Roberto Baggio: Nước mắt và hạnh phúc thiên thần

TPO) Khi R.Baggio khép lại sự nghiệp của mình bằng bàn thắng thứ 200 tại Serie A vào ngày 14/3/2005, đó cũng là mốc đánh dấu quan trọng trong sự nghiệp huy hoàng suốt 20 năm của cầu thủ này.


Thủ môn Taffarel đã đoán nhầm hướng bóng nhưng Baggio lại đá vọt xà ngang quả penalty định mệnh trong trận chung kết World Cup 1994

Cầu thủ lừng danh của Serie A đã quyết định treo giày, nhưng nỗi nhớ về một cầu thủ có lối đi bóng khéo léo, những bàn thắng ấn định trận đấu và những giờ phút huy hoàng tại Calcio vẫn còn nguyên trong tâm trí của những người say mê môn thể thao này.

Tuy nhiên, trong giai đoạn thành công nhất của đời cầu thủ, điều bất công nhất với Roberto Baggio là tên tuổi của anh đã gắn liền với cú sút penalty định mệnh trong trận chung kết World Cup năm 1994 với Brazil trên đất Mỹ.

Thiên thần áo thiên thanh

Roberto Baggio khởi đầu sự nghiệp với đội bóng hạng ba Vicenza, khi mới 15 tuổi. Năm 1985, anh ký hợp đồng với Fiorentina với những dự đoán của giới chuyên môn về một cầu thủ đầy tài năng. Hai năm sau, Baggio ghi được bàn thắng đầu tiên trong sự nghiệp của mình tại Serie A - bàn thắng vào lưới Napoli.

Và cũng trong một lần đối đầu với Napoli, đội bóng khi đó đang gắn liền với tên tuổi Maradona, "cậu bé vàng" của bóng đá thế giới đang đứng trên đường pitste đã được chứng kiến bàn thắng đẹp nhất trong sự nghiệp của Baggio.

Dốc bóng từ khu vực giữa sân, R.Baggio vượt qua toàn bộ hậu vệ trước khi ghi bàn vào lưới đối phương. Thời điểm đó là tháng 9 năm 1989.

Một năm sau, Roberto Baggio lần đầu tiên được khoác lên mình chiếc áo màu thiên thanh cao quý khi đội quân Azzurri đối mặt với Hà Lan tại thánh địa Rome.


Baggio và chiếc cúp UEFA cùng Juventus năm 1993...

Thập kỷ 90 là thời kỳ thành công nhất trong sự nghiệp của Baggio. Sau 5 mùa bóng thành công với Fiorentina, anh đã phải đối mặt với những chấn thương khớp gối.

Anh tìm đến đạo Phật và lập gia đình trong thời gian này. Sau đó, Baggio chuyển sang Juventus với giá 17 triệu USD. Các CĐV Fiorentina đã không thể chịu được cảnh thần tượng của mình ra đi và đã công khai biểu tình phản đối trên các đường phố của Florence trong suốt 2 ngày liền.

Tài năng đặc biệt với trái bóng luôn giúp Baggio để lại những ấn tượng đặc biệt tại các CLB lớn của Italy: Juventus, AC Milan, Bologna, Inter Milan...

Ngay cả khi Roberto đến với Brescia mà không còn ở đỉnh cao phong độ, tạ̣i đó, cổ động viên luôn hài lòng với màn trình diễn của anh.

Ba World Cup cho một sự nghiệp cầu thủ

Những cống hiến cho đội tuyển quốc gia tại World Cup của Baggio bắt đầu vào năm 1990 khi Azeglio Vicini gọi anh vào đội tuyển để rồi đoàn quân Azzurri kết thúc với vị trí thứ 3 tại Italia 1990.

Năm đó, Roberto Baggio nổi lên như một tiền đạo xuất sắc nhất World Cup. Tại vòng 1, trong trận gặp CH Czech và Slovakia, Baggio đoạt bóng từ vòng tròn giữa sân để rồi tạo ra một cú nước rút tuyệt diệu, loại bỏ toàn bộ cầu thủ đối phương trên đường đến khung thành.

Mùa bóng 1993 là mùa bóng đỉnh cao trong sự nghiệp của Baggio: Cúp UEFA với Juventus, đoạt danh hiệu Quả bóng Vàng Châu Âu (và cũng là cầu thủ Italia gần đây nhất đạt được danh hiệu này) rồi đoạt luôn danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới.

World Cup 1994 tại Mỹ đã mang lại cho Baggio tất cả những gì ngọt ngào và cay đắng nhất trong sự nghiệp cầu thủ. Baggio là thủ lĩnh không thể thay thế của đội quân áo thiên thanh với những màn trình diễn thuyết phục và cả những bàn thắng làm nức lòng người.

Mang trên mình chấn thương, bỏ ngoài tai lời khuyên của các bác sỹ, Baggio dẫn dắt đoàn quân Azzurri vào đến trận chung kết để rồi tạo ra một lỗi lầm lớn nhất trong đời trong trận đấu định mệnh đó.


... nhưng chưa bao giờ thành công cùng đội quân Azzurri

Đó là tình huống quyết định ai sẽ là chủ nhân của Chiếc cúp Vàng và số phận trận đấu được đặt trên chấm phạt 11m.

Người đội trưởng Baggio đã không từ chối trách nhiệm cao cả, thế nhưng trái bóng đã không đi theo khao khát của anh để rồi người Italia đã phải từ bỏ tất cả những gì mà họ nghĩ rằng đã có thể nắm trong tay.

Bốn năm sau cú sút định mệnh ấy, Baggio đã xóa tan tất cả những ký ức u ám với một trong những quả penalty quan trọng nhất trong đời cầu thủ.

Trong trận đấu đầu tiên tại VCK World Cup 1998 gặp Chile, Baggio một lần nữa dũng cảm bước lên chấm phạt 11m. Khi đó, Italia buộc phải ghi bàn gỡ hòa mà trận đấu chỉ còn đúng 5 phút. Cầu thủ xuất sắc nhất thập kỷ 90 dường như đã quay trở lại!

Thế nhưng năm đó, Italia bị loại ở vòng bán kết bởi đội chủ nhà Pháp. Đó cũng là VCK cuối cùng trong sự nghiệp của Baggio. Với 9 bàn thắng ghi được, Baggio đã được đưa vào hàng ngũ những cầu thủ xuất sắc nhất Italia.

Khi nhìn lại sự nghiệp của chính mình, Baggio luôn cảm thấy buồn vì những ngày tháng anh không được chơi bóng: "Sự nghiệp của tôi luôn gắn liền với những chấn thương. Kết quả là tôi luôn phải hứng chịu những trở ngại mà khó có thể̉ vượt qua vào độ tuổi của mình"

Những gì còn đọng lại là 27 bàn thắng cho đội tuyển và hơn 200 bàn thắng anh ghi tại giải vô địch Italia. Những bàn thắng đó đưa anh trở thành người thứ 5 trong danh sách ghi bàn tại giải đấu quốc nội.

Người hâm mộ sẽ luôn nhớ về Roberto Baggio như một cầu thủ đã tạo nên sức bật cho đoàn quân Azzuri trong suốt 20 năm qua.
 
Kiểm soát tâm hồn

Chuyện về Baggio không phải là một câu chuyện bình thường của một cầu thủ đương thời. Đây là câu chuyện chứa đựng sự hy sinh và đau khổ trong suốt 20 năm vật lộn với chấn thương và bộc lộ khả năng thiên tài mà Roberto Baggio có được.

Sở hữu một vẻ đẹp rất quyến rũ nhưng lại có một thân hình tương đối nhỏ và thể lực trung bình, Baggio phải cần đến một tinh thần thép ẩn chứa bên trong đôi mắt xanh ngọt ngào để đến được với thành công.

Anh khởi đầu cho cuộc chiến của cái đẹp chống lại sức mạnh cơ bắp trên sân cỏ kéo dài trong suốt 2 thập kỷ. Baggio thu hút được sự chú ý cả trong và ngoài nước về một cầu thủ mà cảm giác bóng, tài năng và sự sáng tạo tưởng chừng không bao giờ tìm được tại Azzurri.

Sinh năm 1967 trong một gia đình gồm 8 anh em tại thị trấn nhỏ Caldogno gần Vicenza, Baggio là con thứ 6. Anh chơi trận đầu tiên trong sự nghiệp của mình cho đội bóng địa phương, lúc đó đang thi đấu tại giải Serie C1, khi mới 15 tuổi.

Ba năm sau, anh đến với Serie A, sau khi ký hợp đồng với Fiorentina. Thế nhưng, cũng tại Fiorentina, Baggio đã phải chịu một trong ba lần gián đoạn sự nghiệp chơi bóng do chấn thương đầu gối.

Chính trong thời gian đó, anh đã gia nhập đạo Phật. “Tôi cần một đạo giáo tâm linh hơn là đạo Thiên Chúa. Đạo Phật giúp tôi kiểm soát tâm hồn tốt hơn,” anh giải thích như vậy cho dù đã phải bỏ ra 3 tháng để thuyết phục người mẹ.

Anh từ chối lối sống dập khuôn của các cầu thủ bóng đá, làm hôn lễ với người yêu từ thuở thiếu thời tại Caldogno. Và cho dù đã biết về sự lựa chọn về tôn giáo và lối sống ẩn dật của anh, nhưng những bài tập về mặt tâm linh của anh trước các trận đấu luôn gây khó chịu cho các đồng đội.

Nhưng chính những bài tập đó đã giúp Baggio, lúc đó mới 20 tuổi, có được sức mạnh tinh thần để tiếp tục thi đấu cho dù các vết thương vẫn luôn hành hạ anh.

Dù không phải là một tiền đạo săn bàn nhưng Baggio đã nhanh chóng có được những bàn thắng cho CLB mới và dành được tình cảm của người dân thành Florence bằng những màn trình diễn tuyệt vời trên sân cỏ.

Cuộc đời sang trang



Khi Baggio được mua về Juventus với cái giá kỷ lục thế giới vào thời điểm đó: 13 triệu USD ngay trước khi World Cup Italy 1990 bắt đầu, người hâm mộ thành Florence đã biểu tình phản đối trong 2 ngày liền.

Khi mà cả thế giới còn chưa biết lý do tại sao, họ đã nhanh chóng tìm ra câu trả lời khi cầu thủ này đi bóng qua một nửa đội hình Czech & Slovakia để ghi bàn ngay trong lần ra mắt đầu tiên.

Thế vẫn chưa đủ, HLV Azeglio Vicini vẫn để “cậu bé vàng” ngồi ngoài trong trận bán kết, trận đấu mà Italy đã để thua Argentina trong loạt đá penalty đầy may rủi. Đó là một quyết định, không phải lần cuối cùng, đã bị phản đối bởi những tifosi cuồng nhiệt.

“Ông ta nói trông tôi có vẻ mệt,” Baggio nói một cách thất vọng sau khi được thay vào ở hiệp 2 và thực hiện thành công một quả penalty cho Italy, “Tôi đã 23 tuổi và tôi đủ sức để tham gia trận đấu.”

Thành công đã đến và mọi người đều biết điều đó. Vấn đề là bóng đá luôn biến đổi và trường học Milan về bóng đá của Arrigo Sacchi và Fabio Capello không có chỗ cho những cá nhân như Baggio. Ngay cả người hùng của Juventus, Michel Platini, cũng không thể xác định được số áo cho Baggio.

“Baggio là số 9 rưỡi, một tiền đạo có xu hướng hoạt động lùi. Nhưng trong một trận đấu đang trở nên đóng băng thì cậu ta là người sẽ phá vỡ thế đóng băng đó.”

Michel Platini đã nói vậy vào năm 1993, năm mà Baggio đã thực hiện lời hứa trước đây của mình và giúp Bà đầm già đoạt Cup UEFA, đồng thời bản thân anh cũng lấy luôn hai danh hiệu cao quý nhất dành cho một cầu thủ bóng đá.

27 tuổi, Baggio đang ở đỉnh cao phong độ. Tuy nhiên, với việc Azzuri bị đuổi 1 cầu thủ sau 22 phút thi đấu trong trận đấu thứ hai tại USA 1994 (trận đầu thua Cộng hòa Ireland 0-1), Sacchi đã làm một việc gây sửng sốt cho toàn bộ những người đang chứng kiến trận đấu bằng việc thay cầu thủ số 10 - Roberto Baggio ra sân.

Sự thay đổi này đã mang lại hiệu quả. Italia thắng trận và sau đó đi tiếp vào vòng trong. Chính Baggio, tại vòng đấu loại trực tiếp, đã cứu Italia bằng bàn thắng muộn trong trận gặp Nigeria và Tây Ban Nha, thêm hai bàn nữa trong trận bán kết với Bulgari để đưa Italia tới trận chung kết gặp Brazil.

Cái giá mà Baggio, cầu thủ đã ghi 5 bàn tại giải đấu, được nhận là một chấn thương và các bác sỹ đã khuyên anh không nên chơi trận chung kết.

Vài ngày trước trận chung kết đó, hàng triệu người ở khắp nơi và hàng trăm người bên ngoài đền thờ Phật tổ ở Bangladesh – được Baggio chu cấp tiền để khôi phục lại – đã cầu nguyện cho sức khỏe của anh.

Trận chung kết buồn


Nỗi buồn sau thất bại

Sau hơn 120 phút thi đấu đầy tẻ nhạt của hai đội, Baggio là người cuối cùng đi tập tễnh tới điểm đá phạt penalty nhưng không phải là người đầu tiên đá hỏng. “Cả tinh thần và thể xác của tôi đều ở đó. Tôi hoàn toàn tập trung. Thường thì tôi đá bằng lòng bàn chân nhưng vào lúc đó, tôi đã quá mệt nên tôi chọn giải pháp đá úp mu.”

Trận chung kết ấy kết thúc đầy buồn bã với Baggio, nhưng tất cả đều nhận ra rằng, thiếu Baggio thì sẽ không có trận chung kết đó.

Và "Đuôi ngựa thần thánh" đã trở lại, dù phải trải qua nhiều cuộc phẫu thuật đầu gối, giúp Juventus đoạt Scudetto lần đầu trong suốt 9 năm chờ đợi.

Năm 1995, mẫu thuẫn giữa Baggio và chủ tịch Agnelli đã buộc Lippi phải bán anh tới Milan, nơi mà trong suốt hai năm vật lộn với chấn thương Baggio chỉ có thể là một phần nhỏ của đội bóng, dành phần lớn thời gian trên ghế dự bị và chỉ được huấn luyện viên sử dụng tùy theo hoàn cảnh chiến thuật, thường là khi có cầu thủ chấn thương.
 
Ra đi vì không còn chỗ cho bóng đã lãng mạn
Lời khuyên từ Chính phủ

Baggio đã chơi tốt hơn người đồng đội cũ tại Juventus - Alessandro Del Piero. Phong độ của Baggio đột nhiên được chú ý tại đội tuyển.

HLV Cesar Maldini, người chọn Baggio vào đội tuyển vào phút chót, đã nhận được lời khuyên từ Thủ tướng Italia Romano Prodi: “Cả Baggio và Del Piero đều xứng đáng được chơi cho đội tuyển quốc gia. HLV hãy chọn cách tốt nhất để có thể sử dụng tài năng của họ”.

Tại trận đấu tứ kết gặp chủ nhà Pháp tại World Cup 1998, lần thứ 3 liên tiếp, Italia lại thất bại trên chấm penalty. Baggio đã sút thành công nhưng Di Biagio lại thất bại.

Ở độ tuổi 31 và sau rất nhiều chấn thương, nhiều người đã nghĩ rằng sự nghiệp của Baggio sẽ không còn kéo dài được lâu cho dù anh chuyển tới Inter sau World Cup 1998.

Tuy vậy, Baggio vẫn chứng tỏ được sự dẻo dai của mình, tiếp tục chuyển tới thi đấu cho Brescia.

Khi chuẩn bị tới World Cup 2002, cái tên Roberto Baggio lại một lần nữa được nhắc đến với Arruzzi.

“Có lẽ tôi đã chơi cho đội tuyển quá lâu nên mọi người nghĩ đến tôi trong màu áo đội tuyển nhiều hơn là trong màu áo câu lạc bộ.”, Baggio bày tỏ.

Với việc Baggio thể hiện sự xuất sắc tại Brescia, các báo đều cho rằng “Baggio và Azzurri sinh ra là để cho nhau”, “một cuộc hôn nhân thiên định”.

Nhưng cũng chính thời gian đó, Baggio một lần nữa rơi vào cảnh chấn thương và buộc phải phẫu thuật đầu gối.

Người hùng trở lại


Trở lại xuất sắc trong màu áo Brescia
Sau 10 tuần chữa trị chấn thương, vào cuối tháng 4/2002, Baggio trở lại một cách kỳ diệu và ghi bàn chỉ trong có 4 phút chơi trên sân. Các bàn thắng tiếp tục được ghi, bao gồm cả một hat-trick, và câu chuyện về “sự hồi sinh” của "thiên thần Baggio" lại trở thành vấn đề được báo chí quan tâm.

Cuối cùng thì Trapattoni, người thầy đầu tiên của Baggio tại Juventus, buộc phải loại anh khỏi đội tuyển khi Italia bước vào World Cup 2002. Tại giải đấu này, Itallia đã gặp một cú sốc lớn khi bị chủ nhà Hàn Quốc loại tại vòng 1/16.

Sau World Cup, dù đã 37 tuổi, Baggio vẫn tiếp tục ghi bàn và trở thành một trong năm cầu thủ ghi được hơn 200 bàn thắng tại Serie A, thêm vào đó là 27 bàn thắng cho Azzurri – không tồi cho một "số 9 rưỡi"!

Khi mà bạn liên tục phải đấu tranh trong phần lớn cuộc đời, sẽ thật khó để biết khi nào thì trận đánh cuối sẽ tới. “Chấn thương bám chặt lấy tôi và gây rất nhiều khó khăn cho tôi trong nhiều năm.

Tôi buộc phải tập luyện vài lần một tuần, hai giờ một lần để duy trì sức mạnh cơ bắp ở mức độ tốt nhất. Tôi chưa bao giờ được hưởng một kỳ nghỉ thực sự". Roberto Baggio tâm sự.

Trận đấu cuối cùng, trong lần thứ 56 được khoác áo đội tuyển đã đánh dấu sự kết thúc cho cuộc chiến dai dẳng của Baggio. Ngày 28/4/2003 chính là lần trở lại cuối cùng của anh.

Chuyện của Baggio không giống như các câu chuyện bình thường về một cầu thủ. Sau khi giải nghệ, anh làm gì vẫn còn là điều bí ẩn: một cuộc hành hương về phương Đông hay một cuộc sống ẩn dật tại Caldono.

Tuy nhiên, chắc chắn không phải là một sự trở lại trong vai trò quản lý đội bóng. Cửa Phật đã đến rất gần với anh khi anh đưa ra quyết định cuối cùng của sự nghiệp cầu thủ. Nhìn lại nó, Baggio có nhiều điều để tự hào: “Điều đẹp nhất trong sự nghiệp chính là tình cảm mà mọi người đã dành cho tôi.”
(TIENPHONGONLINE)
 
R. Baggio: Tình cảm của người hâm mộ luôn khích lệ tôi

(TPO) Những người yêu bóng đá Italia đã từ lâu mong chờ "đuôi ngựa thần thánh" của họ trở về trong màu áo thiên thanh. Nhưng sau hơn 5 năm rời xa ĐTQG, Baggio đã biết dừng lại đúng lúc.



Baggio khẳng định chắc chắn sẽ không tham dự vòng chung kết Euro 2004 và trận giao hữu với đội tuyển Tây Ban Nha là trận đấu chia tay với Squadra Azzurra của anh.

Theo một quan chức Liên đoàn Bóng đá Italia, chưa bao giờ một trận giao hữu của đội tuyển quốc gia lại nhận được nhiều sự quan tâm như trận đấu này. Đã có khoảng gần 500 cổ động viên tập trung tại SVĐ Genoa để theo dõi buổi tập của Baggio và đồng đội.

Trong cuộc họp báo trước trận đấu, mọi sự chú ý đều tập trung đến một cái tên - Roberto Baggio.

Roberto Baggio, anh cảm thấy thế nào về trận đấu chia tay ĐTQG?

Tôi rất vui khi biết mình có được dịp may này, tôi xin gửi lời cảm ơn đến HLV Giovani Trapatoni, Liên đoàn Bóng đá Italia và tất cả những ai đã quan tâm đã tổ chức sự kiện này.

Trận đấu này được coi là lời chào từ biệt của anh với ĐTQG hay chỉ đơn giản là lời tạm biệt ?

Điều đó không quan trọng, được có mặt ở đây, trước mặt các bạn trong màu áo đội tuyển quốc gia đã là niềm vui lớn với tôi. Tôi sẽ cố gắng thi đấu tốt và hết mình trong trận đấu quan trọng này. Tôi chỉ mong cố gắng hết sức để trận đấu có thể diễn ra tốt đẹp.

Anh nghĩ sao khi rất nhiều người ủng hộ anh trở lại với ĐTQG?

Sự tin yêu ủng hộ của người hâm mộ luôn là điều mà tôi cảm thấy mãn nguyện nhất trong sự nghiệp cầu thủ của mình. Được khoác áo đội tuyển quốc gia ở tuổi 37 và được chứng kiến sự ủng hộ nồng nhiệt của các khán giả, điều đó đã khích lệ tôi rất nhiều.

Anh có thấy hối hận vì quyết định chia tay của mình không?

Không, hoàn toàn không!

Không một cầu thủ Italia nào, kể cả Blasi, Zoff, Rivera lại được tôn vinh như anh?


Tạm biệt Baggio!
Điều đó khiến tôi rất tự hào. Tôi hy vọng các cầu thủ khác cũng sẽ có được vinh dự như tôi trong tương lai.

Anh thường không may mắn với ĐTQG, anh đã bao giờ được coi là nguyên nhân của các mối bất hoà trong đội tuyển?

Anh có thể hỏi các đồng đội của tôi về vấn đề này, nhưng tôi không nghĩ là tôi đã từng có một bất hoà nào với các cầu thủ khác trong đội tuyển. Tuy nhiên bạn không thể mong mình hoàn thiện một cách hoàn hảo, bạn có thể mắc sai lầm ở một vài khía cạnh nào đó. Dù vậy tôi vẫn tin là hoàn toàn không có bất hoà nào cả.

Anh sẽ nghĩ thế nào khi trận đấu kết thúc? Anh sẽ cảm thấy thế nào khi chạy dọc đường piste để chào khán giả?

Thật khó để nói được điều này… Chắc chắn là sẽ tôi sẽ rất cảm động. Tôi sẽ cố gắng tập trung thi đấu tốt và thi đấu hết mình.

Anh là một trong số ít những cầu thủ đã chơi cho nhiều CLB hàng đầu của Italia: Juventus, AC Milan và Inter Milan. Thời gian thi đấu cho đội tuyển quốc gia được sánh như thế nào với các thành tích trên?

Tất nhiên, không gì có thể tự hào hơn khi được khoác áo ĐTQG. Đó là một vinh dự lớn và cũng là một trách nhiệm lớn.

Người đồng đội đá cặp của anh - Francesco Totti sẽ vắng mặt, anh sẽ phải đối mặt với tiền đạo Raul của đội tuyển Tây Ban Nha. Anh nghĩ như thế nào khi cả 2 cầu thủ này chưa bao giờ đoạt danh hiệu Quả bóng Vàng?

Đầu tiên, phải nói là tôi rất tiếc khi không được đá cặp cùng Francesco Totti. Tôi rất muốn xem chúng tôi phối hợp cùng nhau như thế nào. Tất nhiên là cả hai cầu thủ này đều xứng đáng được nhận phần thưởng đó, tuy nhiên tôi không phải là người quyết định.

Hà Anh (Theo FIFA./JFC
 

Tra cứu điểm thi

Phần mềm mới

Quảng cáo

11223344550983550000
Top