Kỷ niệm dưới mái trường

có lẽ những tháng năm cấp 3 của mỗi người đều để lại những kỉ niệm đẹp đẽ nhất của thời hs, riêng mình đến bây giờ ngồi nghĩ lại thì thấy có gì đó tiếc nuối, phải chăng là do quãng thời gian đó mình ngoan quá, trường mình lại nghiêm nữa :unsure: Thời đó chỉ biết đi học, đến trường thì khép lép, chả dám trốn tiết chứ đừng nói đến nghỉ 1 buổi học, so serious! Nhưng cũng có những kỉ niệm mình chẳng thể quên... tiết thể dục được nghỉ, chỉ có chừng chục thằng con trai chuồn ra sau Hồ Tây bơi, ngụp lặn vừa bơi vừa mò trai, thỏa sức vẫy vùng rồi cuối cùng thì chả hiểu sao bị Thầy tóm cổ, chả biết là có đứa nào xì đểu ko nữa :( nhưng thầy này vẫn còn tâm lý chán (tự nhiên quên xừ mất tên hí hí, ko fải thầy Hoan, cũng chẳng fải bác Toàn né :D ) 1 là làm bản kiểm điểm, 2 là chạy 10 vòng quanh cái sân trường củ chuối, hehe thế là chú nào cũng thông minh như chú nào, làm vài vòng vừa khỏe lại vừa được ca hát, vèo vèo rồi cũng hết 10 vòng :lol: sau lần đó còn nhiều lần được bơi ở west lake nhưng ko bị tóm vì là hết giờ học, trai mò nhiều đến nỗi có lần nhiều quá đèo về đổ đầy đường cũng chả buồn xuống nhặt... tự nhiên lại nhớ trường cấp 3 fết :huh:

23.50 đang nghe Chờ E của J.N nên hứng quá open luôn cái topic này, ai có hứng thì continue há :rolleyes:
c'ya
 

Pham Vu Ngoc Ha

Active Member
Hì, công nhận thời "bọn mình" còn ngoan ngoãn, chăm chỉ thật... Chứ chỉ khoảng bắt đầu từ khóa 97-98 trở đi thì thay đổi nhiều quá, mình theo không kịp... :p :D :D
Hồi đấy thì chỉ có cuối năm, các thầy các cô cho nghỉ, bọn con trai mới dám "bùng" để chơi ba bi hay bi-a gì đấy...
Mà chuyện yêu đương cũng không phổ biến như bây giờ, hồi đấy mình luôn nghĩ là phải đợi ít ra là hết PT mới được :D :D

Mà đúng là thế, kỷ niệm những năm cấp 3 khác hẳn cấp 2, hồi cấp 2 mà con gái nói chuyện với con trai là chắc chắn bị "chế", chứ lên cấp 3 thì có nhiều tình bạn rất trong trắng, thân thiết, chẳng bao giờ quên được...
Ôi, ngồi nghĩ lại thấy nhớ thời HS quá.....

@ Han-Tea-Suk:
Han-Tea-Suk hồi cấp 1 có học CVA không nhỉ?? Có hay không thì cũng xin mời vào Có ai cấp 1 học CVA không nhỉ?? mà đọc, vui lắm :)
 

akaay

Member
Hê hê!Kỷ niệm trường CVA chắc phải nói đến chú Cường K lớp mình chú Han à!!!Đố ai trêu đùa nhau thế nào mà gãy hai cái răng cửa mà môi không bị làm sao cả đấy(Không bị vẩu tí nào đâu nhé!)
 

fruit NHO

Active Member
hix công nhận thời các anh chị ngoan thật!bây giờ thì..vẫn ngoan như thế ,chỉ có điều là 1 số thnahf phần nổi trội thôi!
hum nay thầy mão trở lại trường roai` !sáng sớm đến trường lại nghe cái giọng ề à của thầy ý:"alo tôi là mão tổng giám thị,hiện nay phòng phát thanh đang thử loa!các em đang chơi..cứ chơi!!! =)) "buồn cười thật là buồn cười! =))
 

Ngoc Anh

Member
Um Hà nó nói đúng đấy,
Hồi chị còn học ở trường, có mỗi 1 đôi yêu nhau mà toán loạn cả trường lên, nếu chị nhớ không nhầm thì là Hà và Nhi lớp A7, mà đấy chỉ là hay đi chơi cùng thôi nhé, eo ơi, thích ai mà lộ ra có mà bị chế đến chết mất, chắc chẳng dám nắm tay nhau nữa ấy chứ :D
Nhưng có lẽ đến giờ trường mình vẫn là ít tệ nạn nhất đấy nhỉ.
À lại nhắc đến thầy mão, ối giời ôi, thầy ấy vẫn còn ở trường chưa về hưu à.
 

Eros1982

Member
Ngoc Anh said:
Um Hà nó nói đúng đấy,
Hồi chị còn học ở trường, có mỗi 1 đôi yêu nhau mà toán loạn cả trường lên, nếu chị nhớ không nhầm thì là Hà và Nhi lớp A7, mà đấy chỉ là hay đi chơi cùng thôi nhé, eo ơi, thích ai mà lộ ra có mà bị chế đến chết mất, chắc chẳng dám nắm tay nhau nữa ấy chứ :D
Nhưng có lẽ đến giờ trường mình vẫn là ít tệ nạn nhất đấy nhỉ.
À lại nhắc đến thầy mão, ối giời ôi, thầy ấy vẫn còn ở trường chưa về hưu à.
Ghê nhỉ, đến khóa E thì vô tư rùi. Híc có hôm ngồi học ở tầng 1 nhà B nhìn ra cantin cũ thấy cũng nó ôm nhau trong đấy =P~ Khóa E nhìu đôi yêu nhau lắm, chả thấy các thày cô cấm bao h, nhưng phụ huynh lại gọi cho cô chủ nhiệm thế mới bùn cười :D
 

Ngoc Anh

Member
HÍc thì bọn em bây giờ được lợi quá còn gì :D
Tha hồ thể hiện tình cảm
Nhưng mà bị cấm mà vượt ra được thì thú vị lắm
À ở trường bây giờ có bị khóa cổng nhốt không hả em.
Hồi bọn chị học có 3 cổng mà lúc nào cũng mở
Rất tiện cho nhu cầu ăn uống đấy :D chẹp chẹp
 

unni_x

Active Member
Hùi lớp 10, Un với mấy đứa trong BCH Đoàn đi tìm cô Huấn :D hùi đó mới vào trường nên chẳng biết ai với ai cả :>> , lúc đi qua phòng hiệu trưởng, thấy có 1 chú mặc áo đen đi ra, trong thâm tâm cả mấy đứa cứ nghĩ đây là bảo vệ :) hoặc ai đó có việc trong này thôi :) liền nhanh mồm : " Chú ơi, cho cháu hỏi ..." :D chú này trả lời khá tận tình, trước khi đi chú còn dặn thêm :" Các cháu biết chú là ai không, chú tên là thày Tấn" =))
 

bee2a

New Member
unni_x said:
" Chú ơi, cho cháu hỏi ..." :D chú này trả lời khá tận tình, trước khi đi chú còn dặn thêm :" Các cháu biết chú là ai không, chú tên là thày Tấn" =))
Giống hệt chị, hôm chị đi thi vào lớp Hoá, tìm mãi ko thấy tên mình đâu, thế là đi tìm cô Huấn, bỗng đâu gặp thầy Tấn, " Chú ơi cho cháu hỏi..." Thầy Tấn trông trẻ nhờ.
 

Pham Vu Ngoc Ha

Active Member
Công nhận mình vẫn luôn tự hào vì đã là HS của trường...
Học từ cấp 1, có bao nhiêu kỷ niệm... Từ cô bạn thân đầu tiên, đến cái nhà Bát Giác mà hồi đấy hay đồn với nhau là có ma, và đứa nào hư sẽ bị nhốt trong hầm với mấy con chó,... đến mấy chuyện đồn ở ven hồ Tây cũng có... ma, đứa nào đứng gần bờ hồ sẽ bị ma hút mất hồn hoặc là bị con rắn khổng lồ lôi xuống hồ... hoặc những hàng ô mai, hoa quả dầm ở gần nhà Bát Giác... (hình như lên lớp 3 (năm 89) thì không được bán trong trường nữa hay sao ý...), v.v...
Sao mình yêu trường thế nhỉ... :)
 

minhngocd8

Member
hề có lẽ em có 1 kỉ niệm hơi buồn cưới cấp 2 em ghét trường chu văn an lằm ko định thi vào đâu thì vào cũng bạn bè cho vui thui thế mà cuối cùng học thâtthaatj...và có rất nhiều kỉ niệm về lớp d8 về bạn bè về mái trường này hehe
 
Em nhớ khu nhà F

Hồi lớp 10 mới vào, biết khối chuyên fải học trong khu biệt lập ý, chán vô cùng, cứ tưởng bị phân biệt đối xự
Càng ngày càng thấy vui hơn, khu biệt lập mà, nên làm cái gì cũng tự do, chỉ co 4 lớp 10 chuyên với nhau, vui thế.Bác giám thị siêu dễ tính, toàn bao che cho ca bọn với thầy Mão_Mr Salem. Đá cầu với nhau, đá thì chả trúng cầu mà cười lăn lộn vì chúng nó đá cầu như múa, mỗi đứa 1 dáng, như múa rối ỵ Hồi ý cứ mỗi cuối tuần là D4 lại liên hoan, đóng kịch, ăn uống, giao lưu...Ko bị cấm đoán như hội ở nhà B với nhà A.
Hồi ý vẫn còn nhà dân, bọn em đá cầu sang, xin lại cầu ko được, lấy que khều, còn bị chó đuổi, sợ gần chết.
Cai cây trong khu nhà, trước cửa D4, đầy xác ve, cả bọn còn nhặt nhạnh,tìm xác ve chúa.Rồi cứ mỗi lần ko làm được bài Kiểm tra, con Linh_SLy lai đi đốt vía dưới gốc cậy
Nhớ hồi mưa to, khu nhà ngập nước, chỉ có mỗi cửa lớp D4 ko ngập lắm.Lớp nào muốn wa, đều fải đi wa cửa D4, mấy đứa D1 bị dọa fải nộp lệ phí nên thà bì bõm lội nước còn hơn. Kê gạch mà đi...

Hồi lớp 11 được chuyển khu nhà, buồn và nhớ thế.Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu? Đã từng đau buốt ruột khi thấy cái cây to đùng bị chặt sat gốc, mà vẫn chưa nhổ được rễ.......Rồi năm 12, thì ko chỉ cái cây mà khu nhà cũng chả còn.Tình cờ thế nào Lớp mình lại chuyển lên nhà A, đúng cái lớp cuối cùng nhìn sang khu nhà F. Thấy cái cảnh tan hoang như bị đạn bom, tất cả, san phẳng, chỉ còn lổn nhổn gạch, đất, ddas.Cả cantin cũ cũng bị phá,vậy là ko còn những hôm trời lạnh ngồi trong cantin quây quần với nhau, ăn uống ấm áp, mà bước chân ra khỏi cantin la run lên vì gió rét từ hồ thổi vào.
Trời ơi, sao mà nhớ thế??? :|
 

Grenouille_vert

Moderator
Diary

Ngày 23-10-2001

Xin chào các bạn, bây giờ là 7h và tôi vừa hoàn thành xong bài Giải tích thứ 3, đáng nhẽ phải làm 11 bài cơ, nhưng muộn lắm rồi, tôi vẫn đang quần đùi áo may ô, răng chưa đánh, mặt chưa rửa trong khi chỉ còn 20 phút nữa là trống vào lớp rồi, chết mất....
Đã 7h10 và tôi đang có mặt trước dãy nhà B, nơi lớp tôi được vinh dự toạ lạc.Hai bên cửa vào vẫn như mọi khi là hai vị giám thị sắppờ soi, nhưng soi với ai chứ soi với tôi thì bằng thừa. Đen quá, chưa lên lớp đã gặp Mr Cat trên tầng hai rồi, phải báo động trước cho lớp, kẻo đến lúc hối không kịp, Mr Cat mà bắt được ai thì đúng là, hichic...
Cuối cùng sau 5 phút, tôi đã lê được quả balô đại bự của mình vào lớp. Trong cái balô này có bằng tốt nghiệp của cả lớp (nếu mất thì cả lớp chắc sẽ được học chung với nhau thêm vài năm nữa, càng tốt!) và một bộ sách mua hộ (từ hôm nay, tôi đã quyết định thêm cho mình chức danh cò sách). Tí nữa thì quên, hôm nay là ngày tái xuất giang hồ của sáu danh ca, phải ra bắt tay chúc mừng mới được, à, còn phải mượn vở Hạnh Trang chép nốt mấy bài Giải tích nữa, rách việc quá.
Tiết đầu là tiết Tin, tiết của những kiến thức cao siêu, rộng lớn mà những người như tôi thì chịu, nói dại mồm bây giờ nếu có kt 15 phút thì mình tèn tén ten là cái chắc. Trong khi cô đang giảng rất say sưa trên bảng thì mình cũng rất say sưa ngồi chép nốt quyển sổ quý hơn vợ của mình, chép nhanh nhanh để còn nói chuyện với Vinh nữa. Nhưng... chuyện gì xảy ra thế này? – “Các em lấy giấy ra kiểm tra 15 phút” – rõ ràng sáng nay mình đánh răng sạch rồi cơ mà. Trần Dương ơi, ấy đâu rồi, cứu tinh của tớ đâu rồi. Đã vội, ông Vũ ruồi lại chiếm chỗ bên trái Trần Dương mất rồi, thôi thì đành ngồi bên phải vậy, hơi chật một tí nhưng dù sao cũng còn chép được. Vừa chép chật vật lại phải vừa đưa bài cho ba đứa ngồi dưới mình là Đức Minh, Quốc Cat và Duy Phúc chép nữa, lại sắp hết tiết rồi, làm thế nào đây. Nhưng không sao, với kĩ năng chép lành nghề của mình, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn là chép bài kt 15 phút của Dương và thậm chí còn thừa thời gian chụp vài “pô” ảnh ghi lại khoảnh khắc cả nước hướng về Trần Dương này.
Sướng quá, có tiết nào sướng như tiết này không, môn GDCD yêu quý. Trong khi các chú đang nơm nớp lo sợ lên bảng thì mình lại nhe nhởn ngồi học môn khác, những người có điểm miệng rồi sướng thế đấy. Ơ, sao hôm nay thầy không xử trảm đứa nào nhỉ? Thì ra là đọc điểm kt 15 phút hôm trước. Mình được mấy đây? Á á, 7 điểm, Hạnh Trang cũng được 7, trong khi tên Hoa lại được 8, phải quây mới được, đúng là đồ chép sách, ngượng! Tưởng được một tiết vui vẻ ai ngờ đen thế.
Tiết ba chưa trống nhưng cảnh sát trưởng đã đến. Ngài bệ vệ đi vào, lạnh lùng ngồi xuống và thân ái mời sáu chiến sĩ mới trở lại sau một ngày ngồi nhà tiếp tục xuống phòng giám thị uống nước chè mới pha. Vậy là chiến sĩ đã trở thành tử sĩ, không biết các anh một đi không trở về hay thế nào đây. Tiết Toán bắt đầu thật lâm li với cảnh chia tay của Phúc, Vinh, Đức Minh, Quốc Cat, Phan Khoa và Kiên Trung với cả lớp, mong rằng chúng tôi sẽ còn được gặp lại các anh. Tiếp đó, những tử sĩ mới được mời lên bảng chữa mấy bài Giải tích thầy cho về nhà, may quá, trong đó không có mình, khổ thân Quyền Anh phải thế mạng cho mình. Trần Tăng đang giải bài 14, cách giải của bạn thật đáng để người ta học tập, nó sáng sủa, đúng đắn, đẹp đẽ tới mức không khác sách một tí nào. Đến nỗi mà Khôi khi được thầy mời nhận xét đã không do dự nói bài này Tùng giải không đúng, mà là cực đúng. Tiết Toán bao giờ cũng là tiết có nhiều việc để làm nhất, vì thế tôi cũng chả chú ý được động tĩnh gì của lớp.
Bây giờ là 10h5 phút. Trong khi tôi và Minh Phương đang thực hiện nghề cò sách của mình bằng việc mua 52000, bán 55000 thì sáu chiến sĩ đã trở về, chúc mừng các anh. Nhưng ở lớp tôi, mọi tai hoạ đều được mở đầu bằng sự may mắn, nếu bạn may mắn nhặt được một chiếc thước, sau đó bạn sẽ mất một cái máy tính (tôi chứ ai, chả hiểu cái máy thân yêu đâu rồi), hoặc như Minh Phương may mắn có một hôm ngồi một mình vì Kiên Trung được thầy cho nghỉ ở nhà thì bạn lập tức được cô Văn chúc mừng bằng một con 0 với tội ... ngồi gần cô (có Kiên có phải tốt không). Và sáu chiến sĩ của chúng ta cũng vậy, các anh được chở về có lẽ chủ yếu là để mang giấy mời phụ huynh của mình cộng thêm bác Phú đến họp thân mật với thầy về tình hình văn hoá văn nghệ của lớp. Thay mặt cả lớp, tôi xin chia buồn với các anh, trong chiều nay, tôi sẽ mua ngay phướn và chiếu cho các anh.
Thầy Hải chắc chắn là người có phương pháp giảng dạy khác người nhất trong các thầy cô giáo. Hai tiết cuối này là hai tiết Lý của thầy, hôm nay chúng tôi học Điện xoay chiều, không biết thầy sẽ giảng thế nào nhỉ. “Tôi giảng khác sách giáo khoa đấy!” – câu nói của thầy báo trước một bài giảng mới lạ, mới lạ đến mức khối người không hiểu, đặc biệt với những người không thi khối A như chú Hoa. Cả giờ lý thuyết Lý, chú cứ gật gật gù gù mỗi khi thầy quay xuống nhìn chú nhưng tôi cá tất cả số tiền tôi có trong ví (hiện giờ là 0 VNĐ) là chú ta chả hiểu tí ti ông cụ nào cả. Tiết thứ hai là tiết làm bài tập, thầy có vẻ tập trung hết tinh lực của mình cho tiết này thì phải. Nhưng tôi còn việc khác, đó là cái đề Hoá 1 tiết cô Chi mới cho lớp D2 mà mình phải bất chấp mọi nguy hiểm vào hang ổ của chúng mới chép được. Lúc nào cũng thế, đề của cô chả bao giờ dễ nuốt được cả. Ngồi làm lấy làm để được năm phút thì ông Vinh đã tra ra được bài 1 là bài 3 đề 14 Bộ đề rồi, cô Chi ơi, hôm sau cô cũng kiểm tra bài này nhé. Cuối tiết là giờ trả bài. Hôm nay mình thu hoạch tệ hại thật, lại thêm một con 8 một tiết nữa. Hạnh Trang được 9, Vinh 7 còn Phan Khoa thì khá hơn, 6 điểm. Thôi, điểm của mình thế là được rồi. Trong khi các gà chọi đang hăng hái lên kiện để được từ 8.5 lên 9 hoặc từ 6 lên 7 như Phan Khoa thì tôi vui vẻ đi bắt tay những người bằng điểm và đấm những ai hơn điểm- Sherif Đình Lộc, cảnh sát trưởng Macxây là nạn nhân đầu tiên, ai bảo hắn được 9 (đùa thôi mà – tôi chả bạo lực tí nào đâu). Hôm nay người đau nhất chắc là Minh Phương với một điểm 7 cộng thêm lời giải thích của thầy “Các cậu học trên lớp thế nào thì tôi chấm thế thôi”. Trông Phương có vẻ hậm hực lắm, nhưng thầy giáo là thượng đế, ấy cãi làm gì cho mệt Phương ạ.
Mai được nghỉ, sướng quá. Phải về đánh một giấc thôi, hình như lớp mình hôm nay hẹn đến nhà Đức làm báo thì phải. Tôi cũng muốn đến lắm nhưng nhà Đức ở đâu thì tôi chịu. Vả lại chiều nay còn 2 bài luận tiếng Anh nữa, chưa viết được tí nào cả. Hơn thế, tôi biết chắc là sẽ có khoảng vài chục người đến nhà Đức, mà cứ 10 người thì 8 người đến để chơi tú, 1 người ngồi vô công rồi nghề, 0.5 người ngồi nói chuyên với người kia và 0.5 người còn lại thì làm việc. Tôi mà đến thì cũng chỉ góp thêm vào danh sách thất nghiệp và to mồm mà thôi, thà ở nhà còn nghe nhạc giải sầu còn hơn.
Hôm nay chán thế không biết!
 

Grenouille_vert

Moderator
Diary (cont.)

Ngày 9 – 5-2002
Hôm nay là một ngày vận đỏ, chắc chắn là như thế rồi! Buổi sáng đi cùng Vũ, sau một hồi vòng vèo, qua Tràng Tiền vào ngắm sách, trở lại chỗ đặt in tên Thảo giới thiệu và thất thểu đi tìm chỗ khác vì chỗ in này đã chuyển đi, cuối cùng cũng tìm được chỗ in ở Hàng Bông. Cửa hàng bé như cái mắt muỗi nhưng được cái ông trông cửa hàng có trình dùng CorelDraw cũng khá, làm mình lác cả mắt. Tiền in là 10000, đắt lè cả lưỡi, chả biết lấy tiền đâu mà bù đây! Sau đó còn ra Bà Triệu xem đống áo của mình, đẹp ra phết, kể cũng sướng.
Buổi chiều thì ngủ lăn ngủ lóc, chỉ hi vọng đến giờ đi học. Cuối cùng đến giờ thì mưa gió đùng đùng, mẹ không cho đi, thần cả người. Mãi đến 6h30 mới đến lớp được, trong lòng chả biết bọn nó có đi học không, trời thì mưa, mình thì cố mà đạp hộc tốc đến lớp, cuối cùng cũng không học, nhưng bọn nó đến đủ cả, chỉ thiếu có Chi M và Quyên, thảo nào trời mưa! Cuối cùng cả bọn chẳng biết đi đâu lại kéo nhau ra quán chè cô Thường. Đến muộn quá thành ra chỉ còn 8 bát bánh, không đủ cho 11 người (ông Dũng Lành phải đèo ông Lộc về). Thằng Đức Minh bày trò Shirf chấm để xem ai không ăn bánh, mình bấm đầu tiên được 3, đen không chiu được, nhưng còn hơn Trang tịt, khà! Cuối cùng chẳng hiểu thằng Sơn dở hơi do bận chửi Thiên Hương ăn trước nên ghi nhầm thằng Kiên kém điểm mình, cuối cùng phải play-off, thế mà mình lại thắng. Lúc sau lại thêm thằng Khánh đến, bắt mình phải cho nó mượn dép xăng đan, chắc là để đi chơi với con Hương Tỉnh nhà nó. Bọn lớp mình được cái vui, lúc nào cũng có chuyện để nói cả, lần này là chuyện đi thăm quan. Mình cậy thế lớp trưởng bảo bọn nó phải theo mình, cuối cùng cứ cãi nhau ỏm tỏi, chả biết đi đâu cả. Đứa thì Sầm Sơn, đứa thì Nha Trang, đứa thì Hạ Long, đứa 5 ngày, đứa 3 ngày, thậm chí thằng Duy Sơn tinh tướng còn bảo 1 tháng cũng ok, nhưng rút cục chả đâu vào với đâu cả, phí mất 1 tiếng cãi nhau, nhưng “vui là chính” mà lại!


Ngày 13-5-2002
Đúng 11h sáng ngày hôm nay, trận đấu của thế kỉ giữa hai đội Siêu sao Trâu Mĩ và phần còn lại của thế giới đã diễn ra trên sân vận động hiện đại bậc nhất của Việt Nam, sân Chu Văn An, ngay bây giờ đây, chúng tôi xin chuyển ngay tới các bạn diễn biễn của trận đấu này.
Đội hình ra quân của hai đội như sau:
Đội siêu sao Trâu Mĩ: Thủ môn Vinh (đến muộn do phải chờ bố đón), các cẩu thủ
- Đức Minh, hôm nay anh tự thêm cho mình một cái băng đen, trông thì tưởng là băng tang nhưng thực ra đó là băng đội trưởng, cũng xin nói thêm chức vụ này do anh tự phong chứ với khả năng sút ra ngoài của mình, anh xứng đáng làm đội trưởng đội nhặt bóng hơn nhiều!
- Trần Tùng.
- Trần Tuấn, cầy thủ mang áo số 9 của Batis nhưng có lẽ Batis mà biết tin có Trần Tuấn mang áo của mình, anh hẳn sẽ hiểu ra tại sao mình tịt ngòi lâu như vậy, bởi Trần Tuấn, ngoài khả năng làm mất bóng ra, anh không còn nghệ thuật nào đáng kể khác.
- Trung Kiên, anh tự coi là hậu vệ số một của đội Trâu Mĩ nhưng hình như mứat anh bị lé hoặc có vấn đề về não vì dường như anh không thể phân biệt nổi vị trí hậu vệ của mình và vị trí tiền đạo.
- Duy Phúc, hôm nay là một ngày đen đủi của Phúc, vì anh sẽ phải đá ở sân 2, nơi không hề có bóng cây, vị cứu tinh cho Phúc bởi mặc dù trời không hề mưa, nhưng cứ đá được nửa trận là anh lại như cái bánh đa gặp mưa rào vậy.
- Đình Long, hậu vệ số một của lớp về tất cả mọi mặt, kể cả chửi bậy. Anh được mệnh danh là chuyên gia hàn gắn, vì suốt ngày phải chạy lóc cóc đi sửa chữa sai lầm do đồng đội gây nên.
Và đây là đội hình của phần còn lại của thế giới. gồm thủ môn Khôi, các cầu thủ Việt Phương, Quốc Minh,
 

Grenouille_vert

Moderator
Diary (cont.)

Ngày 14-10-2003
Vậy là gió mùa Đông Bắc đã tràn về, sáng nay trời vẫn nắng chang chang, đường vẫn bụi mù mịt, thế mà tối nay, gió đã vi vu ngoài cửa, lạnh về rồi. Nhớ ngày nào còn ngồi trên tầng 3, quấn cái khăn lụ khụ để thò đầu nhìn ra hồ Tây lộng gió. Tưởng như đứng trước mình không phải là cái ao của Hà Nội (thằng bạn Đại học của mình bảo thế) mà là cả một vùng biển mênh mông... Rồi bọn thằng Việt, thằng Dũng còn làm trò Titanic nữa chứ, hai thằng ôm nhau vươn ra ngoài cửa sổ, trông hệt như anh Jack và chị Rose thứ thật, thằng Đức béo thì tiện trời khoe luôn cái thân hình béo ục ịch của nó, những lúc đó chắc chẳng có đứa nào nghĩ đến kì thi Đại học, nghĩ đến mình đã sắp 20. Vậy mà sắp rồi đấy, cả lũ đã già cả rồi mà đã có đứa nào kiếm được cho mình một nàng Rose đâu, thấy buồn buồn... Tự nhiên nhớ sáng nay qua trường, nhìn lũ học trò Chu Văn An trong bộ đồng phục, thấy lũ nó sao mà trẻ thế, sao mà hồn nhiên và hạnh phúc thế. Thấy tiếc vô cùng cái thời cấp III của mình, có một lũ bạn xung quanh, có một lớp học bé nhưng ấm cúng, có một cái đầu ít phải suy nghĩ, chẳng biết sáng mai ngồi giữa cái giảng đường to đùng, mình sẽ cảm nhận cái lạnh đầu mùa thế nào đây. Hình như trường lại chặt bớt đi mấy cái cây to thì phải, phí thật, hồi lớp 10 nhớ có lần ngồi giữa trường, dưới tán cây to, kéo thật cao cái cổ áo để cảm nhận cái lạnh về, thấy khắp người lành lạnh, nhưng mà vui, vui lắm. “If only I could turn back time...” Mùa đông năm nay lại về nữa rồi, có lẽ nó sẽ vẫn có những cơn gió vi vu, những cơn mưa bất chợt nhưng chắc mình sẽ cảm thấy lạnh lắm đây. Hình như càng lớn lên, người ta càng thấy cô đơn thì phải, đứa thì bận học, đứa đã đi nước ngoài, bạn bè mỗi đứa mỗi nơi, chẳng biết bao giờ mới lại được nhìn thấy mặt bọn nó, khuôn mặt vuông chữ điền của thằng An Huy, bầu bầu của thằng Minh, trắng “như bị bạch tạng” của Liên, nhọn hoắt của Dương, biết bao giờ nhỉ? Biết bao giờ mới được lập “hội thần bài” để ngồi nghe thằng Long chửi bới, được đi “buôn sách” cùng thằng Vũ và thằng Phương... Đúng hai năm trước, cũng đúng những hôm thế này, cũng đúng lúc trời trở lạnh, lại nhớ đến chuyện thầy Mão bắt đĩa bánh lớp mình mua tặng bọn con gái, thấy sao mà quý thầy thế, chả bù lúc đấy. Thôi, dừng ở đây vậy, mai lại phải lóc cóc lên Thanh Xuân rồi. Nửa tháng nữa là hội trường, chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa, về với ai đây, để gặp ai đây, nhưng mà cần, cần để bọn “trẻ con” thấy quý những năm cấp III hơn, đừng có phung phí để đến lúc quay đầu nuối tiếc như mình.



Ngày 3-11-2003
Thời gian trôi nhanh thật! 18-5, thứ Bảy, một ngày mưa tầm tã, mình kết thúc đời học sinh để bước vào kì thi “của cuộc đời”. Thế mà chỉ chưa đầy nửa năm sau, ngoảnh đi ngoảnh lại đã chẳng thấy bạn bè mình đâu, còn bản thân thì lại tiếp tục lao đầu vào học, học, học, trái ngược hoàn toàn với những gì mình nghĩ về cuộc đời mới - cuộc đời của một sinh viên. Thứ Sáu, 1-11, qua trường thấy đèn pha đã bắc lên, một ngày hội trường mới sắp đến, lại thấy vui vui, hồi hộp vì chẳng biết mình có gặp được mấy đứa bạn cũ, có gặp được cô Huệ, cô Giang, cô Hương, thầy Hà…. không nữa? Thứ Bảy, 2-11, buổi sáng đi qua thấy một cái cổng chào được dựng lên, mình như sống lại khoảng thời gian cách đây một năm. Cũng thứ Bảy, cũng một ngày trời lành lạnh, quang đãng, mình đã lo biết chừng nào cho cái trại “thuyền buồm” của lớp, lo cho bài thuyết trình về trang web của lớp, lo cho cả chương trình của CLB Toán Tin ở sân khấu chính, lo…. Một năm sau, mình cũng vẫn lo, lo chẳng biết “vợ” mình có đi không, lo chẳng biết có Mr Đại có cắt cúp chương trình đi không, lo lũ đàn em chẳng còn ai nhận ra mình nữa. Với một đứa 12 năm học Chu như mình, có lẽ ngày hội trường không chỉ là một ngày hội, mà còn là dịp để mình trở lại thời học sinh, trở lại cái thời vừa lo cho kì thi ĐH, vừa lo làm sao đi chơi cho thật nhiều. Cuối cùng ngày đó cũng đến, vui thật! Nhưng… Buổi tối đến gửi xe, bác bảo vệ không cho đành sang trường cấp II gửi, chú Năm vẫn còn nhớ mình, lại còn hỏi thăm nữa chứ, vừa cảm động, vừa buồn vì chẳng nhẽ chỉ 5 tháng thôi mà các bác đã quên thằng học sinh cũ này rồi ư? Vào trường, thấy mọi thứ cũng ồn ào náo nhiệt, cũng thấy trại của lớp D1 năm nay chả khác gì của trại của mình năm ngoái, cũng thấy trình diễn web, lại còn giới thiệu bài của RungBachDuong này nữa chứ, cũng thấy vui vui. Nhưng nhìn quanh nhìn quẩn, hình như chả còn gì làm mình thấy gắn bó, chẳng còn gì làm mình thấy ấm áp giữa đêm cuối thu này nữa! Chẳng nhẽ cuộc đời học sinh, chả nhẽ những đứa bạn cấp III, chả nhẽ mái trường Chu Văn An 12 năm gắn bó chẳng còn gì sao??? Chẳng nhẽ thời gian lại phũ phàng cuốn đi tất cả, chẳng cho mình một chút gì để nuối tiếc sao??? Buồn, cô đơn, dù mình đang đứng giữa mái trường thân yêu. Tự nhiên thấy nhớ đến quặn lòng những đứa bạn đã đi xa, chẳng biết lúc này ở Kiev, thằng Đức Minh có mong được về hội trường không, chẳng biết ở Lille Liên đang đi học hay đang đi làm thêm, chẳng biết ở New Zealand thằng Tuấn đang ngủ hay đang thức??? Một năm trước, cái Thảo béo, thằng Việt đang hì hục quạt chân gà, mình cùng thằng Đức thì giời thiệu trang Web, thằng Đức Minh thì chắc là đang đi tia các em ở lớp F bên cạnh,… 7 tháng trước, thằng Đức đeo kính đen phóng Viva vào giữa trường, thằng Đức Minh thì chạy xuống “vê râu” cười với em D7,… 5 tháng trước, thằng Quốc Minh đang nấy bên cạnh văn phòng Đoàn để dội nước vào đầu thằng An bí thư, cả lớp ngồi giữa trường chơi trò vừa hát vừa té nước,… 3 tháng trước, mình ngỡ ngàng vì thi ĐH cùng phòng Lan Phương, rồi ngỡ ngàng vì thằng Thế Dũng học ít chơi nhiều cũng đỗ Bách Khoa,… Và bây giờ chẳng còn gì cả! Chẳng biết có phải thế không nữa nhưng đến giờ mình mới bàng hoàng nhận ra rằng mình đã trở thành một thằng sinh viên chứ chẳng còn là cậu học sinh Chu Văn An ngày nào, hình như có ai đó nói với mình “Mày ơi, mày chẳng còn là học sinh Chu nữa đâu, đừng có tí tởn vào trường như là học sinh như thế nữa!”. Có lẽ mọi thứ sẽ phải như thế thôi, thời gian vẫn trôi và nó sẽ chẳng chừa chỗ cho mình để ở lại đâu! Nhưng tại sao lúc này mình thấy nhớ trường thế, nhớ lớp thế, nhớ lũ bạn D1, nhớ các thầy cô đến thế! Trước đây mình luôn mong mọi thứ thân yêu mãi mãi là như thế, mãi mãi là thân yêu, là gắn bó, nhưng bây giờ thì phải thực tế thôi, phải học, phải nhớ rằng mình là sinh viên, phải nhìn đến tương lai trước mắt, phải nhìn đến nước Pháp – nơi mình mong muốn đến, chứ không phải cứ quay đầu lại với mái trường Chu Văn An thân yêu. Nhưng nói là nói thế, nghĩ là nghĩ thế, nhưng cũng chả có gì ngăn được mình nhớ về Chu Văn An, một phần, mà không, toàn bộ cuộc đời học sinh đẹp nhất của mình.
 

Grenouille_vert

Moderator
Diary (cont.)

Ngày 7-11-2004
Hội trường! Chắc đây là hai từ mà đứa học sinh Chu Văn An nào cũng háo hức chờ đợi. Mình thì thế nào nhỉ? Lớp 10, chân ướt chân ráo vào trường sau lễ kỉ niệm 90 năm thành lập, chằng có gì xảy ra để nhớ và để kể. Lớp 11, hội trại đầu tiên, mình lăng xăng với lũ 12D1 làm trại, rồi ngồi ngáp với mấy ông anh chán ngắt, nhưng dù sao cũng biết thế nào là một cái “hội trường”! Lớp 12, bù đầu với cái hội thi tin học, chằng chăm lo gì cho cái trại “cánh buồm” của lớp, bỏ mất vụ đốt cây bông để có thêm một đứa bạn mới, nhưng vẫn vui, vẫn đáng nhớ, nhất là lúc cả lớp ở lại nghe giới thiệu trang web. Năm thứ nhất, về trường với tâm trạng của một đứa đỗ đại học, vừa thấy nhẹ nhõm lại vừa thấy hụt hẫng, chạy nháo nhào về trường để rồi về nhà gặm nhấm nỗi buồn xa cái tổ ấm 12 năm. Năm thứ hai, chuẩn bị tinh thần từ trước hàng tuần, đếm ngày để về trường, để cười nhăn nhở với lũ bạn, rút cục lạc nhau, mình bơ vơ, hơi choáng, thất vọng và buồn….
Năm nay trường không làm to, nhưng vui hơn, bọn “trẻ con” lớp 10, 11 thi nhau lập gian hàng, thi nhau hò hét quảng cáo, chèo kéo, chợt thấy mình già thế! Bọn “người lớn” thì nhăn nhó, hớt hải chạy đi chạy lại lo cho đống trại, những cái trại càng ngày càng quái dị theo một thằng cổ lỗ như mình, từ cái nhà tranh rách của D5 đến cái kim tự tháp bao quanh bởi một lô chữ pi của lớp D2, chỉ tiếc chẳng thấy trại của bọn D1 hậu sinh. Nhưng luôn mồm chê thế thôi, mình cũng mong bỏ cái bộ mặt ảo não này đi để về góp tay góp chân làm trại với bọn bạn, để về chỉ trỏ, chê bai trại bên cạnh! Buổi tối, lại vẫn tiết mục cũ, ca nhạc tự biên tự diễn, ca sĩ cây nhà lá vườn nhưng hiện đại hơn, bạo dạn hơn, tự nhiên nhớ lúc gân cổ hát Hà Nội niềm tin và hy vọng hôm duyệt để rồi bị cắt roẹt đêm này 3 năm trước. Quay đi quay lại chẳng thấy ai quen, chẳng thấy thầy cô nào của mình, như thấy mất cái gì. Rồi bọn lớp mình cũng về, lại một mình, lại cuốc bộ xung quanh trường. Cuối hội trường là đốt cây bông, đẹp thật, như đêm sao băng, nhưng chẳng muốn ước gì cả, thấy mình trỗng rỗng! Mới 3 năm thôi mà chợt thấy mình mất nhiều quá, những đứa bạn đổi thay đến mức không thể chịu được, những thầy cô giáo mình yêu quý hết lòng, những giờ phút ngồi trong cái trại của chính lớp mình, những phút nơm nớp lo sợ thầy Mão khi đi học muộn, và nhất là cái sự hồn nhiên của một thằng học sinh. Thay vào đó là ai? Là một “lão già” râu ria, buồn chán, lòng khòng, sợ thất bại, sợ tương lai! Đứng ở trường muốn hét lên quá, ê, tôi học CVA 12 năm này, có ai nhớ tôi không, cho tôi cười nói với….. Cứ thế này chắc thần kinh không bình thường mất, chắc phải học cách quên thôi! If only I could turn back time, If only I could save what I still have…



Ngày 6-3-2005
Sắp đến thứ hai rồi, ngày mai lớp mình sẽ làm chào tuần mới! Hồi hộp thật, không biết bao nhiêu công phu chuẩn bị, bao nhiêu vụ cãi nhau, bao nhiêu lần nhăn nhó khổ sở và bao nhiêu hi vọng của cả lớp cho cái chương trình “Tôi yêu phụ nữ” này rồi sẽ ra sao đây.... một đêm dài, chẳng thể nào ngủ được, hết ở lại trường đến 8 giờ tối để cắt cắt dán dán, về lại buôn điện thoại với Trang rồi trằn trọc chờ 5 giờ sáng để lục tục mò đến trường. Trường sáng sớm lạ lạ, im ắng, mọi thứ đều mờ mờ và không một bóng người, kể ra cũng thơ mông thật nhưng mình chẳng còn tâm trí nào để ngồi ngắm nữa, chỉ lẩm nhẩm mong trời đừng có mưa và mong mọi việc suôn sẻ! Rồi bon lớp mình cùng đến, cả lũ chống tay nhìn cái phông mà vừa buồn cười vừa tức, công sức cả chiều và tối ngày chủ nhật của bao nhiêu đứa lại chỉ có kết quả là một cái phông nham nhở, với một cái chữ TYPN bằng thừng mỏng dính bơ vơ giữa cả một khoảng xanh to đùng – thôi không sao, dù sao moi người cũng đã làm hết sức! Sắp đến 7 rưỡi rồi, “giờ tử” đã điểm, thằng Đức – đúng như kịch bản phóng cái Viva ghẻ vào giữa trường, rồi “lột” dần từng bộ quần áo trên người, cả trường cười lăn cười bò, mình dù đã biết trước cũng phải nín cười, không thì toi phần dẫn mất! Tiếp theo là kịch, tiết mục đinh và cũng là “đỉnh cao công nghệ” của lớp. Một ông bụt bằng projector cộng tiếng lồng của diễn viên sau cánh gà, cùng với sự hoá thân của mấy thằng làm vở kịch – theo mình – là thành công quá sức! Từ hôm đấy, 12D1 có 2 thằng được đổi tên, thằng Kiên – Cám và thằng Đức - Tấm. Chỉ tiếc là không quay được những phút xuất thần của bọn nó, sau này rồi sẽ phải tiếc lắm đây... Rồi đến các “boyband” cây nhà lá vườn xuất quân! 5 anh em trong năm cái thùng carton - rồi lại “Wet”life với Soledad, rồi 8 của quý của lớp chuyên Toán xuất quân làm việc mà chị em cả đời, mà chắc sau này cũng thế làm, đấy là múa, để rồi kết thúc bằng bài Mong ước kỉ niệm xưa! Mọi người vỗ tay ầm ĩ, mình, mà không, cả lớp chứ vui lắm lắm, vui vì đã làm hết sức mình được một chương trình tuyệt vời! Tự nhiên thấy ngượng quá, cách đấy ít lâu, mình còn gân cổ lên cãi nhau với Hoa khi bà “bí thở” nêu ý tưởng làm chương trình “nhí nhố” này trước lớp, ngượng với những lý lẽ của mình, nào là lớp mình không ai biết hát, không ai làm được, nào là lớp D2 làm hay thế, lớp mình qua sao nổi.... Học với nhau lâu thế, chơi với nhau lâu thế, mình vẫn không dám ước mơ, không dám tin tưởng vào khả năng của mình, của bạn mình... Từ hôm đấy tự nhiên thấy lớp mình gắn bó nhau hơn, vui vẻ hơn, tự tin hơn. Rồi tháng 3, tháng 4, tháng 5... thi Đại học.... học Đại học, đến thứ 2 này là tròn 3 năm kể từ cái ngày đáng nhớ đấy! Bây giờ mỗi đứa mỗi nơi, đứa nào cũng bận bịu, cũng phải lo toan, lắm khi cả năm cũng chẳng gặp được nhau, không biết bọn nó còn nhớ cái “ngày này năm xưa”, nhớ cái lúc cười ngoác hết mang tai đấy không nhỉ! Mình thì vẫn nhớ, vẫn thấy bồi hồi – “con bệnh” của quá khứ mà lại! Thấy yêu quý mọi người quá, một phút lặng để mai lại tiếp tục bon chen, tiếp tục lao đầu vào những thứ mà cấp III mình chưa bao giờ nghĩ đến, chưa bao giờ mong nó đến, nhất là cái sự lạc lõng giữa chốn đông người, hay nói một cách văn hoa là “cô đơn” ý mà, cái sự mà giữa lũ bạn lố nhố hôm đó, mình chưa bao giờ nghĩ là nó tồn tại trên đời! Ngày hôm qua đã là lịch sử, đã là cũ, nhưng cái ngày chào tuần mới này chắc mãi mãi vẫn là mới với mình, cũng tốt, để nhớ mọi người, để tự nhủ phải biết ước mơ như bạn mình, phải biết tin tưởng vào mọi người xung quanh, và phải biết.... 12D1 mãi mãi là dĩ vãng....
 

Grenouille_vert

Moderator
Chu Văn An là gì? Với một thằng học sinh lớp 1 như tôi thì nó chả có nghĩa gì cả. Vì trường học với tôi chỉ là cái lớp 1D của mình với cô giáo, cô Thảo “bê”, với một lũ bạn, và cả với 1 điểm 3 Toán đầu năm vì tội viết số 3 ngược! Lên lớp 2, rồi lớp 3, dần dần Chu Văn An to hơn, nó là cái sân trường rộng lớn, nơi bọn tôi đánh nhau để thể hiện mình là những Ninja Rùa thực sự, trong khi lại run như cầy sấy trước một thằng gì đó lớp 2E mà nghe đồn là ... có anh là đầu gấu “xịn”. Hồi đó trường còn lụp xụp lắm, có lần chú Năm bảo vệ còn bắt được hẳn một con dơi trong phòng học và việc đi vệ sinh thực sự là một cơn ác mộng - một dãy nhà thấp lè tè, đầy thứ nước gì đó vàng vàng và cả những bãi gì đó vàng vàng, còn mùi thì ôi thôi, đứng từ giữa sân trường cũng có thể ngửi thấy. Dọc đường đến trường hồi đó vẫn còn một dãy dài thứ cây bụi gì đó, mà khi ngắt một cái lá, bôi nhựa nó lên tay rồi xoa xoa thì chuyển sang màu trắng - điều “kì diệu” với một thằng học sinh lớp 3. Điều kì diệu thứ hai của trường Chu Văn An hồi đó với tôi chính là khu Bát giác. Với đủ loại lời đồn thổi, nào là nơi chôn kho báu, bên trong có đường hầm bí mật với đầy xương người bên tai, tôi cùng lũ bạn đã phải cậy cục kiếm được mấy cây nến để vào đó thám hiểm mấy đường hầm thông nhau đó, nơi rút cục chỉ có bóng tối và nhung nhúc những gián là gián. Bây giờ thì khu Bát giác đã được sửa sang lại rồi, mấy cái đường hầm cũ cùng bị lấp đi, nhưng nó cũng chôn luôn cái cảm giác thích thú của tôi với khu nhà, nơi mà trước kia những khuôn mặt Tây phương khắc nổi trên cửa sổ như thỉnh thoảng lại động đậy cười trước lũ học trò thơ dại chúng tôi. 4 năm đầu tiên của tôi ở Chu Văn An là thế đó, quanh đi quẩn lại hết Bát giác lại đánh nhau, rồi đến năm lớp 3 thì có Đôrêmon và vụ bọn con trai và con gái “tranh giành” quyền lực để đến nỗi tôi được lên chức lớp trưởng chỉ vì... bọn con trai đông hơn và bọn nó không muốn con gái làm lớp trưởng, trong khi bản thân tôi thì suốt ngày vác cặp hộ bọn con gái về nhà! Chỉ đến lớp 5, khi được vào lớp chuyên, tôi mới biết thêm rằng cuộc đời “thật rộng lớn!”. Lần đầu tiên tôi được học một thầy giáo dạy Toán - thầy Cầu, thầy đậm người, da đen, đội mũ nồi, đi một cái xe cà tàng, một mắt lại hỏng nữa, tức là bề ngoài chẳng có gì đáng chú cả. Nhưng chính thầy là người đã tuyên dương tôi vì tôi là người .... có điểm thi vào lớp thấp nhất, và cũng chính thầy là người đầu tiên cho tôi 4 điểm Toán, đến nối mà tôi đã phải chui vào nhà vệ sinh cùng thằng bạn để “giải quyết” cái điểm 4 đó, và cũng chính thầy, lần đầu tiên đã cho tôi biết cái cảm giác vinh dự của một thằng bé khi nó từ nhóm 3 ngoi lên được nhóm 2 trong lớp học thêm Toán. Bây giờ thầy vẫn thế, vẫn đi dạy thêm nhiều đến kì cục, và hình như chẳng còn nhận ra tôi nữa, cũng phải thôi, thầy chỉ dạy tôi có hơn 1 năm và chắc thầy cũng không ngờ rằng thầy lại đem lại cho tôi nhiều cái đầu tiên đến thế. 5A2, cái thế giới rộng lớn đó còn mang lại cho tôi một đống bạn mới, thằng Tuya, thằng Thế Hưng, thằng Khôi, thằng Thái Tuấn,... và cùng với bọn nó, lần đầu tôi biết đá bóng, đá cầu và bóng bàn, thậm chí “tình yêu” là như thế nào. Chúng tôi đá bóng ở sát trường cấp III, nơi có lần thằng Đạt biểu diễn cú sút “lái bóng” như Subasha và đến giờ, dù có xem bóng đá nhiều thế nào đi nữa, tôi vẫn chưa thấy cú sút nào “tài tình” như của nó cả. Cả lớp 5A2 hồi đó đều thích đá bóng và cả “chế” nhau nữa. Nạn nhân là thằng Lân và Khánh Thuỷ. Thằng Lân, lớp trưởng, là một thằng gầy nhẳng, ngay vào đầu năm đã làm tôi cụt hứng vì “tự nhiên” cả lớp bầu nó làm lớp trưởng, trong khi lớp 4 tôi cũng đã từng làm lớp trưởng chứ ít gì. Chỉ sau này tôi mới biết cái thằng “gầy nhẳng” đó cả học tập và đá bóng đều nằm trong Top 3 của lớp, từ lúc biết điều đó trở đi, tôi tự nhiên trở thành cổ động viên nhiệt thành cho đôi “trai tài gái sắc” giữa thằng Lân và Khánh Thuỷ - một đứa con gái học giỏi “kinh dị”. Và thế là mọi nơi, mọi lúc, cứ thấy có anh Lân và chị Thuỷ đứng gần nhau là cả lũ con trai lại hè nhau kéo anh lại gần chị, rồi thi nhau rú lên cười và chạy tán loạn. À, mà hồi đó thú vui của 5A2 còn là so kè với 5A1, cả về học tập và đá bóng, 5A2 thì có “ngũ hổ tướng” Lân, Đức Anh, Linh, Việt Dũng, Việt Hưng, 5A1 thì có “tam Đức” Đức Minh, Đức Hoàng, Đức Kiên. “Mối thù” đó còn dai dẳng mãi về sau này, khi cả hai lớp đã chập vào 6A1, 7A1,... Bây giờ thì thằng Đức Minh, đã đi Ucren, thằng Lân thì cũng sắp sửa đi Pháp, Việt Hưng đi Mĩ,.... chẳng hiểu bọn nó còn nhớ đến những kỉ niệm buồn cười hồi đấy không nhỉ? Tôi thì nhớ lắm, vì nó gắn với Chu Văn An, mà Chu Văn An thì đương nhiên là không thể quên được rồi. Lúc này đây, trong đầu tôi đang hiện lên cái cảnh thằng Tuya thì mắm môi mắm lợi bắt bóng, thằng Đạt thì chạy lấy chạy để sút, còn tôi thì há hốc mồm đừng ngoài nhìn quả “lái bóng bay” của nó, rồi cả hình ảnh thằng Đức Kiên đang cười cười trong khi bọn lớp tôi bàn tán, “thằng này” 5A1 đấy! Thằng Tuya giờ đang học Bách Khoa, nó cùng thằng Thế Hưng và tôi hồi đó ngồi cùng một bàn, bàn cuối, dãy bên phải, nhà cuối cùng bên trái, tầng hai của cái nhà 2 tầng vàng vàng mà có lẽ giờ này sắp được phá đi để nhường chỗ cho trường cấp III đáng ghét. Thằng Tuya hồi đó cũng “đầu gấu” phết, nó cậy thế ma cũ, lại là “nhóm 1” để bắt nạt tôi và thằng Hưng, vừa là ma mới, lại là “nhóm 2”, nhưng nhiều lúc nó cùng hiền và ngoan không tưởng được. Nhất là hồi cuối năm, khi mà nó chỉ được có 8,94 nên mất chức học sinh giỏi, tôi tưởng như nó sắp khóc. Tuya ơi, liệu mày còn nhớ hồi đó của bọn mình không, cái hồi mày mặc cái quần bò và cái áo phông cộc tay màu da cam ý, cái hồi mày còn để mái lệch chứ chưa để ngôi giữa ý!
Thế đấy, cấp I mang lại cho tôi thật nhiều thứ, những người bạn, thầy giáo của tôi, 5A2 của tôi và cả Chu Văn An của tôi. Nó cho tôi một ý niệm rằng, thế giới thật rộng lớn, nó không chỉ hạn hẹp trong một phòng học, trong những trang truyện Nga mà tôi đọc ở nhà, trong những lần đánh nhau vều môi tím mắt. Thật may mắn cho tôi, một thằng học sinh đã may mắn được vào cái thế giới 5A2 yêu quý để biết được điều đó. Cảm ơn thầy Cầu, cảm ơn thằng Tuya, thằng Lân và tất cả lũ bạn 5A2 yêu quý của tôi!
 

Grenouille_vert

Moderator
Chu Văn An – cái tên đó đã trở nên thân thiết với tôi trong suốt 12 năm qua. Từ hồi còn bé xíu, tôi đã bước bên những hàng cây của Vườn ươm để đến ngôi trường yêu quý của mình. Từng gốc cây phượng, cây xà cừ, cây trò, từng bức tường loang lổ rêu phong của khu nhà Bát giác đã được tôi in dấu trong trí nhớ của mình. Tôi chắc rằng chẳng một nơi đâu có thể đẹp đuợc như trường Chu Văn An cuối thu. Khi đó, cùng với làn gió lạnh hiu hiu thổi, tôi có thể co ro trong chiếc áo ấm của mình để ngắm những chiếc lá thu rơi đầy trên sân trường. Mới chỉ hôm qua thôi, là một trận mưa phùn lạnh lẽo báo hiệu mùa đông tới, thế mà hôm nay, lá vàng đã rơi đầy sân. Những lúc như thế, tôi lại nhớ tới cái cảm giác sung sướng được chạy theo những chiếc lá đang quấn theo cơn gió cuối thu cùng bạn bè. Chỉ còn một năm nữa thôi, tôi sẽ không bao giờ còn tìm lại được những cảm giác đó nữa, những cảm giác tưởng chừng thật bình dị nhưng con người ta chỉ có thể có được một lần trong đời. Khi những chiếc lá cuối cùng rụng hết, mái trường Chu Văn An cũng như sáng hơn, như trong trẻo hơn dưới bầu trời quang đãng của mùa đông. Và những làn sương mù cũng theo làn gió lạnh thổi tới. Có những buổi sáng, khi đến trường, tôi thấy mình như được lạc vào một thế giới khác, thế giới của những làn sương, của cái lạnh đến tê người mà tôi chỉ muốn được ôm lấy những đứa bạn của mình để cùng nhau nếm cái vị lạnh giá đó. Hồi còn học lớp 6, có một lần tôi đã phải đến trường học từ năm giờ sáng, trong cái lạnh tháng mười một. Ngôi trường Chu Văn An của tôi khi đó vẫn còn chìm trong màn sương mờ ảo và cả chút bóng đêm còn sót lại, tất cả như trở nên gần gũi với tôi hơn, tôi dường như có thể nắm được bàn tay nhăn nheo già nua nhưng đầy ấm áp của mái trường. Bên cạnh những buổi bình minh tuyệt đẹp đó, trường Chu Văn An đối với tôi còn là những buổi hoàng hôn, khi ráng đỏ bao chùm mặt hồ. Tôi chưa bao giờ được đứng trên tầng ba để ngắm hoàng hôn trên Hồ Tây, nhưng chắc hẳn phải đẹp lắm. Bởi đã nhiều lần đứng bên hồ, tôi như muốn đắm mình vào màu đỏ buổi chiều tà trên hồ đang ánh lên trên những bức tường vàng vọt của trường. Nếu là vào mùa hè, bạn hãy thật chú ý nhìn sang bên kia của vườn Bách Thảo, bạn sẽ thấy một, chỉ một cái cây bên hè đường thôi trắng xoá những bông hoa của mùa hè, tôi không biết những bông hoa đó có tên là gì những chắc chắn nó chỉ dang cho mái truờng của tôi mà thôi, bởi chỉ có thể từ trường tôi, bạn mới có thể thấy hết vẻ đẹp của cây hoa đó.
Nhưng hơn hết, Chu Văn An với tôi hiển hiện qua từng gương mặt của bạn bè, của thầy cô, của tất cả những ai đã cùng tôi gắn bó với mái trường này. Tôi cũng chẳng thể nhớ hết được những người bạn như thế của mình. Có những người chỉ đến rồi lại đi, nhưng tất cả, tất cả những người bạn của tôi đều đã trở nên thân thiết như chính mái trường này. Tôi không muốn phải xa một ai cả, tôi muốn tất cả mọi người luôn ở bên mình như mái trường thân yêu này vậy. Nhưng cái gì rồi cũng đến hồi cuối của nó, tôi biết vậy. Tôi đang cố sống thật hết mình, đang cố bày tỏ thật hết mình để chỉ sau một năm nữa thôi, khi tất cả chỉ còn là kỉ niệm, tôi sẽ không phải nuối tiếc bắt cứ điều gì cả. Những khi rỗi rãi hoặc có điều kiện, tôi vẫn hay trở lại từng lớp học mà tôi đã từng gắn bó. Lớp 1, lớp 2... rồi bây giờ là lớp 12. Ở mỗi lớp học như thế, tôi đều có thể cảm thấy mình như lại trở thành cậu học trò nhỏ xưa kia, cậu học trò đó có thể đang chăm chú học bài, hay thậm chí là đang nói chuyện, làm việc riêng trong giờ, nhưng cậu học trò đó luôn yêu quý những thầy cô giáo của mình. Bởi mỗi người thầy giáo, cô giáo đã từng dạy tôi đều đã trở thành một phần của trái tim và tâm hồn tôi, đi cùng với từng nhịp đập của cuộc đời tôi, không chỉ bây giờ mà mãi mãi về sau cũng như vậy. Tháng 6 với tôi vì thế mà cũng thật buồn, bởi vào tháng của sự chia tay đó, tôi đã phải chia tay với biết bao người bạn, với biết bao người thầy giáo, cô giáo mà tôi hằng yêu mến mà chưa kịp nói với mỗi người một câu thật giản đơn để bày tỏ tình cảm của mình. Vì thế, mỗi khi tiếng ve kêu ran khắp sân trường, mỗi khi ánh phượng bắt đầu hồng lên trên những cây phượng khẳng khiu nhỏ bé trong trường thì lòng tôi cũng như run lên vì sắp phải chia tay một cái gì đó thân thiết với bản thân mình. Một tháng sáu nữa cũng sắp đến, nhưng đây là tháng sáu cuối cùng, tháng cuối cùng của cuộc đời học trò của tôi, và cũng là tháng cuối cùng mà tôi còn có thể gắn mình với nhịp đập của trái tim Chu Văn An yêu quý.
Các bạn thấy không, ngôi trường Chu Văn An của tôi đẹp như thế đấy, đẹp hơn bất cứ nơi đâu tôi đã từng đến và sẽ đến. Tình yêu của tôi dành cho mái trường này sẽ không bao giờ phai mờ bởi 12 năm đã là một phần lớn, và là phần đẹp nhất của cuộc đời tôi. Không có gì có thể thay thế được phần cuộc đời vô cùng đẹp đó cũng như không có gì có thể đẹp được hơn mái trường Chu Văn An của tôi. Nếu tôi được quay ngược trở lại thời gian một lần nữa để chọn lại con đường đi cho cuộc đời mình, chắc chắn mái trường này vẫn sẽ là điểm đến của tôi, một điểm đến không thể tuyệt vời và thân thiết hơn thế. Có biết bao học sinh đã đến và đã đi khỏi trường. Tôi cũng đã đến và cũng sẽ đi, nhưng dù đi đâu, tôi cũng chắc chắn rằng tôi sẽ có hai nơi để dừng chân bất kì lúc nào, đó là gia đình của mình và mái trường này – gia đình thứ hai của tôi Cuối cùng, tôi chỉ muốn nói rằng – CHU VĂN AN ƠI, TỚ YÊU CHU VĂN AN LẮM ĐẤY!
 

Eros1982

Member
Nhắc cô Huấn mình lại nhớ vụ lớp 10 học chiều nhưng thể dục học sáng. Hê hê hôm đây rủ mấy đứa cùng lớp trèo tường ra ngoài ăn sáng. Đúng lúc đang ngồi vắt vẻo thấy cô đứng ngay dưới. Thật tình cờ và thật bất ngờ, cô bảo: "Đi ăn sáng hả, trèo ra nhanh ko thầy Mão bắt được thì chết." Hề hề, đúng là pó tay. :D
 

Grenouille_vert

Moderator
Kính tặng thầy Dương Đức Thắng (chủ nhiệm D2 99-02)

Thầy bảo rằng “Trong những bó hoa các lớp tặng tôi nhân dịp 20-11, tôi chỉ thích bó hoa của lớp này”. Cả lớp cười ồ lên “Thầy chỉ khéo khen, chắc vào lớp nào thầy cũng nói thế”. Ngừng một lát, thầy cười, nụ cười quen thuộc “Trong bó hoa có một loài hoa tôi thích nhất: Hoa lay ơn”.
Cho đến giờ, chúng tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao thầy lại thích loài hoa ấy. Đứa thì bảo “Hoa lay ơn trông sang lắm, chắc thầy thích sự thanh cao”. Đứa lại lắc đầu “Thầy thích gì không thích lại thích ngay loại hoa đắt thế không biết”. Nói thì nói vậy, nhưng cứ mỗi dịp đến nhà thầy, chúng tôi lại cất công đi mua hoa, mà phải đúng là hoa lay ơn.
Nhưng lần này, không giống như những lần trước, chúng tôi được tin thầy ốm mà lại rất nặng nữa là đằng khác. Theo nguồn tin bên lớp D2 (lớp thầy chủ nhiệm), thầy bị đau ruột thừa hay đau dạ dày gì đó và đang năm ở bênh viện. Mấy đứa trong lớp lục đục kéo đến thăm thầy. Thầy gầy đi nhiều quá, mà khổ, thầy vốn đã gầy từ trước rồi, hai mắt trũng sâu xuống, da sạm lại. Chúng tôi đến khi thầy đang cầm trên tay cốc nước gì đó đang uống dở. Nhìn thấy chúng tôi thầy cuời, vẫy vẫy: “Ngồi xuống đây. Tôi đang phải uống cái cốc nước này, nước gì mà khét lèn lẹt như mùi cao su, thế mà phải uống những hai lít, ai mà chịu được!”. Vẫn nụ cười ấy, cùng giọng nói nửa đùa nửa thật, thầy kể cho chúng tôi nỗi ám ảnh duy nhất của thầy là không được ăn cơm, suốt ngày chỉ có húp cháo. Khổ nỗi, cái khánh sạn bên cạnh, cứ đến tầm 12h mùi thức ăn lại bay sang ngào ngạt, thầy đành ngồi chơi trò “ngửi mùi đoán món”. Cả lũ ngồi nghe thầy kể chuyện, cười toe toét, quên mất rằng đến là để thăm thầy. “Thầy ơi! Liệu một tháng nữa thầy có khỏi đươợ không, để còn dạy chúng em?”.” Ừ, chắc là một, hai tháng nữa tôi sẽ khỏi”.
Thế mà thầy nghỉ đến giờ đã là ba tháng, chúng tôi đã đổi giáo viên môn Lý. Không còn những buổi giao lưu, những tiết hát hò ầm cả lớp, không còn những phút cười như nắc nẻ trước những câu chuyện “trời ơi đất hỡi” của thầy. Thầy ốm nặng, nặng lắm, lại vẫn cái chứng u lành u ác từng hành hạ biết bao nhiêu người. Chúng tôi đến lần thứ hai khi thầy vừa mổ xong. Thầy yếu lắm, cố mãi mới nói được vài câu “Sống rồi, thế là sống rồi”. Chúng tôi nhìn thầy, mắt rưng rưng đau đớn, cố mãi mới không trào nước mắt. Ai có thể tượng ượng được, một con người vốn yêu đời là thế, vốn nhiệt tình với học sinh là thế, lại có thể suy sụp như thế này. “Thầy ơi! Thế cảm giác của thầy lúc nghe bác sĩ báo tin mình bị u thì như thế nào ạ?”. Thầy cười, khuôn mặt đăm chiêu “Lúc ấy, mình cảm thấy như mất hết tất cả, người như hoá điên! Nhưng may quá, giờ thì không sao!”. Đúng là may thật, chúng tôi suýt nữa dã mất đi một người thầy, người thầy mà chúng tôi yêu quý nhất. Thầy không chỉ cho chúng tôi kiến thức, mà còn dạy cho chúng tôi thế nào là cuộc sống. “Thầy ơi! Mau lành bệnh thầy nhé! Để chúng em còn có dịp được nhìn thấy thầy đứng trên bục giảng, say sưa kể chuyện “ném bom”, được nghe thầy đọc thơ và sản xuất ra những câu mang tầm cỡ “Minh Vượng”: “Em dê một bằng em dê hai” (tức mg1 = mg2) và cả câu này nữa em vẫn còn nhớ mãi “Khi đi qua một cánh đồng lúa mì, làm thế nào để chỉ đi qua một, ta có thể chọn được bông to nhất và chắc nhất. Trong cuộc đời, có những lúc ta phải đứng trước những sự lựa chọn như thế, các em ạ!”.
(Nguyễn Ngọc Hoa (bí thư) - D1 1999-2002)
 

Tra cứu điểm thi

Phần mềm mới

Quảng cáo

11223344550983550000
Top