BlackDragon
Active Member
Nếu như chỉ được một lần thôi, ta có thể cảm thấy hài lòng về bản thân mình trong cuộc sống này. Cuộc sống càng lúc càng phức tạp quá, hối hả quá, đôi khi mải mê rảo bước theo những nhịp sống đó mà quên đi chính bản thân mình. Đôi khi đi lạc phải mê lộ rồi ngoảnh lại mà tiếc quãng thời gian đã qua.
Làm người ai chẳng có nỗi đau, có những nỗi đau sâu kín được dấu trong lòng, có những nỗi đau bộc phát ra ngoài.
Tại sao người ta cứ đến rồi đi ? Cứ muốn mở tâm hồn ta đang đóng cửa, để khi ta tự nguyện hé mở nó rồi thì người lại bỏ đi. Cái ở lại lạc lõng quá và hụt hẫng quá.
Buồn, có khi ta buồn đến nao lòng, buồn chìm xuống và quên đi tất cả, chẳng thiết bất cứ một điều gì. Có những khi tất cả mọi người xung quanh ta đều lạ lẫm, trước đấy, họ đã từng là bạn bè, là người thân, là chiến hữu. Mà giờ đây có khi lại chẳng là ai cả. Ta cay đắng nhận ra mình cô độc, mình chỉ là một mình giữa hàng vạn, hàng triệu người mà mình vẫn gặp.
Nỗi đau nhiều khi đến khiến ta giật mình. Chỉ có bao giờ ta trải qua cả cay đắng lẫn vinh quang, cả niềm vui lẫn nỗi buồn mới thấy rằng cuộc đời ai bảo nó một màu hồng ? Buồn đau và hạnh phúc như sợi dây, đan xen lẫn nhau và chẳng bao giờ khiến con người ta thoả mãn, cũng chẳng bao giờ được khổ đau đến tuột cùng.
Khi đã trải qua nhiều điều, ta mới thấy rằng cái người đời gọi là nhân tình thế thái, cái giả dối trong những nụ cười, những cái chào hỏi, những câu nói tung hê và cả những hành động tốt đẹp giả tạo. Đừng bao giờ nghĩ rằng một ánh mắt, một nụ cười, hay một hành động hiệp nghĩa là tất cả của một con người tốt đẹp. Chẳng bao giờ có thể hiểu hết được tất cả, bởi lẽ, người ta dần dần biết khôn lên để sống giả tạo.
Làm người ai mà chẳng ích kỷ, cho nên trong nỗi đau bị phản bội, đừng hỏi tại sao con người quá ích kỷ, chà đạp lên nhau để sống và để giành giật lấy yêu thương.
Cuộc đời là thế là nhân gian cũng là thế, thật khó và rất khó để tìm ra một người tốt thật sự, một người tốt thật sự không phải với mọi người mà chỉ đơn giản là tốt với mình.
Đôi khi ta thấy đau khi người mà ta yêu thương nhất trở nên tồi tệ, sống đồi bại và không có mục đích. Ta đau nhiều khi nhìn người ấy, người mà ta từng có những quãng thời gian hạnh phúc, những kỉ niệm đẹp bây giờ không còn như trước. Ta thấy tiếc cho điều gì đó, sẽ không bao giờ trở lại.
Ta thấy đau khi không hiểu nổi chính mình, không kiểm soát được mình và đau đớn hơn khi nhìn nhận ra những hậu quả mà mình phạm phải, đành rằng ai chẳng có lỗi lầm, nhưng đôi khi nó lớn quá, mạnh quá để ta phải trả giá và không thể nào chữa lành được vết thương lòng.
Đôi khi cay đắng nhiều, hận cũng nhiều khi con người ta chà đạp lên nhau để giành giật lấy sự ích kỷ. Có những lúc khát khao được thương yêu, khát khao một niềm vui nho nhỏ, một hạnh phúc giản đơn mà tìm mãi, tìm mãi chẳng bao giờ thấy được.
Và ta rút lui, không tìm nữa, chẳng tìm nữa làm gì bởi vì thật dễ hiểu, chân lý càng đi tìm càng thất vọng và sụp đổ. Kẻ đi tìm sẽ chẳng bao giờ có được điều mình mong muốn.
Đã bao giờ ta tự hỏi với mình rằng ? Ta đã cố gắng như thế nào, ta đã ép mình sống khuôn mẫu và đức tính như thế nào ? Nhưng cuộc đời thì ngược lại, những khuôn mẫu và đức tính chẳng đem lại điều gì ích lợi, còn sự giả tạo và hời hợi, thực dụng lại lên ngôi với những giá trị vật chất tầm thường. Sách vở, tiểu thuyết, văn, thơ, và cả những câu chuyện nữa, tất cả vốn chẳng có thật với cuộc đời này, mà nếu có, thì nó cũng hiếm, hiếm lắm.
Ta không thể hận cuộc đời này, bởi vốn dĩ nó có nhiều cái đẹp để ta tự tìm kiếm. Nhưng càng lớn dần lên, ta càng tập cho mình sự im lặng, ít nói và trầm tư hơn với những gì đang xảy ra.
Có lẽ chẳng mấy ai thấy nực cười như ta vào sự lố bịch, những tấn bi hài kịch mà con người ta đang diễn qua diễn lại. Số đông khán giả vẫn đang reo hò cổ vũ, thần tượng. Cho nên nếu ta cười, ta sẽ trở thành kẻ điên hâm hấp trong mắt một số người.
Ta đã đi nhiều, trải nhiều, hiểu nhiều và đau nhiều thì mới thấy cái đẹp thật sự của cuộc sống này. Chẳng nên tung hô cuộc sống quá mức để rồi khi thất vọng thật sự thì tự kết liễu mình về nó.
Còn nỗi đau nào hơn là nỗi đau bất lực trước đời ?
Làm người ai chẳng có nỗi đau, có những nỗi đau sâu kín được dấu trong lòng, có những nỗi đau bộc phát ra ngoài.
Tại sao người ta cứ đến rồi đi ? Cứ muốn mở tâm hồn ta đang đóng cửa, để khi ta tự nguyện hé mở nó rồi thì người lại bỏ đi. Cái ở lại lạc lõng quá và hụt hẫng quá.
Buồn, có khi ta buồn đến nao lòng, buồn chìm xuống và quên đi tất cả, chẳng thiết bất cứ một điều gì. Có những khi tất cả mọi người xung quanh ta đều lạ lẫm, trước đấy, họ đã từng là bạn bè, là người thân, là chiến hữu. Mà giờ đây có khi lại chẳng là ai cả. Ta cay đắng nhận ra mình cô độc, mình chỉ là một mình giữa hàng vạn, hàng triệu người mà mình vẫn gặp.
Nỗi đau nhiều khi đến khiến ta giật mình. Chỉ có bao giờ ta trải qua cả cay đắng lẫn vinh quang, cả niềm vui lẫn nỗi buồn mới thấy rằng cuộc đời ai bảo nó một màu hồng ? Buồn đau và hạnh phúc như sợi dây, đan xen lẫn nhau và chẳng bao giờ khiến con người ta thoả mãn, cũng chẳng bao giờ được khổ đau đến tuột cùng.
Khi đã trải qua nhiều điều, ta mới thấy rằng cái người đời gọi là nhân tình thế thái, cái giả dối trong những nụ cười, những cái chào hỏi, những câu nói tung hê và cả những hành động tốt đẹp giả tạo. Đừng bao giờ nghĩ rằng một ánh mắt, một nụ cười, hay một hành động hiệp nghĩa là tất cả của một con người tốt đẹp. Chẳng bao giờ có thể hiểu hết được tất cả, bởi lẽ, người ta dần dần biết khôn lên để sống giả tạo.
Làm người ai mà chẳng ích kỷ, cho nên trong nỗi đau bị phản bội, đừng hỏi tại sao con người quá ích kỷ, chà đạp lên nhau để sống và để giành giật lấy yêu thương.
Cuộc đời là thế là nhân gian cũng là thế, thật khó và rất khó để tìm ra một người tốt thật sự, một người tốt thật sự không phải với mọi người mà chỉ đơn giản là tốt với mình.
Đôi khi ta thấy đau khi người mà ta yêu thương nhất trở nên tồi tệ, sống đồi bại và không có mục đích. Ta đau nhiều khi nhìn người ấy, người mà ta từng có những quãng thời gian hạnh phúc, những kỉ niệm đẹp bây giờ không còn như trước. Ta thấy tiếc cho điều gì đó, sẽ không bao giờ trở lại.
Ta thấy đau khi không hiểu nổi chính mình, không kiểm soát được mình và đau đớn hơn khi nhìn nhận ra những hậu quả mà mình phạm phải, đành rằng ai chẳng có lỗi lầm, nhưng đôi khi nó lớn quá, mạnh quá để ta phải trả giá và không thể nào chữa lành được vết thương lòng.
Đôi khi cay đắng nhiều, hận cũng nhiều khi con người ta chà đạp lên nhau để giành giật lấy sự ích kỷ. Có những lúc khát khao được thương yêu, khát khao một niềm vui nho nhỏ, một hạnh phúc giản đơn mà tìm mãi, tìm mãi chẳng bao giờ thấy được.
Và ta rút lui, không tìm nữa, chẳng tìm nữa làm gì bởi vì thật dễ hiểu, chân lý càng đi tìm càng thất vọng và sụp đổ. Kẻ đi tìm sẽ chẳng bao giờ có được điều mình mong muốn.
Đã bao giờ ta tự hỏi với mình rằng ? Ta đã cố gắng như thế nào, ta đã ép mình sống khuôn mẫu và đức tính như thế nào ? Nhưng cuộc đời thì ngược lại, những khuôn mẫu và đức tính chẳng đem lại điều gì ích lợi, còn sự giả tạo và hời hợi, thực dụng lại lên ngôi với những giá trị vật chất tầm thường. Sách vở, tiểu thuyết, văn, thơ, và cả những câu chuyện nữa, tất cả vốn chẳng có thật với cuộc đời này, mà nếu có, thì nó cũng hiếm, hiếm lắm.
Ta không thể hận cuộc đời này, bởi vốn dĩ nó có nhiều cái đẹp để ta tự tìm kiếm. Nhưng càng lớn dần lên, ta càng tập cho mình sự im lặng, ít nói và trầm tư hơn với những gì đang xảy ra.
Có lẽ chẳng mấy ai thấy nực cười như ta vào sự lố bịch, những tấn bi hài kịch mà con người ta đang diễn qua diễn lại. Số đông khán giả vẫn đang reo hò cổ vũ, thần tượng. Cho nên nếu ta cười, ta sẽ trở thành kẻ điên hâm hấp trong mắt một số người.
Ta đã đi nhiều, trải nhiều, hiểu nhiều và đau nhiều thì mới thấy cái đẹp thật sự của cuộc sống này. Chẳng nên tung hô cuộc sống quá mức để rồi khi thất vọng thật sự thì tự kết liễu mình về nó.
Còn nỗi đau nào hơn là nỗi đau bất lực trước đời ?