tuyển tập thơ:

avirax

Member
Hà Nội phố - Phan Vũ (bản đầy đủ)

1.
Em ơi ! Hà Nội - phố !
Ta còn em mùi hoàng lan
Còn em hoa sữa.
Tiếng giày gọi đường khuya
Thang gác cọt kẹt thời gian
Thân gỗ ...
Ta còn em màu xanh thật đêm
Ngôi sao lẻ
Xào xạc chùm cây gió
Chiếc lá lạc vào căn xép nhỏ
Lá thư quên địa chỉ.
Quay về ...

2.
Ta còn em một gốc cây,
Một cột đèn
Ai đó chờ ai ?
Tóc cắt ngang xõa xõa bờ vai…
Ta còn em một ngã ba vội vã,
Chiếc khăn quàng tím đỏ thoáng qua,
Khuôn mặt chưa quen
Bỗng xôn xao nỗi khổ…
Mỗi góc phố một trang tình sử…

3.
Ta còn em con đường vắng
Rì rào cơn mưa nhỏ.
Trên vòm cao
Đổ xuống chuông hồi.
Nhà thờ Cửa Bắc
Tan chiều lễ
Kinh cầu còn mãi ngân nga…

4.
Ta còn em đôi mắt buồn
Dõi cánh chim xa.
Tháng năm dừng lại
Một ngôi nhà.
Gã Trương Chi ôm ghita
Từng đêm
Hóa đá…
Ta còn em chuyến tàu đêm
Về muộn
Qua cầu
Một người nào lạc giữa sân ga...

5.
Em ơi ! Hà Nội – phố !
Ta còn em những hố sâu
Trước cửa
Cơn mưa đầy
Chiếc thuyền giấy lang thang
Không bến đỗ...
Ta còn em quả bóng lăn
Một mình trên sân cỏ.
Thằng bé thẫn thờ.
Tuổi thơ qua cuộc chơi,
Vội vã...
Ta còn em cánh cửa sắt
Lâu ngày không mở.
Nhà ai ?
Qua đó bâng khuâng,
Nhớ tuổi học trò...

6.
Ta còn em giàn thiên lý,
Năm xưa
Thơm mùi hò hẹn
Cuộc tình đầu ngọt lịm.
Những nụ hôn xanh ngắt trên cành...
Ta còn em chuỗi cười vừa dứt.
Nắng chiều vàng ngọn cỏ
Vườn hoang
Ngày cũ vui tàn theo mùa hạ...
Ta còn em tiếng ghita
Bập bùng tự sự
Đêm kinh kỳ một thuở
Xanh lơ...

7.
Ta còn em chiếc đồng hồ quả lắc
Già nua,
Đếm thời gian
Theo nhịp đong đưa
Trước ngõ phố
Sót cây hoa gạo.
Buổi chợ chiều họp giữa kinh đô...

8.
Ta còn em những ngọn đèn mờ.
Trên nóc phố,
Mùa trăng không tỏ.
Tiếng rao đêm
Lạc giọng
Thờ ơ...
Ta còn em bảy nốt cù cưa,
Lão Mozart hàng xóm
Từng đêm quên ngủ.
Cô gái mặc áo đỏ Venise
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Những mảnh vỡ trên thềm
Beethoven và Sonate Ánh Trăng
Nốt nhạc thiên tài bay lả tả,
Một kiếp người,
Một phím đàn long…

9.
Ta còn em khuya phố,
Mênh mông,
Vùng sáng nhỏ.
Bà quán ê a chuyện nàng Kiều.
Rượu làng Vân lung linh men ngọt.
Mắt cô nàng lúng liếng,
Đong đưa,
Những chàng trai say suốt cả mùa…

10.
Ta còn em tiếng hàng ngày
Vang âm đường phố.
Tia hồ quang chớp xanh.
Toa xe điện cuối ngày,
Người soát vé
Áo bành tô cũ nát…
Lanh canh ! Lanh canh !
Tiếng chuông reo hay lời kêu khổ ?
Bó gạo, mớ rau
Mẹ về buổi chợ
Lanh canh ! Lanh canh !
Lá bánh, củ khoai.
Đàn con trên bến đợi
Cuối ngày…

11.
Em ơi ! Hà Nội – phố
Ta còn em con đê lộng gió.
Dòng sông chảy mang theo hình phố.
Cô gái dựa lưng bên gốc me già,
Ngọn đèn đường lặng thinh
Soi bờ đá…
Ta còn em một con tàu
Giã biệt bến sông.
Mảnh trăng vỡ
Tiễn người bỏ xứ.
Dãy phố buồn..
Nghìn năm mắt nhớ...

12.
Ta còn em ráng đỏ chiều hôm,
Dôi chim khuyên gọi nhau trong bụi cỏ.
Đôi guốc bỏ quên bên ghế đá.
Gã đầu trần đi ngược trời mưa...
Ta còn em con đường tên cũ
Cổ Ngư,
Cành phượng vĩ là đà.
Chiều phai nắng,
Bông hoa muộn in hình ngọn lửa...
Ta còn em chiếc lá rụng
Khởi đầu nguồn gió.
Lao xao con sóng biếc
Gió Tây Hồ.
Hoàng hôn xa đến tự bao giờ ?
Những bước chân tìm nhau vội vội.
Cuộc tình hờ bỗng chốc nghiêm trang...

13.
Ta còn em ngọn gió Nghi Tàm
Thoáng mùi sen nở muộn
Gió Nhật Tân
Gợi
Mùa hoa năm ấy
Cánh đào phai…

14.
Ta còn em cơn mưa rào
Đi nhanh qua phố.
Chiếc lá bàng đầu tiên nhuộm đỏ.
Cô gái băng qua đường
Chợt hồng đôi má.
Cơn mưa nào đi nhanh qua phố
Một chút xanh hơn,
Trời Hà Nội hôm qua...
Ta còn em cô hàng hoa
Gánh mùa thu qua cổng chợ.
Những chùm hoa tím
Ngát mùa thu...

15.
Em ơi ! Hà Nội – phố
Ta còn em một Hàng Đào,
Không bán đào.
Một Hàng Bạc,
Không còn thợ bạc.
Đường Trường Thi
Không chõng, không lều
Không ông nghè bái tổ vinh quy...
Ta còn em tiếng gọi trong đêm,
Người đi xa trở về.
Căn nhà không biển số.
Ngày đi mỏi mòn nỗi nhớ.
Ngày về phố cũ quên tên...
 

avirax

Member
16.
Ta còn em chiếc xe hoa
Qua hàng liễu rũ,
Điệp vàng rực rỡ.
Cánh tay trần trên gác cao khép cửa.
Những gót son dập dìu đại lộ.
Bờ môi ai đậm đỏ bích đào...
Ta còn em tà áo nhung huyết dụ.
Đất nghìn năm còn mãi dáng kiêu sa,
Phường cũ lưu danh người đẹp lụa.
Ngõ phố nào in dấu hài hoa... ?

17.
Ta còn em đường lượn mái cong
Ngôi chùa cổ.
Năm tháng buồn xô lệch ngói âm dương.
Ai đó ngồi bên gốc đại,
Chợt quên ai kia bên đường đứng đợi.
Cuộc đời, có lẽ nào,
Là một thoáng
Bâng quơ...
Ta còn em những cuộc tình
Như một bài thơ.
Những nỗi đau gặm mòn phận số.
Nhật ký sang trang
Ghi thêm nỗi khổ...

18.
Ta còn em đống kim ngân
Đổ đầy Hàng Mã.
Ngựa, xe, võng, lọng,
Những hình nhân nuối tiếc vàng son.
Khi phố phường là miền loạn gió
Làm sao tìm được mớ tro than... ?

19.
Ta còn em nóc phố lô xô,
Màu ngói cũ
Ngôi nhà còn tiếng khóc oa oa.
Con đường đá lát bao niên kỷ ?
Qua sông nhớ mẹ tuổi già...

20.
Em ơi ! Hà Nội – phố
Ta còn em mảnh đại bác
Ghim trên thành cũ.
Một thời thịnh,
Một thời suy,
Hưng vong lẽ thường.
Người qua đó,
Hững hờ bài học sử..
Ta còn em dãy bia đá
Nhân hình hội tụ.
Rêu phong gìn giữ nét tài hoa.
Ly rượu đầy xin rót cúng cha.
Nghìn lạy cúi đầu thương đất tổ.
Bến nước nào đã neo thuyền ngự ?
Đám mây ào in bóng rồng bay ?...

21.
Ta còn em tháng chạp,
Những hàng cây óng ả sợi hồng
Tháng chạp
Trên giường trải chiếu hoa
Tháng chạp,
Mùi hương dài theo phố.
Một tháng chạp
Mẹ
Nửa đêm thức
Hóa vàng…

22.
Em ơi ! Hà Nội – phố
Ta còn em năm cửa ô –
Năm cửa gió
Cơn bão thường niên qua đó –
Ba mươi sáu phố,
Bao nhiêu mảnh vỡ ?
Ta còn em một màu xanh thời gian.
Một màu xám hư vô,
Chợt nhòe,
Chợt hiện.
Chợt lung linh ngọn nến,
Chợt mong manh một dáng,
Một hình,
Nhợt nhạt vàng son,
Đậm đầy cay đắng…

23.
Ta còn em những ngõ cụt bất ngờ,
Ô cửa ngẩn ngơ
Ngôi nhà không người ở
Khung trời của nỗi buồn
Vô cớ…
Người nghệ sĩ lang thang
Hoài,
Trên phố.
Bỗng thấy mình không nhớ nổi con đường.
Tha hương ngay trước cổng nhà mẹ cha…

24.
Ta còn em những giọt sương,
Nhòe nhòe bóng điện.
Mặt nước Hồ Gươm,
Một đêm trở lạnh.
Tháp Rùa ngả bóng lung linh.
Cánh nhạn chao nghiêng chiều cuối
Người ra đi mang theo buốt giá,
Áo choàng không ấm thân gầy,
Cầm bằng như cánh chim bay…

25.
Em ơi ! Hà Nội – phố !
Ta còn em cây bàng
Mồ côi mùa đông.
Ta còn em nóc phố
Mồ côi mùa đông.
Ta còn em mảnh trăng
Mồ côi mùa đông…

12/1972
 

avirax

Member
Một ngày và năm tháng - Ngọc Lan

Bất ngờ ta bỗng gặp lại mình
Quyển Anđécxen ngày xưa bụi dày như năm tháng
Ta thổi bụi khỏi quắt quay dĩ vãng
Nghe trái tim sôcôla vỡ tách một tiếng thầm

Thời gian mờ trên nét chữ lặng câm
Mà sống dậy cả một trời thạch thảo
Đêm tuyết, hoạ mi và hải âu báo bão
Cổ tích xưa như sóng nhạc giữa đời

Hình như là... nước mắt đã từng rơi
Hoa hồng nở trong sương mù thung lũng
Gốc liễu xưa... những que diêm chết cóng
Mảnh lá thiên thần vĩnh viễn ép trong tim

Hình như ta... nỗi tan hợp nổi chìm
Nỗi biển đời rộng dài... ôi biết thế
Giọt nước mắt hôm nay không phải cho Giécđa nhỏ bé
Và không thể cho nàng tiên cá một linh hồn

Hình như vầng trăng vẫn thầm lặng khuyết tròn
Có thể nói gì thêm?
Trách mình đa mang hay mình vô tâm quá?
Anđécxen và tuổi thơ. Rất quen mà rất lạ
Truyện cổ tích nào cũng chỉ một mà thôi

Ta chợt hiểu vẫn nguyên vẹn trái tim người
Khi chú lính chì chảy tan trong lửa bỏng
Ta chợt hiểu đoá hoa hồng trong trắng
Bén mầm lên từ đẫm máu giàn thiêu

Vì trong ta còn có một tình yêu
Dẫu tuổi thơ không bao giờ trở lại
Để cổ tích - cuộc đời mãi đơm hoa kết trái
Để hạnh phúc nảy mầm từ đất ấm sinh sôi...
 

avirax

Member
america

Duong Tuong


I call you Miss Diagonal, babe
*
I met you, Miss Diagonal,
in Broadway
the only artery which runs
diagonal
in the whole grid-like Manhattan
and I realize
you’re Broadway
so mesmerisingly long
*
I look at America
through
your perversely di tenderness
your vulnerably a gyneco;ogy
your frustratingly g sensuality
your waywardly o friendliness
your hopelessly n dynamism
your puzzlingly al pussy

*
I met you, diagonal girl
in diagonal Broadway
and I realize
you’re America


8/11/1995
New York City



A-mê-ri-ca

Bé em à, tôi gọi em là nàng Chéo
*
tôi đã gặp em, nàng Chéo,
ở Broadway
con đường duy nhất chạy xiên chéo
trong cả khu Manhattan ngang dọc bàn cờ
và tôi chợt hiểu
em là Broadway
dài đến lạc hồn
*
tôi nhìn nước Mỹ
qua mềm dịu em phi lý chéo
qua phụ khoa em hơ hớ chéo
qua nhục dục em ngao ngán chéo
qua tình thân em ngạo ngược chéo
qua năng động em vô vọng chéo
qua nụ bè he em bối rối chéo
*
tôi đã gặp em, kiều nữ chéo
ở đường chéo Broadway
và tôi chợt hiểu
em là A-mê-ri-ca
 

avirax

Member
Giếng làng

Chiều rơi nơi giếng cạn
Thấy trời ngơ ngác xanh
Ai ngày xưa áo lụa
Ngẩn ngơ ngó qua mành

Con chim nào thảng thốt
Kêu đôi tiếng vu vơ
Buồn lan theo khói bếp
Chiều run đôi tiếng hờ

Ngày xưa ngày xưa nhỉ
Có kẻ đi qua làng
Dừng chân nơi giếng cũ
Giật mình khi chiều sang

Ngày xưa ngày xưa nhỉ
Theo khói bay về làng
Thấy chiều rơi đáy giếng
Có kẻ quên mơ màng.
 

avirax

Member
Jazz cho một ngày nằm dài

Ngày chủ nhật nằm dài
Chiều chủ nhật
nằm dài
Và ngày dần trôi qua
Ngày dài
ngày dài...

Đi loanh quanh, bốn bức tường
Quay mặt sang trái là tường
Quay mặt sang phải là buồn
Chiều buồn
Chiều buồn
Chiều buồn
Chẳng biết làm gì
Chẳng
biết làm gì
Và ngày dần trôi qua

Loanh quanh trong phòng
Chuông điện thoại rên rỉ
'Nhầm số rồi m-ẹ-k-i-ế-p...'
Điện thoại
càu nhàu
Điện thoại
nằm dài
Và ngày dần
trôi qua

Quay mặt sang phải là tường
Quay mặt sang trái là buồn
Đằng trước là sách
Đằng sau là mốc meo
Quăn queo triết học
Hegel xoăn tít và Nietzche mất bìa.
Ngổn ngang
Những Lão và Trang
Nhăn nhở
Thật buồn
Thật buồn
Thật buồn
Chẳng muốn đọc
Sartre nằm lăn lóc xó nhà
Ông thiền sư già
Suzuki rũ rượi
Và ngày dần trôi
Qua

Loanh quanh trong phòng
Chẳng hết một ngày
Ngoài phố có gì vui
Ngoài phố có người
Ngoài phố có
người
Ta chẳng đi xuống phố
Ngoài phố có
gì vui
Ngoài phố có
Ngày dài
Ngày dài
Ngày dài
Ngày dài....
 

avirax

Member
Jazz cho một ngày mưa

( trời không mưa và em không đến
Anh còn biết làm gì )

Saxophone lang thang
Saxophone đi hoang

Và ngày mưa em không đến
Ngày mưa em
không
đến
Không đến
Ô! Anh biết làm gì khi trời mưa
Anh xoè
bàn tay. Hứng giọt
Mưa rơi ướt
Ướt nhoè
ướt
nhoè
Có nỗi buồn nào lang thang
ngoài mưa.

Kèn saxophone rên rỉ khúc buồn
Buồn tênh
Buồn tênh
Ngày mưa buồn
Và em không đến
Anh cắn hạt mưa vỡ oà
Bay
Bay ngoài cửa số
Bay ngoài cửa sổ
Mưa rơi

Và em không đến
Khi trời mưa rơi
Trách gì trời mưa ?
Trách gì
trách gì....
em không đến
Saxophone rên rĩ mãi khúc buồn
Saxophone lang thang
Saxophone
uống rượu

Và em không đến
Saxophone ngồi đếm
ngồi đếm
ngồi đếm
Mưa rơi
Li ti hạt lạnh
trời mưa buồn
Saxophon bật khóc
Ngày xưa trời mưa em có khóc?
Mưa buồn
mưa buồn
Trách gì ...

Saxophone
lang thang
Saxophone
đi hoang
 

banzac

Member
Anh vẫn tìm về bên gốc cây ngày ấy
Dù biết em chẳng quay lại bao giờ
Lơ đãng gió lơ đãng cành chắc vậy
Thả xuống cỏ mềm chiếc lá thoảng hương xưa
 

banzac

Member
Tâm hồn khô cằn thế này mà cũng đòi làm tuyển tập thơ! Thơ là người, nếu ông không tự kiềm chế được bản thân thì đừng bao giờ tự nghĩ mình đang là người chứ!
 

vichia

Active Member
Tóm lại là cả 2 chẳng ai ra cái gì. Ông avirax tưởng tâm hồn lắm, hóa ra cũng chỉ là copy & passte mà không có cảm xúc. tâm hồn thơ thiếc gì mà đá đểu loạn xạ ? Buồn.
 

avirax

Member
Hi hi, tâm hồn tớ có hay không tớ không rõ. Chắc không có nên tớ không làm thơ cóc được. Còn lại tớ không có thói lịch sự rởm hay văn hóa hão cho lắm nên tớ cứ thẳng thắn tớ nện thôi. Các đồng chí nghe tớ đá đểu không lấy làm vui, nhưng đảo lại nhảy vào nện tơi tả cái topix tớ post tử tế (với ý định tử tế, với những bài thơ tử tế không phải dễ dàng kiếm được) thì tớ cũng không vui lắm.
 

avirax

Member
Còn nếu như mà cứ khăng khăng tâm hồn với tâm hiếc thì mới đọc thơ, viết thơ được thì đây, đọc cái bài này tớ viết nhé. Dù đến giờ tớ thấy nó rởm đời nhưng đôi khi lại hợp thời hợp cảnh, tâm hồn dào dạt sến.

Tác giả: tớ - avirax

Tiếng hát vươn qua núi đồi và thảo nguyên
Chạy doc theo con đường mùa đông vắng vẻ
Những cuốn sách mở từng trang rất nhẹ
Để một nước Nga đâu đó hiện về

Ai đã từng được nghe
Những câu truyện của một thời khắc nghiệt
Hẳn nhớ tới một Xevaxtopon tháng chạp
Một sông Đông êm đềm đầy máu và tình yêu
Hay tưởng như một hình bóng yêu kiều
Bước bên bạn dưới bình minh mưa đẹp như tranh vẽ
Hoặc là đang tủi hờn hát khẽ
Một bài hát Gruzi
Chàng ký sĩ lướt trên thảm cỏ nội xanh rì
Hát vang lên một câu ca Côdắc
Vó ngựa tung bay, xác kẻ thù tan nát
Đưa chàng về bên bếp lửa với u già, để nhớ một Nhina
Ở nới đấy tôi thấy một nước Nga

Ở nơi đấy tôi yêu một hồn Nga
Daghestan của tôi tràn đầy lãng mạn
Lòng yêu nước vượt lên trên mất mát
Bông hoa nhỏ bỏ quên man mác một tình yêu
Chàng và nàng đi giữa một buổi chiều
Một buổi chiều ngoại ô Maxcơva mê say lắm
Để ngày mai đi đến những miền xa thẳm
Làm nên những cánh đồng giữa thảo nguyên đại bàng cất cánh tung bay
Và em ơi, chẳng biết em có hay
Một nước Nga qua thời gian để sống và thời gian để chết
Một nước Nga vươn mình không mỏi mệt
Đi qua chiến tranh và vùng lên trong mất mát đau thương
Em còn nhớ một người lính trở về từ chiến trường
Để làm một trong những người sinh viên sôi nổi
Hay cống hiến đến phút cuối cùng của cuộc sống cho xã hội
Để làm nên những nông trang trên mảnh đất vỡ hoang
Còn rất nhiều người lính đã ngã xuống, làm nên vô vàn những nghĩa trang

Và em ơi, chắc em đã biết
Anh chưa từng đặt chân tới nước Nga
Anh đến đó mỗi ngày qua trang sách
Dẫu biết rằng nước Nga ấy đã xa
Và anh nghe cả những bài ca
Rừng bạch dương, đôi bờ - thiêng nga đùa theo sóng
Bản hành khúc Kachiusa cháy bỏng
Vẻ êm đềm một chiều ngoại ô Maxcơva
Anh đã từng đam mê một Lep Tonxtoi
Cái chất cổ điền vô cùng mạnh mẽ
Những đêm trắng, anh cùng Dotoiepxki khắc khoải
Hay sống với Solokhop bên dòng nước sông Đông xa xôi
Những vần thơ Puskin mấp máy trên môi
Cho anh tình yêu và tự do trong khát vọng
Anh tìm thấy Pautôpxki trong cuộc sống
Bông hồng vàng góp lại từ đáy của đời thường
Anh đi cùng Aimatop trên đường
Chiếc xe là Gunxarư và con đường là thảo nguyên rộng lớn
Bức thư đầu tiên anh viết cho em có "một trò đùa"của Shekhop
Anh tưởng em là Onga, còn anh là Epghenhi cô đơn

Nếu em là Onga, anh sẽ là Epghenhi Onheghin
Em là Acxinhia, anh sẽ là Grigori đấy
Em mà là Natasa, anh đành làm Andrey Bonkonski vậy
Anh sẽ là Puskin để gửi "lời tự thú" tới em
(Tất nhiên lúc ấy em sẽ là Alexandra Ivanovna Oxipova)
 

avirax

Member
Thêm tí thơ cóc nhé:

Vết chân

Con tàu đi qua đâu
Bỏ lại đằng sau
Những vệt dài của cát
Những căn nhà xơ xác
Những mảnh vườn cát trắng khô khan
Những con người lầm lũi lang thang
Những nấm mồ trải dài như không bao giờ hết.

Tàu bỏ lại đằng sau
Những bãi biển đẹp mê hồn
Lại vẫn là vết chân trần in trên cát
Khắc khoải những mất mát vô biên
Bóng ai in dưới nắng triền miên
Để kiếm tìm một điều trong cuộc sống
Để kiếm tìm một điều trong cuộc đời nghèo khổ
Vết chân trần mãi vẫn in lên dải đất Miền Trung
Dải đất có gió lào và cát trắng mông lung
Có chuyến tàu đi qua một phần cuộc sống.
 

Maika

New Member
avirax said:
Thằng khốn banzac 4` post bài ngu xuẩn vào làm tớ dek còn hứng thú post nữa
Ôi trời, chết cười, =)) nhưng đúng là từ bài của banzac làm tụt cả cảm xúc, hỏng béng cái topic của arivax
 

Maika

New Member
tiếp chú Nguyên nhé, bài này của Lưu Quang vũ

.Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên

Lá cơm nguội rụng vàng trên mặt phố
Mùa đông sắp tới rồi
Mùa đông này ta sẽ phải chia tay
Một chuyện chia tay, có gì đâu em nhỉ
Một chuyện tình tan vỡ, có gì đâu
Kết thúc một năm bao giờ chả thế
Sau mọi điều, lại chỉ có mùa đông
Có gì đâu mà tiếc mà buồn
Em biết đấy, anh chẳng tin định mệnh
Nhưng trên đời này chỉ ước mơ là có thật
Hai ta hãy là giấc mộng của nhau thôi
Em là tia nắng soi anh đến trọn cuộc đời
Chẳng có ai yêu em như thế được
Em ở đâu, dù cùng trời cuối đất
Dù năm tháng dài lâu
Dù sướng vui hay cùng cực khổ đau
Anh vẫn ở bên em mãi mãi
Là bậc cửa dưới chân em qua lại
Là cốc nước trên môi em run rẩy
Chiếc lá trên tay em
Giọt mưa trên áo em
Như hạt bụi trên mặt bàn em quét
Có gì đâu mà khóc
Hạnh phúc chỉ là điều bịa đặt
Nên tình yêu chỉ là chuyện viển vông thôi
Sương mùa đông lặng lẽ đã giăng đầy
Bao kỷ niệm, quên đi đừng nhớ nữa
Lá sẽ rơi trên cỏ mòn lối cũ
Thân cây xưa sẽ gục đổ bên thềm
Lời anh nói vang lên
Như những lời vĩnh biệt
"Cuộc sống chia rẽ chúng ta
Chỉ cái chết là nối gần nhau lại"
Sau này chết đi, ở bên nhau mãi
Chấm dứt mọi đắng cay buồn tủi
Mọi nhọc nhằn ngang trái
E chúng mình không nhận được ra nhau.
 

Tra cứu điểm thi

Phần mềm mới

Quảng cáo

11223344550983550000
Top