Final Fantasy VII ==> Welcome

ark

Active Member
Dạo này lượn lờ bên ttvnol :D đọc được mấy bài trong FFFC :cool: của bác Boko85 post lại từ gamevn ;) tự nhiên nhớ lại "quá khứ oai hùng" FFVII, nổi máu muốn chơi lại lần nữa :>>
Tôi phải công nhận tất cả các trò FF về sau, ko trò nào hơn được FFVII về mọi mặt ( trừ đồ họa ) , nhất là cái "huyền ảo" trong ý nghĩa từ Fantasy .
Xin post lại Fan fiction, rất đặc sắc mặc dù dựa theo nội dung game .
To những ai chưa chơi FFVI : nếu đọc Fan fic thấy hay, yên tâm rằng game thực sự còn hay hơn nhiều .
 

ark

Active Member
Final Fantasy VII

Chapter 1-City of Nighmares:


Midgar - thủ phủ của đế chế Shinra hùng mạnh, 1 thành phố khổng lồ bằng sắt thép – thành phố với những toà nhà chọc trời, những khu công nghiệp hiện đại và những khu dân cư cao cấp. Đường phố nơi đây luôn hào nhoáng ánh đèn và tràn ngập xe cộ, nhà hàng và những biển quảng cáo. Thành phố được xây dựng trên những trụ sắt cao hàng trăm m, nối với mặt đất bởi 1 hệ thống đường xe lửa xoắn ốc. Đây quả là 1 kì quan của con người hay đúng hơn là niềm tự hào của Shinra.
Nhưng đó mới chỉ là 1 phần của thành phố.
Ngăn cách bởi chiếc đĩa sắt vĩ đại chống đỡ toàn bộ thành phố phía trên, phần còn lại nằm ngay bên dưới cái thế giới hào nhoáng đó.
1 thế giới hoàn toàn khác.
1 thành phố u ám, u ám theo đúng nghĩa đen của nó. Nghĩa là không hề có ánh nắng mặt trời và con người phải sống trong những ngõ ngách bẩn thỉu, những căn hộ chắp vá tồi tàn hay khá hơn 1 chút, những khu chung cư xập xệ đổ nát. Họ sống trong bầu không khí bị ô nhiễm nặng nề, bên cạnh đống rác rưởi - những phế thải của nền văn minh Shinra, và của hàng tỉ tấn sắt thép trên đầu.
Họ là những công nhân, những người làm thuê, tội phạm và tất cả những gì thuộc về cặn đáy của xã hội, bị vứt đi khi hết giá trị sử dụng.
Vậy mà họ vẫn tiếp tục ở đó, ngày này qua ngày khác. Bởi họ không còn chỗ nào để đi, không có đủ tiền để chuyển lên thành phố phía trên. Hay chỉ đơn giản bởi đó là quê hương của họ, là thế giới của họ ?
Và nơi đây, câu chuyện của chúng ta bắt đầu.

Ngay giữa những con phố ồn ào, rực rỡ ánh đèn của Midgar, vẫn luôn tồn tại những ngõ nhỏ tăm tối mà nếu không để ý có lẽ chúng đã trở nên vô hình trong cái đô thị sầm uất này.
Tối hôm đó, nếu bạn vô tình dạo bước vào 1 trong hàng vạn con ngõ nhỏ như vậy. Và nếu bạn đi tiếp xâu vào trong, bạn sẽ lạc vào 1 thế giới hoàn toàn khác hẳn : đen tối, tĩnh lặng, hoàn toàn đối lập với cái thế giới bạn vừa thoát khỏi. Những âm thanh tấp nập vọng vào lập tức tan đi trong mơ hồ, thậm chí không thể át được tiếng thở nhẹ nhàng của chính bạn.
Và nếu bạn nhìn kĩ vào trong góc sâu của con hẻm, bạn sẽ nhận ra nó không hoàn toàn tối tăm. 1 vài tia sáng loé lên cùng với những đốm sáng xanh lục lơ lửng phát ra từ những đường ống cũ kĩ han gỉ của 1 bộ lọc khí gắn sát nơi chân tường.
Luồng sáng xanh ấy chiếu sáng cả 1 góc tường, vừa đủ để thấy được hình dáng 1 cô gái trong bộ đồ màu hồng tươi giản dị. 1 cô gái xinh đẹp với cặp mắt long lanh vừa như chăm chú vừa như lơ đễnh ngắm nhìn luồng sáng ấy.
Ánh mắt khẽ chớp chớp, rồi chợt thở dài, cô gái đứng lên. Từ từ, cô phủi sạch bụi đất bám trên vạt áo rồi tiến ra khỏi con ngõ nhỏ.
Cô gái đứng tần ngần trên vỉa hè, nửa như muốn sang đường, nửa lại ngần ngại. Bỗng 1 chiếc xe hơi phóng vụt qua, để lại 1 vệt khói đen kịt và những mùi cháy khét lẹt. Đường phố Midgar vẫn luôn luôn tấp nập như vậy. Cô gái nhăn mũi khó chịu, cố xua đi mùi khói, trong lúc 1 người qua đường khác khẽ và vào cô.
Chợt cô ngước mắt lên cao và tầm mắt liền bị giới hạn lại, không thể thấy được bầu trời mở rộng cùng ngàn sao lấp lánh. Chỉ là những mảnh trời đen kịt cùng những nóc cao ốc đâm lên tua tủa. Xa xa phía trên, trên cả những đám mây và những làn khói xám xịt ấy, toà tháp đồ sộ của Shinra đứng cô độc như 1 đỉnh núi. Đó là tổng hành dinh của Tập đoàn Kinh tế - Quân sự hùng mạnh Shinra. Ở đó, Shinra có thể thu vào tầm mắt của mình toàn bộ khung cảnh của 1 Midgar rực rỡ phồn hoa, và cả 1 trời sao bao la dành riêng cho lão.
Đâu đó, vang lên tiếng còi tàu lảnh lót.

Nhà ga Midgar, 1 ngày mưa cuối tháng 11.
7 giờ 15 phút tối. Chuyến tàu cuối cùng từ căn vứ Junnon đã chậm 15 phút.
1 hồi còi lanh lảnh bỗng chợt xé tan âm thanh rả rích của cơn mưa dai dẳng. Tàu sắp vào ga. Những tên lính gác cuối cùng còn đang uể oải rời băng ghế đợi, vội vã chạy ra sân chờ chuyến tàu muộn. Chúng cố thu mình vào lớp áo dày, tìm lấy chút hơi ấm qua những làn khói thuốc phả ra, đang nhanh chóng tan đi trong màn mưa dày đặc.
Đoàn tàu kéo theo 1 dải khói xám xịt, sầm sập tiến vào nhà ga chậm dần, chậm dần. Tiếng ken két của những bánh xe nghiến trên đường ray kêu lên không dứt cùng với làn hơi nước bạc trắng xịt ra mù mịt từ gầm tàu. Cánh cửa khoang chở hàng hơi hé mở. 1 bóng đen lách ra nhanh như chớp. Tên lính gác còn chưa kịp hiểu gì thì bỗng bóng đen đã áp sát vào mình. “Bốp !” hắn bật ngửa ra sau với 1 cú dá cực nhanh. Gã còn lại cũng chỉ kịp “Hộc !” lên 1 tiếng đau đớn trước khi bóng đen thứ 2 không hiểu từ đau lao tới, cùng 1 gót giày ngay giữa sống mũi. 2 tên lính gục xuống sân ga, cặp mắt còn chưa hết bàng hoàng, lon nước trong tay lăn lăn trên sân ga đầy nước.
Sân ga hoàn toàn vắng tanh.
2 bóng đen, 1 cao to, 1 béo mập, lùn xủn và còn thêm 1 cô gái vừa nhảy xuống. Họ nhìn quanh 1 lúc rồi vẫy tay ra hiệu. Tức thì 1 bóng người nữa phóng xuống. Đó là 1 gã đàn ông trung niên cao lớn với khuôn mặt dữ dằn và bộ râu rậm rạp. trông gã còn đáng sợ hơn với 1 khẩu Gatling Gun gắn liền ở khuỷu tay phải. Gã cũng liền quay lại làu bàu với 1 người khác chắc còn ở trên tàu :
- Mau lên đi, không còn thời gian đâu.
Lập tức lại có thêm 1 cái bóng phóng ra khỏi toa tàu, lướt nhẹ xuống sân ga. Lần này là 1 chiến binh. Hắn mang 1 chiếc áo dạ màu xanh lơ đã sờn cũ, với chiếc cầu vai bằng sắt đã han gỉ. Trên lưng hắn là 1 tấm thép quá sức to lớn nặng nề, để có thể gọi là 1 thanh kiếm. Gương mặt hắn toát lên 1 vẻ lạnh lùng lãnh đạm với cặp mắt xanh luôn chiếu ra những tia sáng kì dị. Mái tóc vàng óng của hắn 1 nửa rủ xuống trên khuôn mặt, 1 nửa lại dựng ngược lên trên. Có lẽ hắn là 1 tên lính đánh thuê, những kẻ không khó kiếm trong thời buổi hiện nay.
Tên mập lùn lên tiếng :
- Nhanh lên ! Chúng ta phải mau chóng tản ra. Gặp nhau ở chỗ hẹn.
Nói rồi hắn cùng gã có râu và người thanh niên cao to lúc đầu lao nhanh vào bóng tối, tủa ra theo những hướng khác nhau. Cô gái quay lại ra hiệu cho gã đánh thuê đi theo rồi cùng phóng mất hút. Tới khi đoàn tàu dừng hẳn lại thì sân ga chỉ còn lại 2 cái xác tắm trong mưa.
 

ark

Active Member
Trong phút chốc họ đã vượt qua khỏi khu vực nhà ga, tới gần khu năng lượng chính. Cô gái dẫn đường có vẻ thành thạo, dù trong bóng tối vẫn kịp nhận rõ phương hướng. Bất chợt cô dừng lại, ra hiệu cho người phía sau rồi nép sát vào tường. Bóng tối che chở cho họ, vừa kịp lúc 1 toán tuần tiễu đi qua. Đã gần tới nhà máy năng lượng nên sự canh phòng có phần chặt chẽ hơn.
Mưa vẫn rơi, thấm ướt người họ. Trung tâm năng lượng khá lớn. Họ đã qua nhiều khúc quanh và nhiều toán lính nhưng vẫn chưa tới được điểm hẹn. Càng tiến sâu vào lực lượng an ninh càng dày đặc, đôi chỗ còn đặt những trạm gác nhỏ.
Cô gái lại nấp nhanh vào 1 góc tường tối. Trước mặt họ là 1 ngã 3. Con đường phải đi ở bên trái, còn bên phải là 1 trạm gác. 3 tên lính đang đi lại trong mái hiên bên ngoài. Nếu họ ra khỏi bức tường lập tức sẽ bị phát hiện. Họ không có nhiều thì giờ để chờ đợi. Chỉ cần chậm trễ 1 phút là kế hoạch có nguy cơ thất bại. Họ càng không thể chỉ chạy bừa.
Cô gái thoáng lưỡng lự. nếu bên canh cô là bất cứ người nào trong Avalanche thì đều không có vấn đề gì. Nhưng cô còn chưa biết khả năng của kẻ đồng hành. Dòng suy nghĩ ấy chợt bị cắt ngang bởi 1 bóng người lao vụt qua. Gã đánh thuê. Thanh kiếm nặng nề của hắn vụt loáng lên cực nhanh.
- “Vùuuuù …”
Không rõ là 2 hay 3 nhát chém, chỉ thấy thanh kiếm đã lại nằm yên trên lưng hắn như chưa bao giờ rời khỏi đó và 3 thi thể đổ ập xuống cùng những vòi máu tươi, rồi sẽ bị nước mưa cuốn đi sạch sẽ.
Hắn quay lại trong sự bàng hoàng của cô gái, lạnh nhạt nói :
- Mau đi thôi !
Chỉ thêm 1 đoạn ngắn nữa, 2 người đã tới chỗ hẹn.
Những người khác đã ở đó trước. Gã có râu lại làu bàu :
- Sao lâu vậy Jessie ?
Cô gái – lúc này là Jessie mỉm cười trả lời :
- À, có chút rắc rối. Nhưng giờ thì ổn rồi.
Tên béo đang mải loay hoay với ổ khoá điện tử trước cánh cổng lớn, chẳng buồn hỏi han gì. Gã có râu vẫn không ngớt kêu ca như thể chẳng bao giờ yên lặng được 1 phút.
Mưa vẫn cứ rơi. Trời hơi lạnh.
Người thanh niên lên tiếng bắt chuyện :
- Nghe nói anh từng đi lính phải không ?
Gã đánh thuê lặng lẽ gật đầu. Có lẽ hắn không thích nói nhiều.
- Gì chứ ? Đi lính à ? – gã có râu bất ngờ gầm lên – sao lại có 1 tên lính ở đây cơ chứ?
- Thôi mà Barret – Jessie can - chỉ là “đã từng” thôi. Quan trọng là bây giờ anh ấy ở đây với chúng ta.
Gã có râu- tức Barret đã có vẻ chịu thôi, nhưng lại tiếp tục làu bàu. Gã có vẻ không ưa kẻ mới đến.
Người thanh niên vừa cười vừa nói :
- Có lẽ anh không thích nói nhiều. Vậy để tôi giới thiệu trước. Tôi là Wedge, còn đây là Biggs - gã chỉ vào tên béo - và Jessie. Còn Barret chắc anh đã biết - người lãnh đạo sáng suốt của chúng tôi.
Nói tới đây hắn bật cười trong khi Barret chỉ ậm ừ trong họng.
- Còn anh ? Tự giới thiệu đi chứ !
- Cloud .
Hắn trả lời cộc lốc. Rõ ràng là không thích nói lắm. Biggs chợt khẽ reo lên khi cánh cổng sắt từ từ mở ra, dẫn họ vào một con đường nhỏ thẳng tới một trong 8 điểm Năng lượng lớn của Midgar.
Đây vốn là cửa sau của nhà máy gắn liền với bãi rác thải khổng lồ. Xung quanh hoàn toàn vắng vẻ, chỉ có những núi sắt thép cao ngồn ngộn , toàn là những đồ phế thải. Đó là những gì dư thừa của một nền công nghiệp sắt thép. Chỉ nhìn vào bãi phế thải này cũng có thể hình dung ra sự phồn thịnh, phát triển của Midgar. Từng tấn sắt vụn chất lên cao ngất, từ những cánh cửa ôtô gãy vụn tới những thanh rầm sắt nặng nề rỉ sét.
Trong cơn mưa, cả bãi rác bốc lên một thứ mùi khó chịu. Bọn họ theo chân Biggs len lỏi giữa những đống rác cao ngộn, vòng vèo quanh co một lúc cho tới khi gã dừng lại trước một cánh cửa sắt nhỏ núp dưới một chồng dây rợ loằng ngoằng. Cánh cửa cũng cũ kĩ sét gỉ như cả bãi rác này, có lẽ đã lâu không được dùng đến, với một ổ khoá to tướng cùng những dây lòi tói ràng quanh. Biggs vừa loay hoay mở khoá vừa làu bàu với vẻ khó chịu, không hiểu vì ổ khoá khó mở hay vì mưa cứ liên tục hắt đầy mặt gã không kịp vuốt :
- Cánh cửa này dẫn tới trung tâm lò phản ứng. Từ đây mọi người hãy cẩn thận, Robot cảnh vệ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Hãy cố gắng càng nhanh càng tốt, chúng ta còn tối đa 1 giờ nữa.
Và rồi cái ổ khoá cũng bật mở. Cánh cửa rít lên ken két khi Biggs mở ra. Ngay lập tức Jessie và Wedge lao vào theo gã.
Cloud chưa kịp bước tới thì một cái bóng to lớn đã chắn ngay trước cửa. Barret quay lại nói với hắn :
- Này gã đánh thuê, mặc kệ mọi người nói gì, tao chẳng tin tưởng chú mày tẹo nào. Hãy liệu hồn đừng hòng giở trò với bọn này.
Gã dứ dứ nắm đấm khổng lồ duy nhất trước mặt hắn. Cloud chỉ lạnh lùng ném cho gã một cái nhìn trống rỗng, gạt gã qua một bên rồi bước vào. Cái nhìn lạnh lùng ấy chợt khiến Barret phải rùng mình. Gã mơ hồ hiểu rằng, đối với con người này, làm bạn thì tốt hơn là kẻ thù. Khẽ nhún vai rồi gã cũng bước theo họ, không quên khép lại cánh cửa nặng nề.
Lúc này bọn họ đang đứng trên một trong những hành lang chăng ngang giữa lưng chừng một căn phòng, hình thù trông như một cái ống khổng lồ bị bịt kín 1 đầu, bao bọc bởi một lớp tường bêtông kín mít. Bên trên và bên dưới họ lại là những hành lang khác. Trên cùng là những đường ống, dây rợ dày đặc. Và tận dưới cùng hàng trăm m nữa là 1 khong không đen kịt. Cloud biết đó là phần còn lại của Midgar. Thành phố bên dưới được chia làm 8 khu vực theo 8 lò phản ứng. Bên dưới nơi này là Sector 8.
Đây không phải là lần đầu hắn bước vào một lò phản ứng. Hắn vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên hắn tới đây. Đó là khi hắn còn là một tân binh, cũng phi 6-7 năm rồi, hắn không còn rõ nữa. Khi ấy hắn đã từng choáng ngợp trước không gian rộng lớn này, cũng như khi hắn tới Midgar lần đầu. Những kí ức đó, hắn không còn muốn nhớ lại.
Biggs chạy thẳng tới cuối lối đi, dừng lại bên một cánh cửa thoát hiểm và đứng đó, tựa người vào lan can chờ đợi. Trong khi đó Wedge lại dẫn những người còn lại theo một lối khác, vào sâu bên trong lò phản ứng. Qua vài lớp cửa, họ đã tới được bên thang máy và tiếp tục đi xuống những tầng dưới. Lúc này trong thang máy chỉ còn lại Jessie, Cloud và Barret. Wedge đã đứng lại chờ ở tầng trên.
Barret chợt bước tới bên Cloud, vỗ vai hắn :
- Lần đầu tới lò phản ứng hả ?
Cloud hơi bất ngờ trước sự thay đổi thái độ của gã nhưng hắn cũng chỉ khẽ lắc đầu :
- Không, anh biết đấy, tôi cũng đã từng đi lính.
Barret chợt chỉ vào những đống đường ống cùng máy móc họ nhìn thấy qua lớp kính thang máy, chậm rãi nói:
- Cậu biết những thứ đó chứ ? Shinra dùng chúng để hút cạn nguồn sống của hành tinh này, biến nó thành năng lượng Marko rồi đem bán ...
Cloud chợt cắt ngang :
- Tôi không tới đây để nghe diễn thuyết. Chỉ mong sao sớm hoàn thành nhiệm vụ, nhận tiền rồi ra khỏi chốn khỉ gió này. Đó là tất cả những gì tôi đang suy nghĩ.
Barret thở dài nói ;
- Nhưng chẳng lẽ cậu không hiểu hành tinh này đang chết dần ?
- Không phải chuyện của tôi.
Barret giận dữ đấm mạnh vào ô kính, lầm bầm gì đó.
Cửa thang máy xịch mở, họ đi theo một cầu thang nhỏ dài và tối tăm, lại tiếp tục chạy trên một đoạn ống thép to lớn. Bên dưới họ chỉ chục m thôi là hồ axit sôi sùng sục phả lên hơi nóng hầm hập cùng mùi phóng xạ nặng nề độc hại. Jessie cũng đã dừng lại chờ họ ở chỗ thang máy, chỉ còn Barret đi cùng với Cloud. Cả hai lặng lẽ bò dọc đường ống rồi xuống tới một cây cầu nhỏ nằm ngay trên mặt hồ . Hơi axit phả lên mỗi lúc thêm đậm đặc tưởng chừng không thở nổi. Phía cuối lối đi họ thấy một ống van lớn, có lẽ là để điều chỉnh lượng dung dịch trong hồ. Đó là mục tiêu của Avalanche. Chỉ một chút thuốc nổ, và cả lò phn ứng sẽ đi tong.
Barret quăng cho Cloud một cái túi đen và chỉ về chỗ cái van :
- Cậu đặt bom - gã gầm gừ trong họng.
Cloud im lặng cầm lấy cái túi , bước về phía trước. Chợt gã thấy trước mắt mình 1 vệt đỏ lòm, một tiếng vang trong đầu hắn ong ong không dứt. Cloud quỵ xuống trên hai đầu gối, ôm lấy đầu rên rỉ đau đớn.
- Sao ? Cậu sao vậy?- Barret lo lăng hỏi
Chỉ thấy Cloud ngồi thở hồng hộc, cơn đau đã bất ngờ biến mất, nhanh chóng cũng như khi nó đến. Giây lát hắn gượng đứng dậy, nói :
- Không , không sao. Có lẽ tôi bị choáng vì hít quá nhiều hơi Mako sống.
Nói rồi hắn lôi từ trong túi ra khối thuốc nổ, cẩn thận gắn vào chiếc van rồi cài bộ phận hẹn giờ.
- Xong. Chúng ta còn 30 phút để an toàn thoát khỏi chỗ này.
Bọn họ lại chạy ngược trở ra theo lối đường ống tới chỗ gặp Jessie. Bất chợt, tiếng ròi rú lên lanh lảnh, đèn đỏ nhấp nháy liên hồi. Barret dáo dác ngó xung quanh, gã gầm lên :
- Cẩn thận chúng tới đó.
Một bóng đen chợt bao phủ chỗ đứng của Cloud.
_ vù.. uỳnh..
Một con robot to lớn hình bọ cạp thình lình xuất hiện. Bên cạnh nó, Cloud đã nắm chặt thanh kiếm của mình. Barret quay lại, tay trái lia nhanh một đường, nhả đạn như mưa vào con robot nhưng chỉ thấy vỏ đạn bật ra khỏi lớp giáp sắt dày cộp của nó. Con bọ cạp như bị chọc giận, 2 khẩu gatling trên 2 tay nó rung lên bần bật xối đạn về phía 3 người.
 

ark

Active Member
Họ vội lăn tròn dưới đất tránh khỏi luồng đạn. Chợt thấy Jessie rú lên ôm lấy cái chân phải đẫm máu. Cloud lao tới, thanh kiếm vung lên loang loáng 3 nhát giao nhau chém thẳng vào bụng con vật , xé nát 1 phần giáp của nó. Hắn tiến đã nhanh nhưng khi lùi còn nhanh hơn, vừa kịp tránh cú vuốt đuôi của con robot. Hắn dựng kiếm ngang trước mặt, 1 tay nắm chặt chuôi, 1 tay cầm sống kiếm. Viên ngọc màu xanh lục gắn trên thân kiếm chợt loé sáng. Một vầng hào quang vàng rực rỡ ôm chặt lấy thân hình hắn, kéo dài thành một tia sáng mảnh lên tận trần nhà. Rồi bất chợt từ trên không, một tia sét như một mũi lao phóng thẳng vào bụng con quái vật, kéo theo một vệt sáng dài màu lam.
- Aầmnmm...
Tia sét đục một lỗ thủng to tướng giữa người nó, tia điện còn vương lại ánh lên xanh lét. Cloud quay lưng lại gắn thanh kiếm lên cái khoá bằng nam châm sau lưng, nói với Barret :
- Hạ nó đi.
Chỉ thấy Barret nhanh chóng nạp đạn vào cánh tay giơ lên ngắm kĩ càng vào đầu con vật. Một quả cầu lửa tụ lại, mỗt lúc một to trước họng súng của gã như đè một sức nặng nề lên cánh tay to đùng ấy.
- Bùdmm...
Một luồng lửa đỏ rực phun ra khi viên đạn thoát khỏi tầm tay gã, và một tiếng nổ lớn vang lên trong khi con quái vật bị dư lực tông thẳng ra khỏi lan can với cái đầu nát bét. Gã quay lại giơ ngón tay cái lên nói với Cloud:
-Tốt lắm cậu bé !
Cloud làu bàu trong khi đang băng bó cho Jessie khi cả 3 đã lên thang máy:
- Đừng gọi tôi là cậu bé. Thêm vào đó, chúng ta đã mất khá nhiều thời gian với con robot, phải mau lên mới được. Anh cõng cô ấy.
Họ chạy vội ra cửa, gặp Wedge ở đó. Chỉ còn 10 phút. Tiếng kim đồng hồ của Jessie vang lên đầy đe doạ, cơ hồ lấn át cả tiếng thở của họ. Đèn báo hiệu vẫn liên tục nhấp nháy, và tiếng giày của họ nện vội vã trên sàn đá. Họ lao nhanh giữa những hành lang dài dằng dặc. Còn 3 cánh cửa nữa sẽ tới chỗ Biggs đang đợi sẵn.
“Kẹeet” 1 toán robot cảnh vệ từ 1 cánh cửa ngách vụt xuất hiện chắn ngang trước mặt. Họ không thể chần chừ thêm 1 phút nào nữa. Như 1 tia chớp, Cloud lao vụt lên. Thanh kiếm của hắn vung lên loang loáng đỡ gạt cả làn mưa đạn của đối phương. Luồng đạn vừa dứt, nếu là người, hẳn 3 con robot sẽ phải sững sờ khi thấy Cloud đã đứng trước mặt chúng. Con chip nằm trong đầu lũ robot còn chưa kịp tính toán bước tiếp theo thì thanh kiếm của Cloud đã lại vung lên. Và bọn họ lại tiếp tục lao đi, bỏ lại sau lưng 3 đống sắt vụn vô dụng.
Wedge mở cánh cửa cuói cùng trong 1 thời gian kỉ lục. Trước mắt họ, tên mập Biggs đang vẫy tay lia lịa. Còn 20 giây.
100 m và 20 giây cuối cùng.
Họ chỉ vừa kịp chui vào đường cống ngầm khi cả lò phản ứng phát nổ sau lưng.
Cánh cửa thép dày 3 tấc bị uốn cong vòng vào trong trước sức ép khủng khiếp ấy.
Âm thanh chấn động dội mạnh vào màng nhĩ từng người.
Có lẽ chưa bao giờ người dân Midgar được 1 bất ngờ lớn đến vậy. Một vụ nổ làm rung chuyển cả thành phố. Sau phút ngỡ ngàng, người dân đổ xô ra đường ngắm nhìn ngọn lửa bốc mỗi lúc một cao cùng những tiếng nổ tiếp theo, mặc cho khói bụi bay mù mịt khắp nơi. Họ túm tụm bàn luận, có kẻ vui sướng, có kẻ tức giận. Nhóm của Cloud nhanh chóng tách ra nhập vào đám đông. Họ biết, ngay sau vụ nổ, mọi hoạt động giao thông đều sẽ bị đình trệ, đám đông sẽ là an toàn nhất cho họ. Và họ chỉ cần chờ tới khi trời sáng, theo chuyến tàu sớm trở xuống phía dưới. Tới lúc đó họ mới thực sự an toàn.
Nhưng Avalanche còn quên tính tới một chuyện. Đó là khả năng của Turks - cơ quan an ninh tối cao của Shinra. Trong một thời gian ngắn, chúng có thể làm bất cứ chuyện gì mà không ai có thể tưởng tượng nổi.
Avalanche quên không có nghĩa là Cloud quên. Nhưng cho dù biết, hắn cũng chẳng thể làm được gì hon. Vậy tại sao hắn lại nhận nhiệm vụ này ? Chẳng qua hắn tin rằng Avalanche sẽ thoát được. Vì dù họ có là nhóm chống đối Shinra mạnh nhất nhưng cũng chỉ mới xuất hiện với vài ba vụ lẻ tẻ, còn chưa có ai biết mặt họ. Còn hắn, ngoại trừ việc hắn từng đi lính cho Shinra rồi bỏ trốn đã là một bất lợi cho hắn trong việc này, hắn còn đã lang thang ở Midgar mấy năm trời , nhúng tay vào biết bao vụ việc bằng cái nghề đánh thuê của hắn. Có thể nói, cơ quan mật vụ của Shinra đã nhẵn mặt hắn. Thế nhưng, hắn không sợ. Không phải vì hắn coi thường Shinra, mà vì hắn có đủ tự tin vào mình, tự tin hắn có thể thoát khỏi Turks như bao lần trước. Hơn nữa công việc này còn do một người bạn cũ nhờ vả, hắn khó có thể từ chối.
Ừ ! Đúng vậy, một người bạn cũ. Đã lâu lắm hắn không còn nghĩ tới từ này.
...
Hắn đã lang thang suốt đêm khi chỗ này một chút, lúc chỗ kia một tí, nhập hội với những người dân cùng nhau bàn tán. Chẳng phải vì hắn hóng hớt hay chuyện. Chẳng qua vì hắn không còn biết làm gì hơn. Sương xuống ướt đẫm áo hắn. Tới giờ hắn mới thấy lạnh. Cloud vừa khoanh tay lại tìm lấy chút hơi ấm thì chợt chạm phải một vật trong áo, làm hắn nhớ lại một việc, chỉ vừa mới đây thôi, ngay trước khi hắn rẽ qua góc phố vừa rồi ...

...Hắn đang dạo bước trên vỉa hè của một con phố gần trung tâm. Đường phố lúc gần sáng vẫn còn nhộn nhịp, tấp nập. Mọi người vẫn không ngừng đi ngược chiều hắn, tiến về phía nhà máy năng lượng. Cũng không ít người vừa từ đó trở về, đang vừa đi vừa rôm rả trò chuyện, bàn tán.
Cloud chợt ngước mắt ngắm nhìn những tấm biển quảng cáo phía trên một dãy nhà hàng lớn. Đó là những pano quảng cáo cho vở kịch "Loveless". Có vẻ như đó là một vở rất hay vì nó được diễn suốt 15 ngày liên tiếp. Đã lâu lắm rồi hắn không đi xem kịch. Vẫn còn 4 ngày nữa vở kịch mới thôi công diễn và hắn chợt thấy muốn đi coi. Sau khi hạ màn, hắn sẽ tới một tiệm ăn nhỏ nhắn, yên tĩnh và ấm cúng dùng beefstake với rượu nho. Một cuộc sống bình thường chợt trở nên vô giá đối với một kẻ lang thang như hắn. Liệu có lúc nào con người lạnh lùng của hắn chợt nhớ tới gia đình với sự ấm cúng đủ để làm cho lòng hắn ấm lên, bớt đi sự băng giá trong tim.
Dòng suy nghĩ cứ thế ùa đến khiến hắn chợt đứng sững lại khiến người đi phía sau va phải. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên :
- Xin lỗi, xin lỗi ! Tôi không chú ý.
Giọng nói thật trong trẻo, ấm áp, vang lên khiến Cloud lật đật quay lại , không hiểu sao hắn cũng ngập ngừng nói:
- Không , là ..lỗi của tôi !
Hắn ngập ngừng như sợ cô gái đã biết những gì hắn vừa suy nghĩ. Hắn đã luôn như vậy khi còn nhỏ, luôn sợ người khác biết được ý nghĩ của mình. Khi đó hắn là một đứa trẻ rụt rè và không có gì nổi bật đáng chú ý. Nhưng đã từ lâu rồi hắn đâu còn như vậy, tại sao bây giờ ... ?
Và hắn chợt sững sờ khi cô gái ngẩng mặt lên, đưa tay vén tóc.
Hắn không còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Tim hắn tưởng như ngừng đập khi bắt gặp ánh mắt ấy.
Đó là một vẻ đẹp thánh thiện tuyệt đối, đúng nhất với những gì một con người có thể tưởng tượng về một thiên thần.
Một cặp mắt to, trong sáng và ngây thơ. Đôi mắt màu xanh dương, hiền hoà như biển cả, sâu thẳm như bầu trời. Mái tóc màu hạt dẻ chảy dài xuống đôi bờ vai gầy, như một dòng suối hiền hoà, được buộc lại bằng một dải lụa hồng tươi cũng như màu áo. Gương mặt xinh xắn dễ thương cùng với nước da trắng hồng. Một lẵng hoa tươi xinh đẹp với hương thơm thoang thoảng.
Hắn chợt có một ý nghĩ lạ lùng : một quán ăn nhỏ nhắn ấm cúng, món bittêt cùng rượu nho. Hắn ngồi đó với cái áo len cao cổ màu xanh dương , màu mà hắn thích nhất, đối diện với gương mặt ấy , ánh mắt ấy và cả mùi hương ấy nữa.
Như nhận thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, cô gái cười nhẹ nói :
- Ngài có muốn mua hoa tươi không ? Chỉ một gil một bông thôi .
Tiếng nói của nàng nhẹ nhàng như làn gió thoảng, ngọt ngào như những âm thanh phát ra từ những cái hộp nhạc mà thuở bé hắn đã từng có. Nụ cười ấy như một tia nắng chiếu vượt qua không gian đen tối của thành phố đầy rẫy những ác mộng này.
Cloud không hẳn là không thích hoa, nhất là với hoa tươi thế này. Hắn mau mắn móc tiền ra và chọn lấy một bông màu hồng nhạt với mùi thơm nhẹ nhàng.
- Cảm ơn ngài - cô gái nói - nhân tiện xin hỏi ngài có biết đằng kia có chuyện gì vậy ?
- Ồ, hình như bọn khủng bố vừa mới đánh bom một nhà máy năng lượng. Nhưng tốt hơn là cô nên về nhà đi, đã muộn rồi.
- Vậy ư ? Nhưng nhà tôi ở phía dưới kia mà bây giờ người ta đã không cho phép xe lửa chạy nữa. Dù sao cũng xin cảm ơn ngài.
Cô gái nói rồi chậm rãi bước đi, để lại Cloud đứng đó với bông hoa màu phớt hồng. Hắn chưa kịp mới nàng đi ăn tối
 

ark

Active Member
Cloud cố ấn sâu bông hoa vào túi áo tránh đi cái hơi lạnh buổi sớm. Hắn chợt thấy lạ khi nhớ ra rằng đã từ lâu lắm rồi quanh Midgar sao có thể trồng hoa được, khi mà không chỉ không khí mà ngay cả mặt đất cũng đã bị ô nhiễm nặng nề. Chẳng lẽ cô gái ấy là thiên thần thật ? Và hắn tự phì cười với suy nghĩ quá sức ngây thơ ấy mà chỉ mấy ngày sau hắn mới thấy là mình đã không lầm.
Đó là chuyện của mấy ngày sau, còn bây giờ hắn đang rảo bước về phía nhà ga, biết rằng đã gần tới giờ tàu chạy. Shinra không thể nào phong toả giao thông lâu hơn được nữa. Hắn đang bước qua những con phố lớn nhất của Midgar, đâu đâu cũng thấy những poster " Loveless " . Điều đó càng thúc giục hắn phải đi xem cho bằng được. Xét cho cùng, sau những nhiệm vụ nguy hiểm thì hắn cũng có quyền được hưởng thụ chút gì đó.
Đường phố chợt vang lên tiếng bước chân rầm rập. Cloud quay ngoắt người lại vừa kịp thấy một họng súng giương lên cùng những bộ quân phục màu xanh lơ. Lính Shinra !
Hắn phản ứng còn nhanh hơn cả ý nghĩ. Tràn người lăn tròn dưới đất tránh khỏi luồng đạn, hắn bật dậy như ló xo phóng vèo qua một góc phố. Tới lúc này mới thấy tốc độ kinh người của Cloud. Hắn chạy như bay, phóng vượt qua bất cứ chướng ngại vật nào gặp phải, chớp mắt đã cắt đuôi đám cảnh vệ. Chưa kịp mừng rỡ hắn đã thấy một toán khác từ bên phải chạy lại.
- " Không xong rồi, chúng đã kịp phong toả khu vực này " - Cloud thoáng suy nghĩ trong khi hắn vẫn tiếp tục chạy thẳng. Đạn vãi như mưa, đường phố ngập tiếng súng. Người qua đường vội vàng nép vào những góc khuất đầy sợ hãi.
Cloud đã chạy vòng qua mấy ngã tư liên tục đổi hướng khi gặp mỗi toán lính xuất hiện. Rõ ràng là hắn đang bị bao vây, và vòng vây ngày càng khép chặt. Hắn thầm tính toán phương hướng. Qua hai khúc quẹo nữa sẽ tới một đoạn cầu vượt, ngay phía dưới là đường xe lửa. Tàu đã sắp chạy và tính ra chỉ còn khoảng 5 phút nữa sẽ qua đó. Đây chính là con đường thoát mà Cloud đã dự phòng sẵn. Hắn đã qua đó xem xét ít nhất là 2 lần trước khi nhiệm vụ này bắt đầu. Hắn không phải là kẻ ngu, mà luôn biết dành cho mình một đường sống.
5 tên lính từ trước mặt xông tới và 3 tên khác từ một ngách nhỏ bên hông xông ra. Không chút ngần ngại, Ckoud rút kiếm xông tới.
- Vùu...
Một cú nhảy tới hơn 5m và hắn đã lao tới đâm ra 3 kiếm. Súng chưa kịp nổ thì máu đã phun ra. Sau bao năm lăn lộn Cloud không còn lạ gì việc giết chóc .
- Tak tak tak....
Đạn từ xung quanh nhằm cả vào hắn. Cloud nép sát người xuống đất chắn kiếm ngang ngực . Hắn vùng dậy sau loạt đạn và loang kiếm chém xả vào đối phương. Vừa đánh vừa chạy, hắn đã tới gần cầu vượt. Lúc này trên cây cầu lính đã đổ xô tới, cây cầu tuy không nhỏ nhưng đã chật cứng người. Chúng không còn dám bắn bừa nữa, rút gậy sắt xông tới.
Kiếm của Cloud là thứ nặng nề, đã chém xuống là không còn nương nhẹ. Thanh kiếm nặng nề mà hắn múa loang loáng quanh thân che đạn. Cả người bao bọc một lớp ánh kiếm, hắn phóng vụt sang trái. Thân hình hắn tới đâu là lính Shinra dạt ra tới đó. Tiếng gào rú chửi bới vang dội. Cây cầu nhỏ nhuộm đỏ máu.
Một hồi còi tàu rú lên át đi tiếng sát phạt của trận đâu, con tàu sầm sập chạy tới.
Cloud chợt cúi thấp người xuống, thanh kiếm lia tròn quanh thân mỗi lúc một nhanh, rồi bất chợt thân hình hắn như 1 cây pháo thăng thiên bắn vọt lên cao qua đầu lũ lính. Còn ở trên không, hắn gắn thanh kiếm ra sau lưng, xoay mình 1 vòng bắn xéo về bên phải. Súng lại nhả đạn mà không động tới được người hắn.
Vừa sắp hết đà, Cloud lộn người thêm 1 vòng, rơi nhanh xuống. Trong sự ngạc nhiên của bọn lính, 2 tay hắn đập mạnh vào đầu vai 1 gã lấy đà, cả người bắn vọt qua thành cầu.
Chỉ trong một thoáng chốc phóng ra khỏi cầu ấy, hắn chợt thấy một bóng áo hồng trên vỉa hè bên cạnh cầu. Đạn vẫn lướt qua cạnh người hắn nhưng hắn không còn chú ý gì nữa. Không nghĩ đến việc đáp xuống, không cả nghĩ đến bọn lính đang điên cuồng nhả đạn. Trong mắt hắn chỉ còn thấy nàng. Và gã dám lấy cái đầu mình ra mà thề rằng, trong giây phút ngắn ngủi ấy, nàng đã cười với hắn. Nụ cười thật ấm áp, tươi tắn và chân tình làm sao. Hắn không hề biết mình đã nhoẻn miệng cười với nàng từ lúc nào. Giây phút ấy, không gian như lắng đọng lại, thời gian như ngừng hẳn lại. Thân hình hắn vẫn lơ lửng trên không và nàng vẫn cười với hắn. Chỉ giây lát thôi mà hắn tưởng như cả thế kỉ, hắn sống trong nụ cười hiền hoà ấy. Thật hạnh phúc biết mấy nếu như giây phút ấy cứ dừng lại mãi mãi, để cho hắn quên hết mọi chuyện, được cười với nàng.
- Bịch !
Ngay khi thân hình hắn chạm xuống nóc tàu, Could lấy ngay lại lí trí. Thanh kiếm lại hoành ngang trước ngực, một viên ngọc xanh khác loé sáng, hào quanh chói loá bao phủ người hắn và một luồng lửa đỏ rực phóng thẳng tới đám cảnh vệ, cứ thế bốc cháy càng lúc càng to. Tiếng gào thét đau đớn vang dội.
Đoàn tàu đã bỏ xa bóng cô gái ấy phía sau. Cloud vẫn còn ngồi mãi trên nóc tàu và suy nghĩ. Hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa. Rốt cuộc nàng đã cười với hắn, chẳng phải là một chuyện tốt sao ? Gió thổi tung mái tóc vàng óng của hắn, giũ áo bay phần phật.
...
Cloud nhảy xuống toa chở hàng trong sự ngỡ ngàng của cả bọn. Hắn đành phải lên tiếng trước :
- Hình như tôi tới trễ ?
Barret đá văng một thiếc thùng gần đó nói :
- Rõ ràng là quá muộn. Chúng tôi thì lo lắng chờ đợi trong khi cậu lại nhởn nhơ đâu đó rồi bất ngờ xuất hiện như một nhân vật chính vào phút cuối cùng.
Cloud cười cười :
- Vậy ra anh cũng lo lắng cho tôi ư ? Anh chàng đa cảm ?
Barret mặt đỏ bừng vừa rống lên vừa tung chân đá Cloud, trong khi hắn nhe răng cười né qua một bên. Lỡ đà, gã chạy thẳng luôn toa hành khách.
Đã lâu lắm hắn không cười, lâu đến nỗi hắn không còn nhớ nữa. Vậy mà hôm nay hắn lại cười tới 2 lần. Sau khi gặp lại nàng Cloud chợt thấy thoải mái hơn. Hắn muốn cười nữa. Hắn tự hỏi không hiểu sao nhiệm vụ lần này lại khiến hắn nhớ lại nhiều cảm xúc trước đây đến vậy, những cảm xúc mà hắn tưởng như đã quên hẳn bởi cuộc sống chém giết đẫm máu.
Biggs và Wedge gi ngón tay cái lên , cười nói với hắn :
- Chuyện tối qua cậu làm tốt lắm ! Jessie đã kể cả rồi. Bọn này phục đấy.
Nói rồi họ liền chạy theo Barret, còn nói vọng lại :
- Barret thì chẳng sao đâu nhưng cậu cũng không nên trêu chọc hắn ta.
Cloud chợt thấy một cánh tay choàng lên vai mình. Jessie xoay người hắn lại, rút một ciếc khăn từ một trong những túi quần của nàng lau mặt cho hắn :
- Mặt anh đầy máu nè, chắc bị chặn lại phải không ?
Cloud chẳng mấy khi nhận được những cử chỉ tương tự từ phụ nữ nên hắn thấy hơi khó chịu nhưng lại không tiện từ chối. " Jessie quả là một cô gái bạo dạn " , hắn nghĩ, trong khi mùi thơm từ chiếc khăn cứ phả vào mũi hắn.
Cho tới khi gương mặt hắn sạch sẽ trở lại, Jessie mới nói :
- Tốt rồi, anh lại sạch sẽ như một đứa trẻ.
Cloud thoáng cau mày khi nghe hai tiếng " đứa trẻ ". Jessie cười phì nói :
- Hôm qua anh đã giúp tôi, tôi không quên đâu.
Nói rồi nàng cũng chạy qua toa bên cạnh. Cloud liền nối bước.
 

ark

Active Member
" Tất cả hành khách chú ý, chuyến xe lửa số 5 sẽ tới Sector 7 trong 15 phút nữa. Bây giờ là 7:05. Chúc quý khách một ngày tốt lành. "
Cloud ngó xung quanh tìm lấy một chỗ trống rồi tiến lại ngồi bên cạnh một cửa sổ ở đầu toa và ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài. Jessie tới bên cạnh lúc nào mà hắn chẳng hay.
Đoàn tàu đang sầm sập chạy theo con đường xoắn ốc quanh một trong những cây trụ sắt khổng lồ của Midgar, tiến dần xuống phía dưới. Bây giờ đang là ban ngày mà ở phía dưới này không có lấy một tia nắng. Toàn thành phố được soi sáng bằng những ánh đèn pha nhợt nhạt. Đoàn tàu đã xuống khỏi cái đĩa sắt khỗng lồ phân đôi Midgar , ngăn cách giữa thế giới bên trên với bên dưới . Người dân Midgar quen gọi nó là "Cái pizza vĩ đại".
Từ cửa sổ, Cloud có thể thấy được gần như toàn bộ quanh cảnh thành phố bên dưới. Ngay dưới chân hắn là Sector 7 với những khu chung xập xệ, những bãi rác bẩn thỉu, những con đường núp trong bóng tối với những cây đèn đường hư hỏng. Lác đác vài đốm đen đi lại thành từng nhóm. Ở phía dưới này, bọn du thủ du thực nhan nhản như ruồi và sẵn sàng chặn đánh bất cứ kẻ qua đường cô độc nào. Midgar bên dưới là vùng đất hứa của bọn chúng, không có cảnh sát, cũng không luật pháp. Chính Shinra đã từng hối hận khi ngay từ đầu đã không thiết lập mạng lưới an ninh ở phía dưới này. Đã từng có một số lính Shinra xuống đây làm nhiệm vụ và không thấy trở lên nữa . Từ đó Shinra cũng nản và buông thả cho cuộc sống phía dưới cứ tiếp diễn theo cái kiểu của nó. Và từ đó, một nửa Midgar trở thành nơi trú ẩn an toàn nhất cho bọn tội phạm cùng với thế giới ngầm của chúng, "thế giới ngầm" theo đúng nghĩa đen của nó. Nhưng dù sao Shinra cũng nắm được nguồn năng lượng, chất đốt để không chế được cư dân dưới này. Và họ vẫn thu được hàng đống tiền từ đó. Đó là chưa kể Turks đã giữ được những "tay trong" trong hội thế giới ngầm của Midgar ở đây. Và Shinra ngày ngày vẫn yên tâm với những gì thu được, không hề quan tâm tới cuộc sống của những người dân lương thiện.
Jessie đưa tay chỉ trỏ nói với hắn :
- Cái chỗ có vẻ sáng sủa đằng kia là khu chợ phố Wall, có thể nói là khu trung tâm của thành phố phía dưới này.
Từ khu chợ phố Wall ánh đèn màu nhấp nháy toả sáng cả một vùng, không mấy thua kém những đường phố phía trên. Cloud đã quá quen thuộc thành phố ở phía dưới này trong những khong thời gian hắn cần nghỉ ngơi giữa các phi vụ. Trở về Midgar lần này, hắn thấy nơi đây đã có nhiều thay đổi. Một cái tháp cao đã được Shinra dựng nên từ khu đất hoang ngay trước Sector 7. Và lại có nhiều hơn những khu nhà đổ nát xuống cấp, những khu rác thải, những toà nhà bỏ hoang, khiến hắn khó lòng nhận ra được đường phố cũ. Nhưng nói chung, Midgar bên dưới vẫn vậy, u tối, tiêu điều và buồn thảm.
Từng cơn gió rét cắt thịt phả vào mặt hắn. Ở đây không khí lạnh lẽo hơn phía trên rất nhiều. Jessie bật sáng một màn hình điện tử được gắn ở đầu toa, cười nói :
- Tôi thích những gì phát sáng được: bom, pháo hoa, đèn điện tử, ... vì ít ra chúng thay thế được ánh mặt trời ở phía dưới này - cùng lúc màn hình loé lên ánh sáng màu lục nhè nhẹ.
Ngưng một chút quay nhìn Cloud, hắn vẫn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, cô lại nói tiếp:
- Đây là bản đồ Midgar cỡ 1/10.000 . Khu vực phía trên cách mặt đất khoảng 200m. Đó là nơi sinh sống của những " người có nhà " thực sự. Những lò phản ứng Mako cũng ở phía trên. Chúng được chống đỡ bởi những cây cột lớn nằm ngay giữa mỗi Sector. Có 8 lò phản ứng và 8 cây cột như vậy, cùng một cây cột lớn nhất chống đỡ "Tổng hành dinh của Shinra". Đường xe lửa này đi xuống quanh một trong nhưng cây cột như vậy...Những cột đó cùng vô số những cột nhỏ khác được kết nối với nhau thành bộ xương sống của Midgar. Nếu bộ xương đó bị phá huỷ thì cả Midgar sẽ đi tong.
Mặc cho cô nàng tiếp tục, Cloud chẳng buồn chú ý. Những chuyện này thì ngay một đứa trẻ cũng có thể biết được. Hắn thà theo đuổi những ý nghĩ vẩn vơ của mình còn hơn là đi nghe những câu chuyện nhàm chán. Từng chùm ánh sáng xanh nhạt của những chùm đèn pha công suất lớn gắn trên mặt chiếc đĩa sắt và trên bộ khung của Midgar cứ buông nhẹ lên người hắn. Cloud gần như đã thiếp đi.
Đoàn tàu đã xuống tới mặt đất, đang đi qua một khu nhà ga bỏ hoang với những xác tàu cũ kĩ bẩn thỉu. Nhà ga của Sector 7 đã dần hiện ra từ phía trước với ánh đèn pha tù mù.
Barret ngáp dài nói:
- Wa, cuối cùng thì cũng tới nơi, mọi người nhớ mang theo iD card của mình.
id card là một tấm thẻ điện tử được phát cho mỗi cư dân Midgar bao gồm mọi thông tin về họ. Ở mỗi ga đều có chỗ để kiểm tra những người lên, xuống. Cloud đã từng có một lúc tới mấy thẻ, nhưng đều đã hết hạn hoặc bị mất. Tấm thẻ này là Jessie làm cho hắn. Đoàn tàu dừng lại khi tới điểm kiểm tra. Mọi bóng đèn đều tắt ngấm, cả toa tàu tràn ngập ánh sáng đỏ rực. Mọi người đều đưa tấm card ra trước ngực. Chúng phát ra ánh sáng xanh lè khi gặp phi luồng sáng đỏ và kêu lên "bip ... bip". Ánh sáng đỏ tắt ngấm và đoàn tàu lại tiếp tục chuyển bánh vào ga trong tiếng rủa lầm bầm của Biggs:
- Mẹ kiếp sao tôi ghét thứ ánh sáng đó đến thế ?
- Thôi đi ! Đằng nào chúng ta cũng sắp về đến nhà rồi - Barret nói
Đoàn tàu dừng hẳn lại trong tiếng " xììi ..." của hơi nước, các cánh cửa đều đã mở rộng và hành khách vội vã bước xuống. Cloud đã đứng dậy nhưng còn chưa nhúc nhích. Hắn ngước nhìn lên cái đĩa sắt đen sì phía trên. Baret thấy vậy liền chửi rủa :
- Con mẹ nó ! Nếu không có cái pizza chết tiệt đó thì ta có thể nhìn thấy mặt trời rồi.
Cloud không nói gì , ánh mắt kéo xuống cái cột khổng lồ ở chính giữa cái đĩa sắt đó. Lúc lâu hắn mới hỏi, một câu hỏi có phần ngớ ngẩn nhưng có lẽ là hắn hỏi chính mình:
- Tại sao mọi người lại không thể chuyển lên đó chứ ?
Barret không hiểu, liền đáp ngay :
- Ai mà biết được ? Có thể tại họ không có tiền hay cũng có thể họ không muốn rời bỏ miền đất của mình, cho dù nó có tồi tàn đến mức nào đi nữa.
Gã đánh thuê khẽ gật gù, chầm chậm nói :
- Đời người thi thoảng cũng như những con tàu, chẳng thể đi đâu khác ngoài con đường ray của chính mình.

...

End of chapper I !
 

oneeyedMasamune

New Member
Đức ALA!!! :9 .... Lạy CHÚA!!! :9 ......TRỜI PHẬT ơi!!! :9 ........Hỡi ODIN! :9 .............Đấng ZEUS tối cao!!!!! :9 ...........ORISIS bất tử!!! :9 ...............FF VII là game hạng T mà anh giai........nếu kinh dị như dzầy thì nó đã "được" dán "mác" M zòi..........cái fiction này tuy hay nhưng làm mất hình tượng của game wá!! :).....trong game có thấy máu me gì đâu...đọc fiction thấy chém giết tùm lum hà >:p .......................mừ mấy anh đã "nếm thử" FF VII:Advent Children chưa dzậy???? nếu zòi thì cho biết cảm tưởng nha...
-------------------------------
Ỷ LÂU THÍNH PHONG VŨ
ĐẠM KHÁN GIANG HỒ LỘ.
 

ark

Active Member
Thì lúc vào Battle, ông tác giả ko biết nên tả trận đánh như nào :D chẳng lẽ bảo bọn nó đánh nhau rồi 1 bên thắng luôn à :D
Hơ, FFVII-2 lâu rồi ko để ý, chẳng biết nó có ra game hay ko nữa =)) mà nếu có chắc chẳng ai chơi được :(
 

oneeyedMasamune

New Member
ark said:
Hơ, FFVII-2 lâu rồi ko để ý, chẳng biết nó có ra game hay ko nữa =)) mà nếu có chắc chẳng ai chơi được :(
có game hay ko thì iem cũng ko biết....nhưng mờ FFVII:AC (nó là phim) thì phát hành zòi đó.....đảm bảo hay hơn FF:The Spirit Within......mấy đốt ngón tay lận :D :D
------------------------------
Ỷ LÂU THÍNH PHONG VŨ
ĐẠM KHÁN GIANG HỒ LỘ.
 
oneeyedMasamune said:
có game hay ko thì iem cũng ko biết....nhưng mờ FFVII:AC (nó là phim) thì phát hành zòi đó.....đảm bảo hay hơn FF:The Spirit Within......mấy đốt ngón tay lận :D :D
Ặc...Cái poster của FF VII A.C nhìn... :9 Mà đúng là chả hỉu tại sao tóc của Cloud làm mình nhớ đến Tidus...Amen X-(
Umh...Bài của ark viết hay phết... :( Tiếc là đánh tiếng mấy lần mà chả có bạn nào chịu cho mình mượn đĩa gì cả :(( ...Điển hình là cái bạn gì gì ấy ở trên kia nhá >:p I-)
 

chocomog_257

Moderator
Hix, đọc xong cái fan fic kia ròi iem thấy nó y như 1 hồi trong mấy cái truyện chưởng ý. Đúng đấy masamù, hỏng hết hình tượng của FF, đến 1 diehard fan như tao đây cũng còn phải lạy ông ark này làm cụ nữa hà... JESUS MARIA LẠY CHÚA TÔI!!!! :9 Mà cái đoạn FF 7-AC tao xem hình như chỉ là đoạn trai-lơ (quên, trailer :D) đúng kô Đăng?
Mấy ông anh + bà chị (nếu có :D) này, ai biểu quả đầu của Cloud giống Tidus nào, đến cái loại thảm hại như Shuyin (FFX2) cũng còn thua xa nữa là, hix Cloud đc thiết kế lại trông như 1 thằng mọi ấy, còn Sephiroth ư, miễn bình luận =))
 

ark

Active Member
Hơ, đã nói từ đầu ko phải là anh viết mà
FF càng về sau càng ko thích hợp cho "người nghèo" :( đành quay lại "thời xa xưa" vậy :(
 

chocomog_257

Moderator
Thì có ai bảo là anh viết đâu mà? Nhưng em cũng công nhận cái fiction này được fết, đảm bảo kô ai đụng hàng, nghĩ lại thì thấy nó cũng kô đến nỗi tệ hại, mỗi tội hơi bị bạo lực, nhìn đâu cũng thấy máu. Mà ai chơi FF rồi chả biết, toàn game hạng T hết nên làm gì đến mức kinh dị đến dzậy nhở? Hết thuốc chữa. Ừm, công nhận bây h` mấy hạng "nghèo rớt" như em đây thì còn lâu mới lôi về đc FF10, X-2 hay FF11 mà giã. Đấy là còn chưa kể đến việc tốn hầu bao hàng tháng vào mấy game online kiểu như FF11 đâu. May mà hè vừa rồi em cũng mượn đc cái PS2 với 1 đống đĩa về nên cũng kô đến nỗi mù tịt tất tần tật, nhưng bây h` trả nó lại roài, hix hix :(( Chắc phải đến gần Tết mới đc gặp lại nó :9 Bây giờ FFX với X-2 em còn chưa tìm đc hết bí mật đây nè, còn FF11 thì thôi chịu, lấy đâu ra $ mà nướng vào... :((
 

imagineT_T

Member
Final Fantasy VII đã trở thành một hình tượng mẫu mực của RPG rồi. Tui là một người chơi theo kiểu ngược : từ FF8 => FF9 =>FF10 => FF7 mà vẫn còn thấy FF7 wá hay. Giá Square Soft làm lại hoặc phát hành FF7-II nhỉ /:)
 

chocomog_257

Moderator
Uh, chí lý, nhưng mỗi 1 vấn đề là đồ họa của FF7 thì kô có giới hạn để chê :D Cho nên, thà làm lại FFVII trên PS2 còn hơn là làm phần 2, vừa tránh mang tiếng ăn theo FFX (do đã có FFX2 rùi) lại thu hút các fan chơi lại, thế có tốt hơn kô? :cool: Mà ông anh ơi, bây h` có còn Squaresoft nữa đâu, sáp nhập với Enix (đối thủ bự trc đây của Square) thành Square Enix roài, đúng là ông anh kô fải loại crazy fan. Chịu thật /:)
 

imagineT_T

Member
hahahaha, tui đúng ko phải là crazy fan thật, chỉ là một người rất thích FF thui. Mà chẳng lẽ fan là phải biết tuốt từ nhà sản xuất đến năm sản xuất hay sao :D ? Wái, "chịu thật" tức là sao nhỉ ?
 

ark

Active Member
7-->8-->9-->10-->1-->2-->5-->6 :D

FFVII đầu tiên nên chơi các trò khác ko thấy ... xấu mà chỉ thấy dễ :D
Thu hút các Fan chơi lại nhưng ko có gì mới thì nhanh chán :D mang tiếng ăn theo FFX-2 cũng chẳng sao, mặc dù FFX-2 chán thật =)) nhưng kêu chán thế thôi chứ chơi thì vẫn cứ chơi mà :D
 

imagineT_T

Member
Ông ark à, đúng là ý tưởng lớn gặp nhau. Hôm trước tui và thằng ôn Dũng ngồi giờ văn cũng bò ra dịch cái phần chữ kí của ông đấy :D
 

chocomog_257

Moderator
:D 8 -> 7 -> 9 -> 6 -> 4 -> 5 -> Tactics -> 10 -> 1 :D
À, việc biết tên nhà sản xuất là tối thiểu cho 1 FF fan đấy ông anh ạ, cái tên Square Enix có gì mà kô nhớ đc nhở? Chỉ có việc kô biết năm SX của mấy phiên bản cũ (từ I đến VI) thì còn chấp nhận đc, chứ từ FFVII trở đi mà kô biết thì thôi, bó tay :D Đấy là lý do tại sao mà có cái câu "chịu thật" đấy... :cool:
 

Tra cứu điểm thi

Phần mềm mới

Quảng cáo

11223344550983550000
Top