Appassionata
Member
Lời từ trái tim
Tác giả Nguyễn Trung, nguyên là trợ lý của Thủ tướng Võ Văn Kiệt, nguyên là Đại sứ Việt Nam tại Thái Lan, Australia. Ảnh: Phạm Hải
"Tôi là người viết bài “Thời cơ vàng của Đảng ta” chân thành cảm ơn sự chia sẻ của tất cả các bạn với quan điểm của tôi. Sự chia sẻ này tự nó đã nói lên: Những suy nghĩ của chúng ta đồng cảm hay khác nhau như thế nào chăng nữa, trong tim mỗi chúng ta chỉ có chung một Tổ quốc VN vô vàn yêu quý!". Sau khi bài viết của ông được đăng tải, hàng nghìn ý kiến chia sẻ đã được gửi về. Một lần nữa, tác giả Nguyễn Trung lại xuất hiện và lại mang đến những tiếng nói từ trái tim mình.
VietNamNet xin đăng tải nguyên văn suy nghĩ của ông, như một tiếng nói đại diện cho những tấm lòng tâm huyết đối với Đảng và dân tộc:
"Sẽ là sự khiếm nhã và thiếu nghiêm túc mà tự tôi không thể cho phép mình xử sự như vậy, nếu như tôi chỉ nhận những lời “khen” trong các thư phản hồi của các bạn, và làm ngơ trước không biết bao nhiêu câu hỏi các bạn dành cho tôi sau khi các bạn đã đọc bài viết hoặc nghe ý kiến của tôi. Đến tay tôi có không biết bao nhiêu thư phản hồi và các cuộc gọi điện thoại.., thực tình tôi không đếm chính xác được bao nhiêu - chỉ biết là rất nhiều! Tất cả những thông điệp này, bên cạnh việc chia sẻ sự đồng tình, còn kèm theo cũng không biết bao nhiêu câu hỏi - nếu không chát chúa thì cũng đầy day dứt, về mọi lĩnh vực của cuộc sống, mọi vấn đề liên quan đến vận mệnh của đất nước chúng ta. Sự giống nhau chung nhất và cũng là duy nhất: Tất cả những câu hỏi này đều nặng lòng với đất nước vào thời điểm vận hội mới đang tới với đất nước.
Từ đáy lòng mình, tôi muốn được bàn bạc về những câu hỏi các bạn đã từ trái tim mình nói lên trong những ý kiến phản hồi, mong đấy cũng là cách tôi cảm ơn các bạn. Tôi không có một tư cách nào khác ngoài tư cách cũng là một công dân của nước ta như các bạn, để tâm tình với các bạn. Ngoài nghề nghiệp chính là viên chức đối ngoại, cấp bậc đại sứ, đảng viên thường của Đảng Cộng Sản Việt Nam, tôi không phải là học giả hay nhà nghiên cứu, càng không phải là một chính trị gia, xin cho phép nghĩ sao nói vậy.
Tôi tin tưởng sâu sắc rằng trong tâm khảm mỗi chúng ta cùng chung một ý tưởng thiêng liêng: Tổ quốc trên hết! Đại đoàn kết tất cả vì sự nghiệp chấn hưng Việt Nam ! Vì vậy, dù những điều sau đây tôi sẽ tâm sự với các bạn nông sâu sai đúng thế nào, xin các bạn hiểu cho đấy là những lời từ trái tim đến với trái tim.
Đặc biệt quan trọng, tôi hy vọng đôi điều tâm tình của mình sẽ cổ vũ các bạn đem hết tâm huyết góp ý vào dự thảo Báo cáo chính trị của Đại hội X đã được công bố để xin ý kiến đóng góp của toàn dân.
Xin lần lượt nêu suy nghĩ của tôi về từng cụm câu hỏi của các bạn.
Bàn tròn: Đột phá giành "thời cơ vàng"!
(VietNamNet) - Liệu chúng ta có đủ bản lĩnh để tận dụng thời cơ vàng? Mời quý vị theo dõi Bàn tròn với tác giả bài viết "Thời cơ vàng của Đảng ta".
Cụm câu hỏi thứ nhất: Thời cơ vàng gắn với hiểm họa đen?
Nhiều thư, thậm chí có cả bài báo, các cuộc nói chuyện điện thoại đã nhắc nhở tôi: Khi nói đến thời cơ vàng của nước ta, phải nói liền theo đó đến hiểm hoạ đen. Có ý kiến còn nói hiểm hoạ đen hay "thời cơ đất sét cùng với thời cơ vàng ở nước ta trong hoàn cảnh hiện nay chỉ là một thôi, vì từ khi giành được độc lập thống nhất đến nay đã bao nhiêu lần thời cơ lớn bị bỏ lỡ và đã có phen đẩy đất nước lâm vào gian nguy rồi.
Có thư phản hồi của bạn đọc còn viết: Bọn tham nhũng đã nắm được thời cơ vàng, đất nước thì chưa! (Tôi - Nguyễn Trung - tự hỏi mình: Còn lời nói nào đau lòng hơn thế nữa không?)
Từ những hiểm hoạ "lấp ló"
Sự thật là: Thời cơ và thách thức luôn đi liền với nhau trong cuộc sống như hình với bóng, đổi chỗ cho nhau có thể chỉ trong nháy mắt! Ví dụ điển hình nhất ở nước ta theo suy nghĩ của tôi là từ đỉnh cao 30 Tháng Tư đất nước rơi nhanh quá vào 10 năm khủng hoảng trầm trọng sau đó về mọi mặt. Không ít những thách thức và hiểm nguy hồi ấy mầm mống ngay từ trong những thắng lợi và quán tính của chúng ta, rồi bối cảnh bên ngoài tác động vào, nhanh đến mức độ khi chúng ta “tỉnh” ra thì sự nghiệp cách mạng của đất nước đã đứng bên bờ vực thẳm. Ngày nay tôi nghĩ lại tôi vẫn chưa hết hãi hùng! Vẫn cứ xin nhắc lại: Ôi, nếu không có 20 năm đổi mới thành công sau này!..
Hay tôi là người yếu bóng vía? Không biết! Đúng là bây giờ nghĩ lại vẫn chưa hết hãi hùng!
Các ý kiến phản hồi nhắc nhở về hiểm hoạ đen , hỏi suy nghĩ của tôi về hiểm hoạ đen đã nêu lên rất đúng mối nguy của quốc nạn tham nhũng và những hư hỏng của một số không ít các cán bộ đảng viên có chức có quyền. Đấy là những cảnh báo nghiêm khắc, không thể bỏ ngoài tai, và cho đến nay, hàng ngày trên dư luận công khai có không ít những lời cảnh báo như vậy. Điều lo lắng của tôi là từ nhiều năm nay cảnh báo thì cứ cảnh báo, nhưng hư hỏng cứ tiếp tục hư hỏng.
Góp phần vào cảnh báo này, tôi chỉ xin mọi người đừng quên: Hiểm họa đen còn đang rình mò, lấp ló từ nhiều phương trời khác nữa trong đời sống của đất nước.
Đấy là những hiểm họa từ cơ cấu kinh tế và chất lượng tăng trưởng còn nhiều yếu kém, từ những chính sách vỹ mô bất cập, từ những quyết định kinh tế không đúng - ví dụ như thường xảy ra trong lĩnh vực đầu tư - điển hình là chuyện mía đường và xi măng lò đứng, câu chuyện đang tranh cãi về lọc dầu Dung Quất.., từ tình trạng đất đai vô cùng phức tạp và đầu cơ đất đai đang diễn ra như hiện nay, từ sự phân hóa giầu nghèo và biết bao nhiêu vấn đề khác trong vấn đề phát triển nông thôn…
Rồi đến những hiểm họa mới trong sự xuống cấp nhanh chóng của môi trường so với sức chịu đựng của nền kinh tế, những hiểm họa từ những yếu kém trong chiến lược và quy hoạch phát triển kinh tế, từ biết bao nhiêu khoản nợ khó đòi trong không ít các doanh nghiệp nhà nước, rồi bây giờ là H5N1, hạn hán, lũ lụt, những thách thức truyền thống và phi truyển thống khác, là sự khập khiễng chưa có cách gì thu hẹp lại giữa một bên là cải cách hành chính và hệ thống chính trị và một bên là những đòi hỏi của phát triển kinh tế - xã hội và của hội nhập quốc tế…
Bây giờ còn phải nhấn mạnh thêm những hiểm họa lấp ló từ những khó khăn và mối nguy khôn lường của cạnh tranh trong quá trình hội nhập kinh tế, từ những quyết sách bắt buộc phải cân nhắc, phải lựa chọn của một nền kinh tế có tới khoảng 60% của cải làm ra hàng năm buộc phải dành cho xuất khẩu - nếu không thì nghèo đói to, từ một nền kinh tế thường xuyên có nhập siêu lớn…
Nhìn dài hạn hơn nữa là những hiểm họa đang thai nghén từ nền giáo dục còn nhiều bất cập và yếu kém hiện nay, từ những xuống cấp khác đang xảy ra trong lĩnh vực văn hóa, xã hội.., và ngay trong sinh hoạt Đảng.
Tất cả mọi thành tựu đạt được, dù to lớn đến đâu, đáng tự hào đến đâu, cũng không cho phép chúng ta làm ngơ trước những hiểm họa đang lấp ló mọi nơi mọi phía như vậy. Sự vận động của cuộc sống bao giờ cũng đa chiều đa cạnh như thế, không có gì mà phải hoang mang lo sợ. Nhưng sẽ thật là đáng lo sợ nếu cái tai, con mắt và tâm trí của chúng ta không quen hay không thích nhận dạng cuộc sống như thực nó tự đang diễn ra đủ mọi chiều cạnh tốt xấu như thế.
Hiểm hoạ từ sự vô cảm
Lớn hơn những hiểm họa vừa nói trên, có lẽ còn phải nêu lên những hiểm họa đến từ những lãng phí vô hình và hữu hình, lãng phí chất xám, lãng phí thời gian và cơ hội.., những hiểm họa đến từ sự thiển cận hay kiêu ngạo, từ sự ru ngủ hay tự giam hãm lẫn nhau trong tư duy lỗi thời và cằn cỗi, từ sự sa sút ý chí cách mạng và lòng yêu nước, những hiểm họa do tụt hậu và lạc lõng trong một thế giới đã bước lên một nấc thang phát triển mới…
Nếu sống theo câu châm ngôn cổ Trung Hoa xảy chân một bước hận nghìn thu, gương tày liếp là sự sụp đổ của các nước Liên Xô Đông Âu cũ, chuyện mới đây là cơn bão tài chính tiền tệ năm 1997 gần như trong một đêm tàn phá tan hoang những nền kinh tế năng động vào bậc nhất ở châu Á.., thì việc nêu lên và ý thức hết những hiểm họa nói trên không phải là một sự hù dọa, càng không phải là chuyện vạch áo cho người xem lưng, mà là một phẩm chất phải có do cuộc sống hôm nay đang đòi hỏi ở mỗi quốc gia và từng con người, trước hết ở mỗi đảng viên và toàn Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Tôi chân thành nghĩ như vậy!
Vô cảm, hay khoanh tay cảnh giác trước những hiểm họa này đều vô nghĩa. Điều tôi ước muốn là làm sao từng đảng viên, từng công dân của đất nước ta luôn nhận được những thông tin, luôn được trang bị những hiểu biết mọi chiều cạnh, để nhận biết và để tự mình có cách ứng xử tích cực và quyết liệt - đối với chính bản thân mình và xã hội, đối với toàn bộ hệ thống quản lý đất nước, nâng cao trách nhiệm của chính mình đối với toàn bộ cuộc sống của đất nước. Nếu suy nghĩ như vậy được chấp nhận, sẽ có rất nhiều việc trong toàn bộ đời sống kinh tế, văn hóa, xã hội và chính trị của đất nước phải làm khác đi.
Tác giả Nguyễn Trung, nguyên là trợ lý của Thủ tướng Võ Văn Kiệt, nguyên là Đại sứ Việt Nam tại Thái Lan, Australia. Ảnh: Phạm Hải
"Tôi là người viết bài “Thời cơ vàng của Đảng ta” chân thành cảm ơn sự chia sẻ của tất cả các bạn với quan điểm của tôi. Sự chia sẻ này tự nó đã nói lên: Những suy nghĩ của chúng ta đồng cảm hay khác nhau như thế nào chăng nữa, trong tim mỗi chúng ta chỉ có chung một Tổ quốc VN vô vàn yêu quý!". Sau khi bài viết của ông được đăng tải, hàng nghìn ý kiến chia sẻ đã được gửi về. Một lần nữa, tác giả Nguyễn Trung lại xuất hiện và lại mang đến những tiếng nói từ trái tim mình.
VietNamNet xin đăng tải nguyên văn suy nghĩ của ông, như một tiếng nói đại diện cho những tấm lòng tâm huyết đối với Đảng và dân tộc:
"Sẽ là sự khiếm nhã và thiếu nghiêm túc mà tự tôi không thể cho phép mình xử sự như vậy, nếu như tôi chỉ nhận những lời “khen” trong các thư phản hồi của các bạn, và làm ngơ trước không biết bao nhiêu câu hỏi các bạn dành cho tôi sau khi các bạn đã đọc bài viết hoặc nghe ý kiến của tôi. Đến tay tôi có không biết bao nhiêu thư phản hồi và các cuộc gọi điện thoại.., thực tình tôi không đếm chính xác được bao nhiêu - chỉ biết là rất nhiều! Tất cả những thông điệp này, bên cạnh việc chia sẻ sự đồng tình, còn kèm theo cũng không biết bao nhiêu câu hỏi - nếu không chát chúa thì cũng đầy day dứt, về mọi lĩnh vực của cuộc sống, mọi vấn đề liên quan đến vận mệnh của đất nước chúng ta. Sự giống nhau chung nhất và cũng là duy nhất: Tất cả những câu hỏi này đều nặng lòng với đất nước vào thời điểm vận hội mới đang tới với đất nước.
Từ đáy lòng mình, tôi muốn được bàn bạc về những câu hỏi các bạn đã từ trái tim mình nói lên trong những ý kiến phản hồi, mong đấy cũng là cách tôi cảm ơn các bạn. Tôi không có một tư cách nào khác ngoài tư cách cũng là một công dân của nước ta như các bạn, để tâm tình với các bạn. Ngoài nghề nghiệp chính là viên chức đối ngoại, cấp bậc đại sứ, đảng viên thường của Đảng Cộng Sản Việt Nam, tôi không phải là học giả hay nhà nghiên cứu, càng không phải là một chính trị gia, xin cho phép nghĩ sao nói vậy.
Tôi tin tưởng sâu sắc rằng trong tâm khảm mỗi chúng ta cùng chung một ý tưởng thiêng liêng: Tổ quốc trên hết! Đại đoàn kết tất cả vì sự nghiệp chấn hưng Việt Nam ! Vì vậy, dù những điều sau đây tôi sẽ tâm sự với các bạn nông sâu sai đúng thế nào, xin các bạn hiểu cho đấy là những lời từ trái tim đến với trái tim.
Đặc biệt quan trọng, tôi hy vọng đôi điều tâm tình của mình sẽ cổ vũ các bạn đem hết tâm huyết góp ý vào dự thảo Báo cáo chính trị của Đại hội X đã được công bố để xin ý kiến đóng góp của toàn dân.
Xin lần lượt nêu suy nghĩ của tôi về từng cụm câu hỏi của các bạn.
Bàn tròn: Đột phá giành "thời cơ vàng"!
(VietNamNet) - Liệu chúng ta có đủ bản lĩnh để tận dụng thời cơ vàng? Mời quý vị theo dõi Bàn tròn với tác giả bài viết "Thời cơ vàng của Đảng ta".
Cụm câu hỏi thứ nhất: Thời cơ vàng gắn với hiểm họa đen?
Nhiều thư, thậm chí có cả bài báo, các cuộc nói chuyện điện thoại đã nhắc nhở tôi: Khi nói đến thời cơ vàng của nước ta, phải nói liền theo đó đến hiểm hoạ đen. Có ý kiến còn nói hiểm hoạ đen hay "thời cơ đất sét cùng với thời cơ vàng ở nước ta trong hoàn cảnh hiện nay chỉ là một thôi, vì từ khi giành được độc lập thống nhất đến nay đã bao nhiêu lần thời cơ lớn bị bỏ lỡ và đã có phen đẩy đất nước lâm vào gian nguy rồi.
Có thư phản hồi của bạn đọc còn viết: Bọn tham nhũng đã nắm được thời cơ vàng, đất nước thì chưa! (Tôi - Nguyễn Trung - tự hỏi mình: Còn lời nói nào đau lòng hơn thế nữa không?)
Từ những hiểm hoạ "lấp ló"
Sự thật là: Thời cơ và thách thức luôn đi liền với nhau trong cuộc sống như hình với bóng, đổi chỗ cho nhau có thể chỉ trong nháy mắt! Ví dụ điển hình nhất ở nước ta theo suy nghĩ của tôi là từ đỉnh cao 30 Tháng Tư đất nước rơi nhanh quá vào 10 năm khủng hoảng trầm trọng sau đó về mọi mặt. Không ít những thách thức và hiểm nguy hồi ấy mầm mống ngay từ trong những thắng lợi và quán tính của chúng ta, rồi bối cảnh bên ngoài tác động vào, nhanh đến mức độ khi chúng ta “tỉnh” ra thì sự nghiệp cách mạng của đất nước đã đứng bên bờ vực thẳm. Ngày nay tôi nghĩ lại tôi vẫn chưa hết hãi hùng! Vẫn cứ xin nhắc lại: Ôi, nếu không có 20 năm đổi mới thành công sau này!..
Hay tôi là người yếu bóng vía? Không biết! Đúng là bây giờ nghĩ lại vẫn chưa hết hãi hùng!
Các ý kiến phản hồi nhắc nhở về hiểm hoạ đen , hỏi suy nghĩ của tôi về hiểm hoạ đen đã nêu lên rất đúng mối nguy của quốc nạn tham nhũng và những hư hỏng của một số không ít các cán bộ đảng viên có chức có quyền. Đấy là những cảnh báo nghiêm khắc, không thể bỏ ngoài tai, và cho đến nay, hàng ngày trên dư luận công khai có không ít những lời cảnh báo như vậy. Điều lo lắng của tôi là từ nhiều năm nay cảnh báo thì cứ cảnh báo, nhưng hư hỏng cứ tiếp tục hư hỏng.
Góp phần vào cảnh báo này, tôi chỉ xin mọi người đừng quên: Hiểm họa đen còn đang rình mò, lấp ló từ nhiều phương trời khác nữa trong đời sống của đất nước.
Đấy là những hiểm họa từ cơ cấu kinh tế và chất lượng tăng trưởng còn nhiều yếu kém, từ những chính sách vỹ mô bất cập, từ những quyết định kinh tế không đúng - ví dụ như thường xảy ra trong lĩnh vực đầu tư - điển hình là chuyện mía đường và xi măng lò đứng, câu chuyện đang tranh cãi về lọc dầu Dung Quất.., từ tình trạng đất đai vô cùng phức tạp và đầu cơ đất đai đang diễn ra như hiện nay, từ sự phân hóa giầu nghèo và biết bao nhiêu vấn đề khác trong vấn đề phát triển nông thôn…
Rồi đến những hiểm họa mới trong sự xuống cấp nhanh chóng của môi trường so với sức chịu đựng của nền kinh tế, những hiểm họa từ những yếu kém trong chiến lược và quy hoạch phát triển kinh tế, từ biết bao nhiêu khoản nợ khó đòi trong không ít các doanh nghiệp nhà nước, rồi bây giờ là H5N1, hạn hán, lũ lụt, những thách thức truyền thống và phi truyển thống khác, là sự khập khiễng chưa có cách gì thu hẹp lại giữa một bên là cải cách hành chính và hệ thống chính trị và một bên là những đòi hỏi của phát triển kinh tế - xã hội và của hội nhập quốc tế…
Bây giờ còn phải nhấn mạnh thêm những hiểm họa lấp ló từ những khó khăn và mối nguy khôn lường của cạnh tranh trong quá trình hội nhập kinh tế, từ những quyết sách bắt buộc phải cân nhắc, phải lựa chọn của một nền kinh tế có tới khoảng 60% của cải làm ra hàng năm buộc phải dành cho xuất khẩu - nếu không thì nghèo đói to, từ một nền kinh tế thường xuyên có nhập siêu lớn…
Nhìn dài hạn hơn nữa là những hiểm họa đang thai nghén từ nền giáo dục còn nhiều bất cập và yếu kém hiện nay, từ những xuống cấp khác đang xảy ra trong lĩnh vực văn hóa, xã hội.., và ngay trong sinh hoạt Đảng.
Tất cả mọi thành tựu đạt được, dù to lớn đến đâu, đáng tự hào đến đâu, cũng không cho phép chúng ta làm ngơ trước những hiểm họa đang lấp ló mọi nơi mọi phía như vậy. Sự vận động của cuộc sống bao giờ cũng đa chiều đa cạnh như thế, không có gì mà phải hoang mang lo sợ. Nhưng sẽ thật là đáng lo sợ nếu cái tai, con mắt và tâm trí của chúng ta không quen hay không thích nhận dạng cuộc sống như thực nó tự đang diễn ra đủ mọi chiều cạnh tốt xấu như thế.
Hiểm hoạ từ sự vô cảm
Lớn hơn những hiểm họa vừa nói trên, có lẽ còn phải nêu lên những hiểm họa đến từ những lãng phí vô hình và hữu hình, lãng phí chất xám, lãng phí thời gian và cơ hội.., những hiểm họa đến từ sự thiển cận hay kiêu ngạo, từ sự ru ngủ hay tự giam hãm lẫn nhau trong tư duy lỗi thời và cằn cỗi, từ sự sa sút ý chí cách mạng và lòng yêu nước, những hiểm họa do tụt hậu và lạc lõng trong một thế giới đã bước lên một nấc thang phát triển mới…
Nếu sống theo câu châm ngôn cổ Trung Hoa xảy chân một bước hận nghìn thu, gương tày liếp là sự sụp đổ của các nước Liên Xô Đông Âu cũ, chuyện mới đây là cơn bão tài chính tiền tệ năm 1997 gần như trong một đêm tàn phá tan hoang những nền kinh tế năng động vào bậc nhất ở châu Á.., thì việc nêu lên và ý thức hết những hiểm họa nói trên không phải là một sự hù dọa, càng không phải là chuyện vạch áo cho người xem lưng, mà là một phẩm chất phải có do cuộc sống hôm nay đang đòi hỏi ở mỗi quốc gia và từng con người, trước hết ở mỗi đảng viên và toàn Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Tôi chân thành nghĩ như vậy!
Vô cảm, hay khoanh tay cảnh giác trước những hiểm họa này đều vô nghĩa. Điều tôi ước muốn là làm sao từng đảng viên, từng công dân của đất nước ta luôn nhận được những thông tin, luôn được trang bị những hiểu biết mọi chiều cạnh, để nhận biết và để tự mình có cách ứng xử tích cực và quyết liệt - đối với chính bản thân mình và xã hội, đối với toàn bộ hệ thống quản lý đất nước, nâng cao trách nhiệm của chính mình đối với toàn bộ cuộc sống của đất nước. Nếu suy nghĩ như vậy được chấp nhận, sẽ có rất nhiều việc trong toàn bộ đời sống kinh tế, văn hóa, xã hội và chính trị của đất nước phải làm khác đi.