Tặng mọi người để đọc trước khi đi ngủ nhé

ngothutra

Member
Một truyện ngắn của Maupassant, tác giả của "Bố của Simon"

** *****

Je l'avais aimée éperdument ! Pourquoi aime-t-on ? Est-ce bizarre de ne plus voir dans le monde qu'un être, de n'avoir plus dans l'esprit qu'une pensée, dans le coeur qu'un désir, et dans la bouche qu'un nom : un nom qui monte incessamment, qui monte, comme l'eau d'une source, des profondeurs de l'âme, qui monte aux lèvres, et qu'on dit, qu'on redit, qu'on murmure sans cesse, partout, ainsi qu'une prière.
Je ne conterai point notre histoire. L'amour n'en a qu'une, toujours la même. Je l'avais rencontrée et aimée. Voilà tout. Et j'avais vécu pendant un an dans sa tendresse, dans ses bras, dans sa caresse, dans son regard, dans ses robes, dans sa parole, enveloppé, lié, emprisonné dans tout ce qui venait d'elle, d'une façon si complète que je ne savais plus s'il faisait jour ou nuit, si j'étais mort ou vivant, sur la vieille terre ou ailleurs.
Et voilà qu'elle mourut. Comment ? Je ne sais pas, je ne sais plus.
Elle rentra mouillée, un soir de pluie, et le lendemain, elle toussait. Elle toussa pendant une semaine environ et prit le lit.
Que s'est-il passé ? Je ne sais plus.
Des médecins venaient, écrivaient, s'en allaient. On apportait des remèdes; une femme les lui faisait boire. Ses mains étaient chaudes, son front brûlant et humide, son regard brillant et triste. Je lui parlais, elle me répondait. Que nous sommes-nous dit ? Je ne sais plus. J'ai tout oublié, tout, tout ! Elle mourut, je me rappelle très bien son petit soupir, son petit soupir si faible, le dernier.
La garde dit :"Ah!" Je compris, je compris ! Je n'ai plus rien su. Rien. Je vis un prêtre qui prononça ce mot : " Votre maîtresse." Il me sembla qu'il l'insultait. Puisqu'elle était morte on n'avait plus le droit de savoir cela. Je le chassai. Un autre vint qui fut très bon, très doux. Je pleurai quand il me parla d'elle.
On me consulta sur mille choses pour l'enterrement. Je ne sais plus.
Je me rappelle cependant très bien le cercueil, le bruit des coups de marteau quand on la cloua dedans. Ah ! mon Dieu !
Elle fut enterrée ! enterrée ! Elle ! dans ce trou ! Quelques personnes étaient venues, des amies. Je me sauvai. Je courus.
Je marchai longtemps à travers des rues. Puis je rentrai chez moi.
Le lendemain je partis pour un voyage.
Hier, je suis rentré à Paris.
Quand je revis ma chambre, notre chambre, notre lit, nos meubles, toute cette maison où était resté tout ce qui reste de la vie d'un être après sa mort, je fus saisi par un retour de chagrin si violent que le faillis ouvrir la fenêtre et me jeter dans la rue. Ne pouvant plus demeurer au milieu de ces choses, de ces murs qui l'avaient enfermée, abritée, et qui devaient garder dans leurs imperceptibles
fissures mille atomes d'elle, de sa chair et de son souffle, je pris mon chapeau, afin de me sauver. Tout à coup, au moment d'atteindre la porte, je passai devant la grande glace du vestibule qu'elle avait fait poser là pour se voir, des pieds à la tête, chaque jour, en sortant, pour voir si toute sa toilette allait bien, était correcte et jolie, des bottines à la coiffure.
Et je m'arrêtai net en face de ce miroir qui l'avait souvent reflétée. Si souvent, si souvent, qu'il avait dû garder aussi son image.
J'étais là debout, frémissant, les yeux fixés sur le verre, sur le verre plat, profond, vide, mais qui l'avait contenue tout entière, possédée autant que moi, autant que mon regard passionné. Il me sembla que j'aimais cette glace - je la touchai, - elle était froide ! Oh ! le souvenir ! le souvenir ! miroir douloureux, miroir brûlant, miroir vivant, miroir horrible, qui fait souffrir toutes les tortures ! Heureux les hommes dont le coeur, comme une glace où glissent et s'effacent les reflets, oublie tout ce qu'il a contenu, tout ce qui a passé devant lui, tout ce qui s'est contemplé, miré dans son affection, dans son amour ! Comme je souffre ! Je sortis et, malgré moi, sans savoir, sans le vouloir, j'allai vers le cimetière.
Je trouvai sa tombe toute simple, une croix de marbre, avec ces quelques mots: "Elle aima, fut aimée, et mourut."
Elle était là, là-dessous, pourrie ! Quelle horreur ! Je sanglotais, le front sur le sol.
J'y restai longtemps, longtemps. Puis je m'aperçus que le soir venait. Alors un désir bizarre, fou, un désir d'amant désespéré s'empara de moi. Je voulus passer la nuit près d'elle, dernière nuit, à pleurer sur sa tombe. Mais on me verrait, on me chasserait. Comment faire ?
Je fus rusé. Je me levai et me mis à errer dans cette ville des disparus. J'allais, J'allais. Comme elle est petite cette ville à côté de l'autre, celle où l'on vit l Et pourtant comme ils sont plus nombreux que les vivants, ces morts. Il nous faut de hautes maisons, des rues, tant de place, pour les quatre générations qui regardent le jour en même temps, boivent l'eau des sources, le vin des vignes et mangent le pain des plaines.
Et pour toutes les générations des morts, pour toute l'échelle de l'humanité descendue jusqu'à nous, presque rien, un champ, presque rien ! La terre les reprend, l'oubli les efface. Adieu !
Au bout du cimetière habité, j'aperçus tout à coup le cimetière abandonné, celui où les vieux défunts achèvent de se mêler au sol, où les croix elles-mêmes pourrissent, où l'on mettra demain les derniers venus. Il est plein de roses libres, de cyprès vigoureux et noirs, un jardin triste et superbe, nourri de chair humaine.
J'étais seul, bien seul. Je me blottis dans un arbre vert. Je m'y cachai tout entier, entre ces branches grasses et sombres.
Et j'attendis, cramponné au tronc comme un naufragé sur une épave.
Quand la nuit fut noire, très noire, je quittai mon refuge et me mis à marcher doucement, à pas lents, à pas sourds, sur cette terre pleine de morts.
J'errai longtemps, longtemps, longtemps. Je ne la retrouvais pas. Les bras étendus, les yeux ouverts, heurtant des tombes avec mes mains, avec mes pieds, avec mes genoux, avec ma poitrine, avec ma tête elle-même, j'allais sans la trouver. Je touchais, je palpais comme un aveugle qui cherche sa route, je palpais des pierres, des croix, des grilles de fer, des couronnes de verre, des couronnes de fleurs fanées ! Je lisais les noms avec mes doigts, en les promenant sur les lettres. Quelle nuit ! quelle nuit ! Je ne la retrouvais pas !
Pas de lune! Quelle nuit! J'avais peur, une peur affreuse dans ces étroits sentiers, entre deux lignes de tombes ! Des tombes ! des tombes ! des tombes. Toujours des tombes ! A droite, à gauche, devant moi, autour de moi, partout, des tombes ! Je m'assis sur une d'elles, car je ne pouvais plus marcher tant mes genoux fléchissaient.
J'entendais battre mon coeur ! Et j'entendais autre chose aussi ! Quoi ? un bruit confus innommable ! Etait-ce dans ma tête affolée, dans la nuit impénétrable, ou sous la terre mystérieuse, sous la terre ensemencée de cadavres humains, ce bruit ? Je regardais autour de moi!
Combien de temps suis-je resté là ? Je ne sais pas. J'étais paralysé par la terreur, j'étais ivre d'épouvante, prêt à hurler, prêt à mourir.
Et soudain il me sembla que la dalle de marbre sur laquelle j'étais assis remuait. Certes, elle remuait, comme si on l'eût soulevée. D'un bond je me jetai sur le tombeau voisin, et je vis, oui, je vis la pierre que je venais de quitter se dresser toute droite; et le mort apparut, un squelette nu qui, de son dos courbé la rejetait. Je voyais, je voyais très bien, quoique la nuit fut profonde. Sur la croix je pus lire : "Ici repose Jacques Olivant, décédé à l'âge de cinquante et un ans. Il aimait les siens, fut honnête et bon, et mourut dans la paix du Seigneur."
Maintenant le mort aussi lisait les choses écrites sur son tombeau. Puis il ramassa une pierre dans le chemin, une petite pierre aiguë, et se mit à les gratter avec soin, ces choses. Il les effaça tout à fait, lentement, regardant de ses yeux vides la place où tout à l'heure elles étaient gravées; et du bout de l'os qui avait été son index, il écrivit en lettres lumineuses comme ces lignes qu'on trace aux murs avec le bout d'une allumette :
"Ici repose Jacques Olivant, décédé à l'âge de cinquante et un ans. Il hâta par ses duretés la mort de son père dont il désirait hériter, il tortura sa femme, tourmenta ses enfants, trompa ses voisins, vola quand il le put et mourut misérable."
Quand il eut achevé d'écrire, le mort immobile contempla son oeuvre. Et je m'aperçus, en me retournant, que toutes les tombes étaient ouvertes, que tous les cadavres en étaient sortis, que tous avaient effacé les mensonges inscrits par les parents sur la pierre funéraire, pour y rétablir la vérité.
Et je voyais que tous avaient été les bourreaux de leurs proches, haineux, déshonnêtes, hypocrites, menteurs, fourbes, calomniateurs, envieux, qu'ils avaient volé, trompé, accompli tous les actes honteux, tous les actes abominables, ces bons pères, ces épouses fidèles, ces fils dévoués, ces jeunes filles chastes, ces commerçants probes, ces hommes et ces femmes dits irréprochables.
Ils écrivaient tous en même temps, sur le seuil de leur demeure éternelle, la cruelle, terrible et sainte vérité que tout le monde ignore ou feint d'ignorer sur la terre.
Je pensai qu'elle aussi avait dû la tracer sur sa tombe.
Et sans peur maintenant, courant au milieu des cercueils entrouverts, au milieu des cadavres, au milieu des squelettes, j'allai vers elle, sûr que je la trouverais aussitôt.
Je la reconnus de loin, sans voir le visage enveloppé du suaire.
Et sur la croix de marbre où tout à l'heure j'avais lu : " Elle aima, fut aimée, et mourut. "
J'aperçus :
"Etant sortie un jour pour tromper son amant, elle eut froid sous la pluie, et mourut.
_________________
 

kiwi_vn

Active Member
Em có thể dịch cho anh đoạn này ra tiếng Pháp k?Đó là 1 trong số các đề tài vấn đáp mà ngày 7/1 anh sẽ phải thi! Thanks.À! Merci !
''Thành phố tôi có nhiều cảnh đẹp,di tích lịch sử như:Đền HBT,Khu nghỉ mát Tam Đảo,Hồ Đại lải,Tháp Bình Sơn...Nhiều anh hùng xuất thân từ đây như:Nguyễn Viết Xuân,Kim Ngọc...Từng ngày,nó đang thay đổi.Tôi yêu con người nơi đây!''
Cảm ơn nhiều!
 

kiwi_vn

Active Member
''Lam trường là ca sĩ nà tôi yêu thích.Anh sinh ngày 14/10/197..Anh là ca sĩ được yêu thích trong giới trẻ VN.Anh sống và làm việc tại TpHCM.Khác với nhiều ca sĩ ,anh rất vui tính và dễ gần,Đó là điều tôi trân trọng ở anh.Bài hát của anh mà tôi thích nhất là'cho bạn cho tôi '.Anh cưới vợ vào 2/2004.Sắp tới anh sẽ ra đĩa nhạc mới.Tôi luôn luôn bên cạnh anh ấy.''
Đây là giới thiệu về ca sĩ mà em yêu thích.
 

kiwi_vn

Active Member
Bản viết về sở thích của bạn! Đại khái bao gồm những ý sau:
- Ca sĩ Lam trường,westlife
-Hoa hồng (Tượng trưng cho Tình yêu)
-màu xanh da trời,tím hoa xoan
-Du lịch,đọc tiểu thuyết trinh thám( Đặc biệt lad du lịch những danh thắng tự nhiên như:vịnh Hạ Long,Đà Lạt<Vũng Tàu,Sa Pa...)
-Đá bóng& chơi khá tốt
Cần phải bổ xung văn vẻ và có bản tiếng Việt kèm theo sau khi đã dịch xong!
 

ngothutra

Member
Trời, nhiều thế này thì phải đợi khi nào em có thời gian đã nhé. Dạo này em đang thi nên không có nhiều thời gian lắm mà dịch theo yêu cầu của anh thì phải ngồi nghiền ngẫm mới được. Anh thử nhờ mấy bạn học tiếng đang ở VN xem, trong danh sách tham gia ở đây có hết mà.
 

kiwi_vn

Active Member
Đấy là tại em lên ít qúa lên dồn lại đấy! Nhưng bây giờ thì muộn rồi! Anh thi xong rồi còn đâu nữa? :D
 

eu_te_amo

New Member
Oài, em Trà post 1 đống tiếng Pháp lên thế này, nhìn là hoa cả mắt, chả mún đọc nữa. Nói xin lỗi chứ mấy đứa học tiếng Pháp ở VN đọc xong, chắc hiểu được cũng phải tra từ điển mệt nghỉ
 

ngothutra

Member
Em thấy bài này dùng từ ngữ khá đơn giản đấy chứ, dùng từ điển thì cũng chỉ cần tra một vài từ thôi, không nhiều từ mới lắm. Lớp F thì đọc tốt rồi còn gì :D
 

ngothutra

Member
bản dịch tiếng Việt

Một cái chết

Tôi đã yêu nàng dắm đuối! Vì sao người ta yêu? Có kì quặc chăng, khi trên đời ta chỉ nhìn thấy có một người, trong đầu óc ta chỉ có một ý nghĩ, trong lòng ta chỉ có một ao ước, và trong miệng ta chỉ có một cái tên: cái tên cứ dâng lên không ngừng, dâng lên như nước nguồn, từ đáy sâu thẳm tâm hồn, dâng lên mãi mãi và ta gọi, ta gọi đi gọi lại, ta thì thầm không dứt, nơi nơi như một lời cầu nguyện.
Tôi sẽ không kể câu chuyện của tôi. Tình yêu chỉ có một chuyện, bao giờ cũng một chuyện ấy mà thôi. Tôi đã gặp nàng và yêu nàng. Chỉ có thế. Và tôi đã sống một năm trời trong tình âu yếm của nàng, trong tay nàng, trong sự vuốt ve của nàng; trong lời nói của nàng, bị bao bọc, ràng buộc, giam cầm trong tất cả những gì từ nàng mà ra, một cách trọn vẹn đến nỗi tôi không còn biết đêm hay ngày, tôi sống hay chết, ở trên mặt đất cũ kĩ hay ở chốn nơi nào khác nữa.
Và nàng qua đời.Như thế nào nhỉ? Tôi không biết nữa, tôi không biết nữa.
Một tối trời mưa, nàng về, bị ướt, và hôm sau, nàng ho. Nàng ho, khoảng một tuần lễ rồi ốm.
Chuyện gì đã xảy ra? Tôi không biết nữa.
Các thầy thuốc đến, viết lách, ra đi. Người ta mang thuốc lại; một người đàn bà cho nàng uống thuốc. Tay nàng nóng, trán nàng rừng rực và ướt mồ hôi, mắt nàng long lanh buồn bã.Tôi nói với nàng, nàng trả lời tôi. Chúng tôi đã nói với nhau những gì nhỉ? Tôi không biết nữa.Tôi đã quên hết thảy, hết thảy! Hết thảy! Nàng qua đời, tôi nhớ rất rõ tiếng thở dài nho nhỏ sao mà yếu ớt, hơi thở cuối cùng. Người hộ lí nói: “Ôi!”. Tôi hiểu, tôi hiểu!

Tôi không còn biết gì nữa.Tôi thấy một linh mục thốt lên lời này: “Người tình của ông”. Tôi có cảm giác ông ta xúc phạm đến nàng. Vì nàng đã khuất, người ta không có quyền biết đến điều đó nữa. Tôi đuổi ông ta đi. Một mục sư khác đến, ông ta rất tốt, rất hiền. Tôi khóc khi ông nói với tôi về nàng.
Người ta hỏi han tôi trăm ngàn điều về việc chôn cất. Tôi không biết nữa. Tuy thế tôi còn nhớ rất rõ cái quan tài, tiếng búa nện khi người ta đóng nàng vào trong đó. Ôi! Lạy Chúa!
Nàng bị chôn đi! Chôn đi ! Nàng! Trong cái hố ấy! Có vài người đến, những cô bạn gái. Tôi bỏ trốn. Tôi chạy. Tôi đi rất lâu qua các phố. Rồi tôi về nhà. Ngày hôm sau tôi đi du lịch.
..........................
 

ngothutra

Member
Hôm qua tôi trở về Pari.
Khi tôi thấy lại căn phòng của tôi, căn phòng của chúng tôi, cái giường của chúng tôi, đồ đạc của chúng tôi, toàn bộ ngôi nhà nơi lưu giữ tất cả cái gì còn lại của đời một con người sau khi người đó chết đi, tôi bị nỗi buồn tái phát dữ dội đến nỗi suýt nữa tôi mở cửa sổ, lao người xuống đường. Không thể ở lại được nữa giữa những đồ vật ấy, giữa những bức tường đã bao lấy nàng, và hẳn còn giữ lại trong những vết rạn li ti của chúng hàng ngàn nguyên tử của nàng, của da thịt nàng và hơi nàng thở, tôi cầm lấy cái mũ, bỏ ra đi. Thốt nhiên, lúc ra tới cửa , tôi đi qua tấm gương lớn trong phòng đợi mà nàng cho đặt ở đó để hàng ngày, mỗi khi đi ra, nàng ngắm mình từ đầu đến chân, xem toàn bộ trang phục của mình có được hay không, có tề chỉnh hay không và xinh đẹp hay không, từ đôi giày đến mái tóc.
Và tôi dừng phắt lại trước tấm gương đã bao lần phản chiếu bóng nàng. Đã bao lần, bao lần đến mức hẳn nó cũng còn giữ lại hình ảnh của nàng.
Tôi đứng ở đó, run rẩy, mắt đăm đăm nhìn vào mặt kính, mặt kính phẳng, sâu, trống rỗng, nhưng chứa đựng nàng toàn vẹn, đã chiếm lĩnh nàng cũng y như tôi, y như cái nhìn say đắm của tôi.Tôi thấy dường như tôi yêu tấm gương ấy, - tôi sờ vào nó,- nó lạnh lẽo! Ôi hồi tưởng! Hồi tưởng! Tấm gương xót xa, tấm gương cháy bỏng, tấm gương sống, tấm gương khủng khiếp, làm đau mọi nỗi đau quằn quại! Sung sướng thay cho những con người có tấm lòng, y như một tấm gương nơi đây đã phản chiếu lướt qua và tan biến, tấm lòng ấy quên đi hết thảy những gì nó chứa đựng, tất cả những gì đã diễn ra trước nó, tất cả những gì đã ngắm nghía, soi mình trong tình thương mến của nó, trong tình yêu của nó! Tôi đớn đau biết bao nhiêu!
Tôi ra đi, và bất giác, không biết, không cố tình mà tôi đi về phía nghĩa địa. Tôi thấy ngôi mộ của nàng hết sức đơn sơ, một cây thập tự bằng đá trắng với mấy lời sau: “Nàng đã yêu, đã được yêu và qua đời”.
Nàng ở đó, ở dưới đó, tàn rữa! Kinh khủng bao nhiêu! Tôi dập đầu xuống đất, nức nở.
Tôi đã ở đó rất lâu, rất lâu. Thế là một ước muốn kì quặc, điên rồ của kẻ tình nhân tuyệt vọng choán ngợp lấy tôi. Tôi muốn suốt đêm ở bên nàng, đêm cuối cùng, khóc trên mộ nàng. Nhưng họ sẽ nhìn thấy tôi, sẽ đuổi tôi. Làm thế nào? Tôi khôn khéo. Tôi đứng dậy, lang thang vơ vẩn trong thành phố của những người đã khuất này. Tôi đi, tôi đi. Sao thành phố bé nhỏ như vậy bên cái thành phố kia, thành phố nơi người ta sống! Và tuy thế, những người chết này, sao họ lại đông đảo đến thế, hơn những người sống. Chúng ta cần nhà cao, cần phố xá, cần bao nhiêu là chỗ, cho bốn thế hệ cùng nhìn ánh sáng ban ngày một lúc, uống nước nguồn, uống rượu của cây nho và ăn bánh của đồng ruộng.
Và với tất cả các thế hệ người đã chết, với toàn bộ bậc thang nhân loại xuống đến tận chúng ta đây, hầu như không có gì cả chỉ một cánh đồng, hầu như không có gì cả! Đất đòi lại họ, sự lãng quên xoá nhoà họ. Vĩnh biệt.
Ở cuối nghĩa địa có người lai vãng, tôi bỗng thấy khu nghĩa địa bỏ hoang, nơi những người quá cố xưa kia đã hoà mình với đất, nơi chính những cây thập tự cũng rữa nát, nơi mai đây người ta sẽ chôn cùng những người đến sau cùng. Khu nghĩa địa đầy những hoa hồng dại, những cây bá trắc cường tráng xanh đen, một khu vườn tráng lệ và u buồn, được nuôi dưỡng bằng thịt người.
Tôi chỉ có một mình, mỗi một mình. Tôi nép vào một gốc cây xanh. Tôi ẩn mình hoàn toàn trong đó, giữa những cành lá mỡ màng và âm u.
Và tôi chờ đợi, bám chặt vào thân cây như một kẻ chết đuối bám lấy một vật trôi giạt.
Khi đêm đã tối đen, đen nghịt, tôi rời khỏi nơi ẩn náu và đi nhẹ nhàng, êm bước. Chậm bước, trên mảnh đất đầy người chết này.
Tôi lang thang một hồi lâu, hồi lâu, hồi lâu. Tôi không tìm lại được nàng. Hai tay giơ ra, mắt mở, vấp tay, vấp chân, vấp đầu gối, vấp cả đầu nữa vào các ngôi mộ, tôi đi và không tìm thấy nàng. Tôi sờ soạng, tôi rờ rẫm như người mù tìm đường, tôi rờ rẫm những viên đá, những cây thập tự, những hang rào sắt, những vòng hoa bằng thuỷ tinh, những vòng hoa thực tàn héo! Tôi dùng ngón tay sờ trên chữ để đọc các tên người. Đêm tối làm sao! Đêm tối làm sao! Tôi không tìm được nàng.
Không có trăng! Đêm tối làm sao! Tôi sợ, một nỗi sợ khủng khiếp trong những lối đi hẹp, giữa hai lối mồ mả này! Những nấm mồ, vẫn những nấm mồ! Bên phải, bên trái, đằng trước tôi, xung quanh tôi, khắp nơi là những nấm mồ! Tôi ngồi lên một ngôi mộ, vì tôi không thể đi được nữa, đầu gối tôi khuỵu xuống. Tôi nghe thấy tim tôi đập! Và tôi còn nghe thấy một tiếng gì nữa! Gì nhỉ? Một tiếng động mơ hồ không biết gọi là cái gì? Phải chăng nó ở trong đầu óc hoảng loạng của tôi, trong đêm tối dày đặc, hay dưới lòng đất bí ẩn, dưới lòng đất gieo đầy thây người, cái tiếng động ấy? Tôi nhìn quanh tôi!
Tôi đã ở đó bao lâu? Tôi không biết. Tôi bị tê liệt vì kinh hoàng, bị say vì khiếp đảm, sắp la hét lên, sắp chết.
Và bỗng tôi thấy dường như phiến đá trắng tôi đang ngồi rung động. Quả thật, nó rung động như thể người ta nâng nó lên. Tôi nảy phắt sang ngôi mộ bên cạnh, và tôi thấy, tôi thấy phiến đá tôi vừa rời bỏ dựng thẳng dậy; và người chết xuất hiện, một bộ xương trần trụi đang lom khom hất đá đi. Tôi nhìn thấy, nhìn thấy rất rõ, dù đêm đen tối nghịt. Tôi đọc được trên cây thập tự :
“Nơi yên nghỉ của Giăc Olivăng, qua đời vào tuổi năm mươi mốt. Người yêu quí gia đình, người nhân hậu và hiền lương, và người tạ thế trong sự bằng an của Chúa”.
Bây giờ người chết cũng đọc những điều viết trên mộ mình. Rồi y nhặt một viên đá ở lối đi, một viên đá nhỏ, sắc, và y cạo bỏ rất cẩn thận những điều đó- Y xoá hẳn những điều ấy, chậm rãi, đôi mắt trống rỗng nhìn vào chỗ vừa rồi chúng được khắc lên, và rồi dùng mẩu xương xưa kia là ngón tay trỏ, y viết những dòng chữ lấp lánh sáng giống như những dòng vạch lên tường bằng đầu diêm:
“Nơi đây yên nghỉ Giăc Olivăng, qua đời vào tuổi năm mươi mốt. Do tàn nhẫn, y đã làm bố chóng chết, người bố mà y mong muốn thừa kế gia sản, y hành hạ vợ, giày vò con cái, hễ có dịp là ăn cắp và chết đi khốn nạn”.
Khi đã viết xong, người chết lặng ngắm công trình của y. Và quay lại, tôi thấy tất cả các ngôi mộ đều mở, tất cả các thây ma đều ra khỏi mộ, tất cả đều xoá bỏ những điều dối trá mà thân nhân của họ ghi trên mộ chí, để viết lại sự thật.
Và tôi thấy tất cả đều đã từng là đao phủ hành hạ người thân, đều hằn thù, bất lương, giả dối, điêu toa, lừa đảo, hay nói xấu, hay ganh ghét, họ đã ăn cắp, đã làm mọi việc đê tiện, mọi việc xấu xa, những ông bố nhân hậu ấy, những bà vợ thuỷ chung ấy, những cậu con trai tận tuỵ ấy, những cô thiếu nữ trong sạch ấy, những thương gia liêm khiết ấy, những người đàn ông và những người đàn bà bảo là tốt đẹp không chê trách được ấy.
Tôi nghĩ rằng cả nàng chắc cũng phải ghi sự thật ấy lên mộ mình.Và giờ đây không còn sợ hãi, chạy giữa những quan tài hé mở, giữa những thây ma, những bộ xương, tôi đi về phía nàng, tin chắc là tôi sẽ tìm ngay thấy nàng.
Tôi nhận ra nàng từ xa, tuy không nhìn thấy gương mặt phủ vải liệm.
Và trên cây thập tự bằng đá mà hồi nãy tôi đọc: “Nàng đã yêu, đã được yêu và qua đời”, tôi thấy:
“Một hôm ra đi và lừa dối người yêu, nàng bị mưa, cảm lạnh và qua đời”.
Hình như người ta nhặt được tôi, bất tỉnh nhân sự vào sáng sớm, bên một nấm mồ.
 

ngothutra

Member
kiwi_vn said:
Đọc miễn phí à! Của tác giả nào thế?
Trời đất, đây là bản dịch tiếng Pháp của truyện ngắn bên trên mà. Tác giả là Maupassant. Khi đọc thì cũng nên cám ơn thq, người đã type truyện ngắn này bằng tiếng Việt lên Net.
 

Tra cứu điểm thi

Phần mềm mới

Quảng cáo

11223344550983550000
Top