngoại ô Maxcơva mê say lắm
Để ngày mai đi đến những miền xa thẳm
Làm nên những cánh đồng giữa thảo nguyên đại bàng cất cánh tung bay
Và em ơi, chẳng biết em có hay
Một nước Nga những người sống và những người đã chết
Một nước Nga vươn mình không mỏi mệt
Đi qua chiến tranh và vùng lên trong mất mát đau thương
Em còn nhớ một người lính trở về từ chiến trường
Để làm một trong những người sinh viên sôi nổi
Hay cống hiến đến phút cuối cùng của cuộc sống cho xã hội
Để làm nên những nông trang trên mảnh đất vỡ hoang
Còn rất nhiều người lính đã ngã xuống, làm nên vô vàn những nghĩa trang
Và em ơi, chắc em đã biết
Anh chưa từng đặt chân tới nước Nga
Anh đến đó mỗi ngày qua trang sách
Dẫu biết rằng nước Nga ấy đã xa
Và anh nghe cả những bài ca
Rừng bạch dương, đôi bờ - thiêng nga đùa theo sóng
Bản hành khúc Kachiusa cháy bỏng
Vẻ êm đềm một chiều ngoại ô Maxcơva
Anh đã từng đam mê một Lep Tonxtoi
Cái chất cổ điền vô cùng mạnh mẽ
Những đêm trắng, anh cùng Dotoiepxki khắc khoải
Hay sống với Solokhop bên dòng nước sông Đông xa xôi
Những vần thơ Puskin mấp máy trên môi
Cho anh tình yêu và tự do trong khát vọng
Anh tìm thấy Pautôpxki trong cuộc sống
Bông hồng vàng góp lại từ đáy của đời thường
Anh đi cùng Aimatop trên đường
Chiếc xe là Gunxarư và con đường là thảo nguyên rộng lớn
Bức thư đầu tiên anh viết cho em có "một trò đùa"của Shekhop
Anh tưởng em là Onga, còn anh là Epghenhi cô đơn
Nếu em là Onga, anh sẽ là Epghenhi Onheghin
Em là Acxinhia, anh sẽ là Grigori đấy
Em mà là Natasa, anh đành làm Andrey Bonkonski vậy
Anh sẽ là Puskin để gửi "lời tự thú" tới em
(Tất nhiên lúc ấy em sẽ là Alexandra Ivanovna Oxipova)
(Bài này viết thời còn quá sức lãng mạn chưa trải qua vài quả khắc nghiệt của cuộc sống và chưa đứng trên cái nước Nga u tối hiện giờ)