rock_9x
New Member
Thời gian......
Cuối ngày rồi mà nó vẫn lang thang vô định trên con phố vắng. Những cột đèn hắt thứ ánh sáng vàng dọc theo con đường dài như vô tận, buồn tẻ, lạnh lùng. Nhưng dù sao chúng vãn có những cột đèn khác còn nó, hình như là chỉ có một mình. Về đêm dường như thời gian thật thà hơn thì phải, nó tưởng chừng nghe được cả tiếng thời gian trôi, chậm rãi nhưng ko ngừng nghỉ. Vào ban ngày khi mà con người còn mải bận tâm với bao nỗi lo toan thì thời gian dường như ko được để tâm đến, chỉ đến khi đêm về cùng sự cô đơn thì nó mới chợt lắng nghe những tiếng tic tắc của đồng hồ. Bất chợt nó khẽ hát một mình
Thời gian trôi qua kẽ tay
Còn đâu hơi ấm ngày nào
Hình bóng ai trong giấc mơ
Cũng còn đâu như ngày xưa
Gió đông bắc tràn về lùa qua từng con phố, rét run người khi gió ào qua quấn quýt. Gió thời gian khẽ len nhẹ vào từng ngóc nghách trong tâm hồn, nhẹ nhàng lay dậy những mảnh kí ức xưa cũ, những mảnh kí ức đã cố chôn sâu. Thế mà đã hơn 3 năm rồi, 3 năm rời xa xứ bụi , 3 năm ko nhìn thấy anh, ko nghe tiếng anh. Liệu chừng ấy thời gian đã đủ để anh quên mất nó chưa? Chắc là rồi vì bên anh còn bao nhiêu điều thú vị khác, nó đâu là gì để anh phải nhớ, phải bận tâm. Nhưng anh đâu biết hình bóng anh vẫn ám ảnh nó trong mỗi giấc mơ, tuy ko còn rõ nét như xưa nhưng vẫn đủ sắc để khiến trái tim nó ứa máu.
Chợt nghe trong gió thở than
Chiếc lá đang úa vàng
Ai đang vô tình đi qua
Góc phố vắng kỉ niệm xưa
Nó rời xa xứ bụi để cố quên anh đi, cố chôn vùi những kỉ niệm. Vậy mà chỉ cần có ai đó vô tình nhắc đến những con đường thân quen cũng đủ để nó giật mình thảng thốt. Gió ào đến cuốn bụi tung suốt con đường dài, gió bứt theo cả những chiếc lá đang cố nép mình vào thân cây còi cọc. Gió thét gào hay trái tim nó đang thổn thức? Chảng hiểu nổi mình, nó lại bước tiếp, những bước chân vô định của kẻ lang thang.
Xin cho tôi thời gian
Để tìm lại em trong ký ức xưa
Xin cho tôi tình yêu
Để trái tim không cạn khô
Xin cho em ngày tháng kỉ niệm
Để đừng lãng quên
Để những năm tháng còn lại trong đời
Ta vẫn, tìm thấy nhau
Một lần thôi xin thời gian quay trở lại, để ngắm nhìn những kỉ niệm ngọt ngào đã qua, để 1 lần được thanh minh cho những lỗi lầm xưa cũ, để 1 lần nói cho anh biết rằng anh đã làm cho nó khóc nhiều đến nhường nào. Để 1 lần duy nhất nói với anh 3 chữ bí ẩn, để rồi sau đó có thể nhẹ nhàng quên anh.
Nhưng mọi thứ giờ đã quá xa vời, liệu anh và nó còn có thể tìm thấy nhau dù chi là trong những giấc mơ hay trong những mảnh vỡ của kí ức? Thời gian sẽ xoá nhoà tất cả, những vết thương rồi cũng sẽ lành phải ko anh? Cùng giống như những ánh đèn vàng kia sẽ tắt khi mà bình minh chợt bừng lên ở góc trời đông, cùng giống như sự im lặng của đêm sẽ được thay thế bởi sự ồn ào, vội vã của ngày, cũng giống như mùa đông lạnh giá sẽ lui bước khi mùa xuân về gõ cửa. Sắp hết đêm rồi, lý trí sẽ lại ru cho trái tim ngủ giấc bình yên
Cuối ngày rồi mà nó vẫn lang thang vô định trên con phố vắng. Những cột đèn hắt thứ ánh sáng vàng dọc theo con đường dài như vô tận, buồn tẻ, lạnh lùng. Nhưng dù sao chúng vãn có những cột đèn khác còn nó, hình như là chỉ có một mình. Về đêm dường như thời gian thật thà hơn thì phải, nó tưởng chừng nghe được cả tiếng thời gian trôi, chậm rãi nhưng ko ngừng nghỉ. Vào ban ngày khi mà con người còn mải bận tâm với bao nỗi lo toan thì thời gian dường như ko được để tâm đến, chỉ đến khi đêm về cùng sự cô đơn thì nó mới chợt lắng nghe những tiếng tic tắc của đồng hồ. Bất chợt nó khẽ hát một mình
Thời gian trôi qua kẽ tay
Còn đâu hơi ấm ngày nào
Hình bóng ai trong giấc mơ
Cũng còn đâu như ngày xưa
Gió đông bắc tràn về lùa qua từng con phố, rét run người khi gió ào qua quấn quýt. Gió thời gian khẽ len nhẹ vào từng ngóc nghách trong tâm hồn, nhẹ nhàng lay dậy những mảnh kí ức xưa cũ, những mảnh kí ức đã cố chôn sâu. Thế mà đã hơn 3 năm rồi, 3 năm rời xa xứ bụi , 3 năm ko nhìn thấy anh, ko nghe tiếng anh. Liệu chừng ấy thời gian đã đủ để anh quên mất nó chưa? Chắc là rồi vì bên anh còn bao nhiêu điều thú vị khác, nó đâu là gì để anh phải nhớ, phải bận tâm. Nhưng anh đâu biết hình bóng anh vẫn ám ảnh nó trong mỗi giấc mơ, tuy ko còn rõ nét như xưa nhưng vẫn đủ sắc để khiến trái tim nó ứa máu.
Chợt nghe trong gió thở than
Chiếc lá đang úa vàng
Ai đang vô tình đi qua
Góc phố vắng kỉ niệm xưa
Nó rời xa xứ bụi để cố quên anh đi, cố chôn vùi những kỉ niệm. Vậy mà chỉ cần có ai đó vô tình nhắc đến những con đường thân quen cũng đủ để nó giật mình thảng thốt. Gió ào đến cuốn bụi tung suốt con đường dài, gió bứt theo cả những chiếc lá đang cố nép mình vào thân cây còi cọc. Gió thét gào hay trái tim nó đang thổn thức? Chảng hiểu nổi mình, nó lại bước tiếp, những bước chân vô định của kẻ lang thang.
Xin cho tôi thời gian
Để tìm lại em trong ký ức xưa
Xin cho tôi tình yêu
Để trái tim không cạn khô
Xin cho em ngày tháng kỉ niệm
Để đừng lãng quên
Để những năm tháng còn lại trong đời
Ta vẫn, tìm thấy nhau
Một lần thôi xin thời gian quay trở lại, để ngắm nhìn những kỉ niệm ngọt ngào đã qua, để 1 lần được thanh minh cho những lỗi lầm xưa cũ, để 1 lần nói cho anh biết rằng anh đã làm cho nó khóc nhiều đến nhường nào. Để 1 lần duy nhất nói với anh 3 chữ bí ẩn, để rồi sau đó có thể nhẹ nhàng quên anh.
Nhưng mọi thứ giờ đã quá xa vời, liệu anh và nó còn có thể tìm thấy nhau dù chi là trong những giấc mơ hay trong những mảnh vỡ của kí ức? Thời gian sẽ xoá nhoà tất cả, những vết thương rồi cũng sẽ lành phải ko anh? Cùng giống như những ánh đèn vàng kia sẽ tắt khi mà bình minh chợt bừng lên ở góc trời đông, cùng giống như sự im lặng của đêm sẽ được thay thế bởi sự ồn ào, vội vã của ngày, cũng giống như mùa đông lạnh giá sẽ lui bước khi mùa xuân về gõ cửa. Sắp hết đêm rồi, lý trí sẽ lại ru cho trái tim ngủ giấc bình yên