Appassionata
Member
Tết Hà Nội qua nhiều góc cạnh
Nhọc nhằn kiếm Tết
16:03' 27/01/2006 (GMT+7)
(VietNamNet) - Bên những con đường tấp nập người lại qua, các cửa hiệu sáng rực đồ Tết, quán hàng thơm phức thức ăn tất niên, họ vẫn cặm cụi, nhưng bồn chồn kiếm sống, vừa mong chờ, vừa thầm ước trốn được cái Tết đã kề sau lưng.
Đi sớm, về khuya
Mấy ngày nay, người đi đổ rác buổi tối cạnh khu chung cư 7 tầng trên đường Trung Kính (Cầu Giấy, Hà Nội) rất hay gặp một phụ nữ trẻ cặm cụi bới rác. Chị tên Lan, quê Lập Thạch, Vĩnh Phúc. Chị bảo, những túi nilon, chai nhựa may mắn tìm được này là "kiếm thêm" thôi, vì nghề chính của chị là đi "đồng nát" (thu mua chai bao, phế phẩm) vào ban ngày.
Buổi tối, chị thường đạp xe một vòng, từ các thùng rác khu vực Nghĩa Đô lên đến Cầu Giấy, Trung Kính, Thanh Xuân, trên chặng đường khoảng 20km. Nơi nào càng ngóc ngách, tối tăm, chị càng dễ "sung" vào đống hàng "tả pí lù" của mình những bao nilon rách, giấy vụn, vỏ hộp; cái Tết ở quê (Lập Thạch, Vĩnh Phúc) của vợ chồng chị và các con mới mong thêm miếng thịt, chiếc bánh.
Chị Lan là người duy nhất trong 4 chị em họ theo nghề đồng nát; 3 chị kia đều bán hoa quả ở chợ Nghĩa Đô, sáng dậy từ 2h30 để sang chợ Long Biên lấy hàng, chiều ế thì chở mẹt đi rong khắp thành phố. Các chị trọ chung trong một căn phòng 15m2 (chỉ làm chỗ ngủ đêm), cùng cảnh ít ruộng, phải lên Hà Nội kiếm sống, đều đang "chưa có gì" cho Tết.
Vì chưa sắm sanh được gì, nên các chị đang cố. Từ cả tháng nay chị Lan âm thầm dong xe đi sớm hơn, từ lúc trời chưa sáng (để "đón" rác sáng), rồi lang thang khắp các phố, chờ người nào đó thương mà gọi bán cho những nồi niêu xoong chảo méo, bàn ghế nát, ăngten gãy... - những thứ người ta rất muốn tống khứ đi vào những dịp cuối năm. Xe càng nặng với những buộc hàng cồng kềnh, chị càng mừng khấp khởi, càng muốn đi xa hơn tìm rác cuối ngày, dù lê chân về nơi ở khi cả thành phố đã tắt đèn.
Lạnh ngoài, nóng trong
Từ ngày 27 Tết, chợ rau đêm trên đường Láng bắt đầu họp sớm hơn thường lệ (3 - 5h). 12h đêm, anh Tiến (25 tuổi, ở Thường Tín, Hà Tây) đã nhập vào tốp xe thồ hàng đầu tiên, mong bán thật nhanh cho dân buôn nội thành để kịp quay về, chất một xe khác bỏ hàng cho các chợ cóc. Đường vào nội thành rét cắt da, anh run cầm cập, nhưng thỉnh vẫn dừng xe bên kênh vệ đường, múc can nước dội xuống hai sọt rau. "Cho tươi, bán được giá, thêm tí Tết!" - anh cười, môi thâm đen lại vì rét.
Nhìn anh cân rau, người gầy rúm ró dưới những lần áo mỏng, khách hàng lâu năm của anh, bà Nhung (bán rau ở chợ Cót, Cầu Giấy) chép miệng: "Có cố cũng chẳng bõ! 1 yến rau nhà trồng bán chưa đầy chục nghìn, một chuyến 2 tạ được bạc trăm, nhưng mẹ lại bị ung thư đang chạy xạ ở viện K!".
Anh Tiến là là người hiếm hoi ở chợ rau này chịu cảnh bán hàng một mình. Các bạn buôn khác đều đi có đôi; một 1 người thồ hàng đi về; người kia "cố thủ" trên vỉa hè, quàng áo mưa chống rét, vừa ngồi ngủ gà gật vừa tưới nước cho rau, bán từ đêm đến sáng. Cả hai đều quắt đi vì lạnh, hàm cứng lại, không nói nên lời, nhưng nỗi mong chờ chợ "chạy", thêm thùng gạo ăn Tết, mua được manh áo mới cho con cháy rừng rực trong tâm.
Sốt ruột hơn cả là người ở chợ lao động. Từ 20 Tết ở đầu cầu Trung Hoà (giữa đường Láng), từng tốp đàn ông đứng run lẩy bẩy chờ việc từ 5h sáng đến 11h đêm. Đội gạch cát, móc cống, bốc dỡ hàng... việc gì họ cũng "gật" ngay, mặc cả cũng rất nhanh, vì Tết đã kề sau lưng, không chạy nhanh, vợ con mất Tết! Bà Hiên, bán xôi trên cầu cho biết, có anh sáng nào cũng mua 3.000 đồng để... ăn cả ngày, quyết tiết kiệm cho con ăn Tết, dù rất hay đi làm cống, dầm chân trong nước lạnh cả buổi..
Trơ trọi giữa phố sang
Đi quanh phố xá Hà Nội sáng 27 Tết, PV VietNamNet nhận ra những khuôn mặt rất buồn, rất mệt của dân nghèo nơi phố thị.
Một bà cụ ngồi bệt xuống giữa hai chồng bánh đa nướng cao ngất, lặng im quay mặt vào tường Quốc Tử Giám. Một chị phụ nữ ngồi vỉa hè, bên đôi quang gánh, thẫn thờ nhìn người, xe rầm rập lại qua. Một người đàn ông mệt lả kéo xe cát lấp nốt đoạn đường vừa mở cho một ngõ nhỏ ngập ngụa rác, phế thải xây dựng. Một thiếu niên mặt xanh tái vì ăn uống thiếu thốn, gặp ai cũng cầu khẩn chìa mẹt tăm bông, dây đeo chìa khoá, xích chó, lót giầy.
Một nhà xã hội học thở dài: Càng cận Tết, bức tranh tương phản ở các đô thị càng sắc nét; có người rút ví vài triệu đồng mua "nhẹ tênh" một cây mai, trong khi nhiều người không sắm nổi một thùng gạo ra giêng.
Đáng trân trọng ở chỗ, những thân phận đầm đìa nỗi khổ ấy vẫn đang miệt mài với đủ loại dịch vụ cuối năm, cháy bỏng mong ước sắm sửa một cái tết "đu đủ" mang về quê nhà.
Quảng Hạnh
Nhọc nhằn kiếm Tết
16:03' 27/01/2006 (GMT+7)
(VietNamNet) - Bên những con đường tấp nập người lại qua, các cửa hiệu sáng rực đồ Tết, quán hàng thơm phức thức ăn tất niên, họ vẫn cặm cụi, nhưng bồn chồn kiếm sống, vừa mong chờ, vừa thầm ước trốn được cái Tết đã kề sau lưng.
Đi sớm, về khuya
Mấy ngày nay, người đi đổ rác buổi tối cạnh khu chung cư 7 tầng trên đường Trung Kính (Cầu Giấy, Hà Nội) rất hay gặp một phụ nữ trẻ cặm cụi bới rác. Chị tên Lan, quê Lập Thạch, Vĩnh Phúc. Chị bảo, những túi nilon, chai nhựa may mắn tìm được này là "kiếm thêm" thôi, vì nghề chính của chị là đi "đồng nát" (thu mua chai bao, phế phẩm) vào ban ngày.
Buổi tối, chị thường đạp xe một vòng, từ các thùng rác khu vực Nghĩa Đô lên đến Cầu Giấy, Trung Kính, Thanh Xuân, trên chặng đường khoảng 20km. Nơi nào càng ngóc ngách, tối tăm, chị càng dễ "sung" vào đống hàng "tả pí lù" của mình những bao nilon rách, giấy vụn, vỏ hộp; cái Tết ở quê (Lập Thạch, Vĩnh Phúc) của vợ chồng chị và các con mới mong thêm miếng thịt, chiếc bánh.
Chị Lan là người duy nhất trong 4 chị em họ theo nghề đồng nát; 3 chị kia đều bán hoa quả ở chợ Nghĩa Đô, sáng dậy từ 2h30 để sang chợ Long Biên lấy hàng, chiều ế thì chở mẹt đi rong khắp thành phố. Các chị trọ chung trong một căn phòng 15m2 (chỉ làm chỗ ngủ đêm), cùng cảnh ít ruộng, phải lên Hà Nội kiếm sống, đều đang "chưa có gì" cho Tết.
Vì chưa sắm sanh được gì, nên các chị đang cố. Từ cả tháng nay chị Lan âm thầm dong xe đi sớm hơn, từ lúc trời chưa sáng (để "đón" rác sáng), rồi lang thang khắp các phố, chờ người nào đó thương mà gọi bán cho những nồi niêu xoong chảo méo, bàn ghế nát, ăngten gãy... - những thứ người ta rất muốn tống khứ đi vào những dịp cuối năm. Xe càng nặng với những buộc hàng cồng kềnh, chị càng mừng khấp khởi, càng muốn đi xa hơn tìm rác cuối ngày, dù lê chân về nơi ở khi cả thành phố đã tắt đèn.
Lạnh ngoài, nóng trong
Từ ngày 27 Tết, chợ rau đêm trên đường Láng bắt đầu họp sớm hơn thường lệ (3 - 5h). 12h đêm, anh Tiến (25 tuổi, ở Thường Tín, Hà Tây) đã nhập vào tốp xe thồ hàng đầu tiên, mong bán thật nhanh cho dân buôn nội thành để kịp quay về, chất một xe khác bỏ hàng cho các chợ cóc. Đường vào nội thành rét cắt da, anh run cầm cập, nhưng thỉnh vẫn dừng xe bên kênh vệ đường, múc can nước dội xuống hai sọt rau. "Cho tươi, bán được giá, thêm tí Tết!" - anh cười, môi thâm đen lại vì rét.
Nhìn anh cân rau, người gầy rúm ró dưới những lần áo mỏng, khách hàng lâu năm của anh, bà Nhung (bán rau ở chợ Cót, Cầu Giấy) chép miệng: "Có cố cũng chẳng bõ! 1 yến rau nhà trồng bán chưa đầy chục nghìn, một chuyến 2 tạ được bạc trăm, nhưng mẹ lại bị ung thư đang chạy xạ ở viện K!".
Anh Tiến là là người hiếm hoi ở chợ rau này chịu cảnh bán hàng một mình. Các bạn buôn khác đều đi có đôi; một 1 người thồ hàng đi về; người kia "cố thủ" trên vỉa hè, quàng áo mưa chống rét, vừa ngồi ngủ gà gật vừa tưới nước cho rau, bán từ đêm đến sáng. Cả hai đều quắt đi vì lạnh, hàm cứng lại, không nói nên lời, nhưng nỗi mong chờ chợ "chạy", thêm thùng gạo ăn Tết, mua được manh áo mới cho con cháy rừng rực trong tâm.
Sốt ruột hơn cả là người ở chợ lao động. Từ 20 Tết ở đầu cầu Trung Hoà (giữa đường Láng), từng tốp đàn ông đứng run lẩy bẩy chờ việc từ 5h sáng đến 11h đêm. Đội gạch cát, móc cống, bốc dỡ hàng... việc gì họ cũng "gật" ngay, mặc cả cũng rất nhanh, vì Tết đã kề sau lưng, không chạy nhanh, vợ con mất Tết! Bà Hiên, bán xôi trên cầu cho biết, có anh sáng nào cũng mua 3.000 đồng để... ăn cả ngày, quyết tiết kiệm cho con ăn Tết, dù rất hay đi làm cống, dầm chân trong nước lạnh cả buổi..
Trơ trọi giữa phố sang
Đi quanh phố xá Hà Nội sáng 27 Tết, PV VietNamNet nhận ra những khuôn mặt rất buồn, rất mệt của dân nghèo nơi phố thị.
Một bà cụ ngồi bệt xuống giữa hai chồng bánh đa nướng cao ngất, lặng im quay mặt vào tường Quốc Tử Giám. Một chị phụ nữ ngồi vỉa hè, bên đôi quang gánh, thẫn thờ nhìn người, xe rầm rập lại qua. Một người đàn ông mệt lả kéo xe cát lấp nốt đoạn đường vừa mở cho một ngõ nhỏ ngập ngụa rác, phế thải xây dựng. Một thiếu niên mặt xanh tái vì ăn uống thiếu thốn, gặp ai cũng cầu khẩn chìa mẹt tăm bông, dây đeo chìa khoá, xích chó, lót giầy.
Một nhà xã hội học thở dài: Càng cận Tết, bức tranh tương phản ở các đô thị càng sắc nét; có người rút ví vài triệu đồng mua "nhẹ tênh" một cây mai, trong khi nhiều người không sắm nổi một thùng gạo ra giêng.
Đáng trân trọng ở chỗ, những thân phận đầm đìa nỗi khổ ấy vẫn đang miệt mài với đủ loại dịch vụ cuối năm, cháy bỏng mong ước sắm sửa một cái tết "đu đủ" mang về quê nhà.
Quảng Hạnh