Mơn man hương mùa đông

lion

Moderator
Staff member
Mùa đông đến, đêm Hà Nội dường như yên bình và sâu lắng hơn. Ngồi bên ô cửa sổ nhìn ra hàng đèn le lói trong giá rét nơi góc phố, tôi bỗng chợt nhớ đến bài hát “Em ơi Hà Nội phố” của nhạc sĩ Phú Quang: “… Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông/Ta còn em nóc phố mồ côi mùa đông, mảnh trăng mồ côi mùa đông...” và bồi hồi nhớ về tuổi thơ đi qua những mùa đông nơi vùng quê Xứ Đoài thân thương và ấm áp.



Trong chúng ta, ai cũng có những miền ký ức đẹp đẽ với tràn đầy những kỷ niệm về góc phố, vườn cây, mái nhà, về ông bà, cha mẹ thân thương, về một miền quê ăm ắp kỷ niệm thuở ấu thơ… Tuy vậy, trong thời buổi công nghệ thông tin phát triển như vũ bão, trước cuộc sống xô bồ ồn ã… chúng ta rất dễ quên đi biết bao ký ức êm đềm, kỷ niệm đẹp của một thời đã qua! Đối với tôi, kỷ niệm về miền quê yêu dấu ấy gắn liền với chiếc cổng làng cổ kính, chiếc ao làng có cơ man là dứa dại xung quanh bờ và rất nhiều hoa súng tím; rồi đến bụi tre uốn cong hình cần câu, cò đậu trắng xóa. Xa xa kia là cánh đồng xanh xanh ruộng màu và vàng vàng đồng lúa…
Nhưng hấp dẫn nhất vẫn là mùi hương mùa đông. Mỗi mùa đem đến một mùi hương khác nhau, mỗi ngày mỗi khác, mỗi buổi mỗi khác, chẳng khi nào giống khi nào. Mùa xuân, từ trong làng đi ra là hít được cái mùi mưa bụi lây phây thoáng đãng trong gió nhẹ từ đồng xa, trộn với hương nhánh lúa xanh đương thì con gái. Mưa xuân kéo dài suốt tháng Giêng, đến nỗi hương xuân cũng la đà ngọn lúa, thong thả, nhẩn nha trên ngọn tre làng, đong đưa, nhè nhẹ. Mùa hè, hương của làng được cảm nhận qua tiếng cô ve sầu râm ran vòm xanh. Tiếng ve nghe bằng tai, cảm nhận được bằng mũi bởi có mùi nhựa mít sánh đặc trên đầu que của mấy cô cậu đi săn tìm “Tiếng hát mùa hè” mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nồng mùi nắng trưa. Hoa súng, hoa sen dưới ao thoảng lên một màu tím hồng, ngan ngát. Đâu đây có mùi tổ chim chắc mới kết, còn ngai ngái hương hoa cỏ. Tiếng đạp chân tành tạch và tiếng cánh vỗ xè xè của anh cào cào ma bay qua, hút thằng bé học lớp ba vứt sách vở xuống vệ cỏ, rón rén, rón rén từng bước về phía có mùi ngai ngái hoa cỏ. Mùa thu, bước ra cổng làng là gặp tràn trề hương lúa kết đòng đòng, mênh mang đến độ muốn nhảy lên mà hát. Bụi tre đã úa vàng, thả từng lá, từng lá lao xao xuống con đường làng sạch như lau bởi gió thu ngan ngát. Mặt nước ao bèo lăn tăn, bóng anh chuồn ớt dập dềnh đá nước lừa chị cá rô nhấp nhổm dưới tàu lá sen đã vàng một nửa. Trong cụm dứa dại, bầy chim non đã trưởng thành, bay đi tận đâu, để lại chiếc tổ cô đơn đậm mùi ngai ngái… Khi hương mùa đông về, cổng làng vắng hơn, chỉ thấy bóng mấy anh chị học trò sù sụ trong những chiếc áo bông như những cây nấm lùn di động với mùi hương ngô rang ấm nồng trong túi áo. Đàn cò trắng trên ngọn tre, chú chuồn chuồn ớt đã di cư, chị cá rô cũng đã thôi nhấp nhổm… chỉ còn cơ man là gió hun hút từ cánh đồng ẩm mùi gốc rạ túa về… và mùa đông có ấm nồng màu than đỏ trong đống củi gốc tre cha bứng từ mùa hè để dành cho mẹ nhen lên giữ ấm suốt mùa giá lạnh. Tiếng ổ rơm lào xào cùng tiếng ồn ào của bầy con rúc vào nách mẹ khi chiều đông xuống. Mùa đông ấm mùi tình mẹ, thơm nghĩa tình cha và nồng nàn hương mái ấm gia đình… Ngoại từng bảo tôi rằng: Ta hãy cứ đưa tay ra để hứng lấy hương mùa đông ấy, cái cô đơn, cái lạnh lẽo dường như đều tan biến cả và tâm hồn sẽ trở nên tươi đẹp hơn. Từ đó, ta đón nhận cuộc sống bằng nụ cười đầy hy vọng về một ngày mai tươi sáng.
Tôi yêu hương mùa đông không chỉ bởi nó gắn với bao kỉ niệm. Càng yêu hơn hương tỏa ra từ những tia nắng mùa đông… Nó dịu dàng ve vuốt, làm sáng tươi không gian và xua bớt giá băng lạnh lẽo.
nguồn: Tạp chí Giáo dục Thủ đô số 94+95, tháng 11/2017
 

Tra cứu điểm thi

Phần mềm mới

Quảng cáo

11223344550983550000
Top